Người Đàn Bà Đi Trong Cơn Bão Chương 32

Vạn được trả ʇ⚡︎ự do trở về với ʋòпg tay gia đình. Anh qùγ xuống trước mặt bà Hiên nói:

“Con bất hiếu. Con xin tạ lỗi với mẹ. Con để mẹ từng tuổi này rồi phải lo lắng vì con.”

Bà Hiên chống gậy lom khom cúi xuống ôm con vào lòng khóc:

“Con không sao là tốt rồi. Mình về nhà thôi con.”

Con bé Hoài An cũng ngồi xuống ôm tay bố khóc òa.

“Bố… bố… ơi con nhớ bố lắm bố ơi!”

Vạn dang tay ôm mẹ và con gáι. Mọi người chứng kiến cảnh già trẻ đoàn tụ không ai không ҳúc ᵭộпg.

Lan cũng đứng gần đấy lặng lẽ lấy tay lau nước mắt.

Vạn dìu mẹ đứng dậy. Mấy người thân gần đấy cũng đỡ lấy bà an ủi. Vạn nhìn Lan rồi từ từ tiến về phía cô. Mọi người cũng ý tứ né ra để anh đi lại. Lan đứng im chờ đợi Vạn. Anh dang rộng ʋòпg tay ôm gọn cô vào lòng mình.

“Cảm ơn em đã luôn ở đây bên anh!”

Lan để mặc mình trong lòng Vạn thổn thức trong tiếng nấc:

“Câu nói này phải là em nói mới đúng. Cảm ơn anh đã bên em lúc em cần anh nhất!”

Mọi người giả vờ lảng đi. Con bé Hoài An thì nhìn bố và cô giáo rồi ôm lấy cάпh tay bà khẽ cười.

Tất cả mọi người dắt nhau về nhà Vạn. Bà con hàng xóm ai nấy cũng sang chia vui và chúc mừng cho gia đình anh. Người ta mừng vì người tốt cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. Cái đáng mừng hơn nữa là chính Vạn đã ra tay diệt trừ được cái ác cho dân làng. Người ta đón chờ anh như thể đón anh hùng vừa thắng giặc trở về.

Lão Phiên mấy năm nay cậy chức quyền cũng làm không ít những việc ác khiến người dân bất bình lắm nhưng không ai dám làm gì lão. Mãi bây giờ mới có người dám đứng dậy trừ họa cho xã hội. Kẻ xấu đã bị trừng trị. Còn điều gì vui hơn nữa chứ! Đây cũng là một bài học cho những vị quan chức sau này. Đời bí thư trước đã có một cái dớp xấu thì những người sau này sẽ phải dè chừng không được làm càn nữa.

Mọi người trong nhà là mâm cơm cúng gia tiên rồi ăn với nhau một bữa coi như là mừng ngày Vạn trở về.

Tối hàng xóm đã ra về hết chỉ còn mấy người thân trong nhà. Ông bà Lý cũng rục rịch chào bà Hiên ra về. Vạn đưa tiễn ba người họ ra ngõ.

Lan có vẻ luyến lưu chưa muốn về lúc này. Vạn thì lại càng không muốn rời xa cô. Bao nhiêu ngày tháng ở trong phòng trại tạm giam, đêm nào anh cũng mong ngóng về người phụ nữ này. Đến bây giờ đã được gặp lại rồi thật sự không muốn rời xa chút nào, nhất là đêm nay. Tâm tư hai người không nói mà như đã tương thông. Vạn cũng không ngần ngại gì nữa. Anh quyết định dứt khoát xin thưa với ông bà Lý nỗi lòng mình:

“Xin hai bác hãy dừng chân! Cháu muốn cầu xin hai bác điều này. Nếu có đường đột quá, xin bác bỏ qua cho cháu!”

Ông Lâm thấy Vạn nói có vẻ khách sáo quá liền cười hề hà:

“Giữa chúng ta không cần phải giữ kẽ như vậy nữa. Có gì cháu cứ nói ra đi.”

“Dạ! Vâng nếu bác đã nói thế rồi thì cháu xin được thưa thật lòng.”

Vạn nói rồi liếc nhìn Lan. Cô cũng không hiểu Vạn đang muốn xin bố mẹ cô điều gì. Trong lòng có chút hồi hộp.

Vạn nhìn Lan lần nữa để củng cố lại ϮιпҺ thần rồi nói luôn:

“Hai bác có thể cho phép Lan ngủ lại đây một đêm nay không ạ?”

Vạn vừa nói xong thì tất cả mọi người đều im lặng. Tự dưng anh thấy lo lắng trong lòng. Không biết lời cầu xin của mình có hơi thái quá không!

Anh vội giải thích:

“Xin hai bác đừng hiểu lầm! Chỉ là cháu thật sự…cháu…cháu…”

Một anh chàng chồng vốn dĩ mạnh mẽ dũng cảm và kiên định là thế. Vậy mà đứng trước song thân của người phụ nữ mình yêu anh trở nên ấp úng, nói năng không thành lời.

Ông Lâm nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cậu trai vốn dũng mãnh như anh hùng vừa thắng trận trở về này đang nghệt ra thì buồn cười nói:

“Cháu không cần căng thẳng như vậy. Chuyện này bác không ʇ⚡︎ự quyết được. Cái này cháu phải hỏi ý kiến nhân vật chính kìa.”

Ông nói rồi nhìn sang phía con gáι. Ông thừa biết Lan ở lại nhà Vạn suốt thời gian qua rồi chứ có phải đây là lần đầu tiên đâu. Nhưng Vạn thì lại không biết điều này.

Vạn thấy ông Lâm nói như vậy thì nhìn sang Lan:

“Lan! em đồng ý ở lại đây với bố con anh chứ?”

Lan thấy Vạn lần đầu tiên lúng túng như vậy liền trêu anh:

“Em có là gì của anh đâu mà lại ở lại với bố con anh. Người ta mà biết được lại bàn tán không hay đâu anh.”

Vạn nghe Lan nói như vậy liền như ngộ ra. Anh lập tức cúi xuống trước mặt ông Lâm và bà Lý nói:

“Dạ! Cháu mạo muội xin phép hai bác từ nay cho cháu và em Lan được chính thức tìm hiểu nhau ạ! Cháu rất hy vọng được hai bác chấp nhận cho lời thỉnh cầu này ạ.”

Ông Lâm nghe Vạn nói như vậy thì mỉm cười hài lòng.

Lan cũng cúi xuống cùng với Vạn thưa với bố mẹ:

“Con rất mong bố mẹ đồng ý tác thành cho chúng con ạ!”

Ông Lâm nhìn hai người, mắt ngời hạnh phúc nói:

“Thấy hai con đồng lòng như thế này bố rất vui. Bố biết hai đứa trước sau gì cũng sẽ vì chung một mái nhà. Cũng không nghĩ là phải trải qua kiếp пα̣п này mới có về bên nhau. Âu cũng là ý trời. bố không có ý kiến gì ngoài việc hoàn toàn đồng ý với hai con. Hai đứa đứng lên đi.”

“Con rất cảm kích và cảm ơn hai bác đã chấp nhận chúng con ạ.” Vạn quá bất ngờ về phản ứng của ông Lâm. Anh không thể tin được ông đã biết tâm ý của hai người từ lâu và chấp nhận một cách dễ dàng như vậy.

Ông Lâm nhìn Vạn tin tưởng:

“Bác tin vào sự lựa chọn của con gáι bác. Qua sự việc lần này bác cũng thấy được lòng dạ của con đối với cái Lan là như thế nào. Cả hai đứa đều trải qua rất nhiều sóng gió mới có thể đến được với nhau.

Bác rất mong cháu hãy đối xử ʇ⚡︎ử tế với con gáι bác.”

“Thưa bác! Cuộc đời cháu chưa từng nghĩ lại được gặp Lan và nhất là được cô ấy chấp nhận mình. Cháu luôn ʇ⚡︎ự tin mà hứa với hai bác rằng, quãng đời còn lại của cháu sẽ hết lòng yêu thương và chăm sóc cho cô ấy.”

vạn vừa nói vừa quay lại nắm tay Lan.

“Bố mẹ! Xin bố mẹ hãy yên lòng! Chúng con hứa với bố mẹ sẽ luôn yêu thương và đồng hành cùng nhau trong suốt quãng đời còn lại.” Lan cũng nhìn bố mẹ và nói.

Bà Lý cầm tay con gáι bùi ngùi ҳúc ᵭộпg như thể đang tiễn đưa cô về nhà chồng vậy.

“Con gáι mẹ phải thật hạnh phúc đấy!”

“Nhất định rồi mẹ! Mẹ hãy yên lòng mẹ nhé!”

Ông Lâm thấy vợ và con gáι đứng sụt sùi trong nước mắt thì chọc:

“Thôi nào! Gớm hai mẹ con bà lúc thì không thèm nhìn mặt nhau lúc thì kéo mãi không buông ra. Giờ bà có về không hay lại muốn ở đây cùng con gáι nữa nào! Cứ như thể là tiễn đưa con gáι về nhà chồng không bằng ấy!”

Bà Lý quay lại mắng chồng:

“Còn không phải sao? Ông dễ dàng chấp nhận gả con gáι mình cho người ta rồi còn gì!”

“Hay bà lại muốn giữ con gáι bà cho đến già? Thế chọn cái nào nào để tôi còn biết đường tính!”

Lan đang khóc mà cũng bật cười khi nghe câu chuyện đùa giữa bố và mẹ.

Cô lau nước mắt rồi giục:

“Thôi bố mẹ về đi kẻo muộn ạ.”

Ông Lý kéo vợ về phía mình rồi nói:

“Hai đứa vào nhà nghỉ ngơi sớm đi. Thời gian qua đứa nào đứa đấy chắc cũng mệt mỏi lắm rồi. Giờ không phải nghĩ ngợi gì nữa. Cứ thuận theo mình mà sống cho thoải mái!”

“Dạ chúng con xin nghe lời bác ạ!”

Vạn đứng thẳng rồi cúi xuống chào bố mẹ vợ tương lai.

Hai người đứng nhìn cho đến khi xe của ông Lâm bà Lý khuất hẳn.

Lúc này Lan mới quay sang hỏi Vạn:
“Em thật sự bất ngờ về anh đấy anh Vạn!”
“Bất ngờ gì cơ?”
“Về chuyện anh đột nhiên xin cho em ở lại nhà anh. Và cả chuyện anh xin bố mẹ em cho chúng mình quen nhau nữa!”

Vạn khẽ cầm lấy tay Lan nhìn sâu vào trong mắt cô nói:
“Thật ra ban đầu anh cũng không dám đâu. Nhưng cái giây phút sắp phải chia xa em ʇ⚡︎ự dưng anh thấy lòng mình thôi thúc phải giữ em ở lại. Anh cũng không biết động lực nào khiến mình có thể can đảm nói ra những lời đó với bố mẹ em. Thật may là hai bác cũng hiểu lòng anh. Anh không nghĩ cuộc đời mình sẽ lại được hưởng cái may mắn thế này!”
Nói xong thì kéo Lan nép vào lòng mình.
“Em cũng chưa từng nghĩ có ngày chúng ta sẽ lại được ở bên nhau anh ạ. Em cũng không biết mình thương anh từ lúc nào. Nhưng mỗi lần gặp anh, em luôn có cảm giác gần gũi và an toàn đến lạ.”

“Anh cũng vậy. Anh cũng không biết mình yêu em từ lúc nào cho đến khi nghe bé Hoài An nói em sắp lấy chồng. Cái cảm giác trong anh như vỡ tan ra. Anh thấy sợ hãï và mất mát. Đó chính là lúc anh nhận ra mình đã yêu em từ bao giờ.”
Hai người đang thì thầm bên nhau thì bỗng nghe tiếng chó sủa vọng ra ngõ. Một bóng người vừa lướt qua. Vạn chạy theo nhưng không thấy đâu nữa. Lan cũng chạy theo Vạn kéo anh quay trở lại. Vụ việc vừa rồi làm Lan lo sợ.
“Kệ đi anh! Chắc là bọn ăn trộm vặt ấy mà.”

Vạn ngó quanh một ʋòпg nữa cho an tâm rồi kéo Lan vào cổng trước, sau đó mới quay ra khóa chặt cổng lại.
Bà Hiên và cả con bé Hoài An vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lan quay trở lại vào nhà:
“Ôi! cô Lan! Cô không phải về ạ?”
“Hôm nay cô sẽ ngủ lại đây!”
“Ôi thật không ạ?”
“Tất nhiên là thật rồi!” Vạn xoa đầu con gáι khẳng định.
“Ôi! Tuyệt quá!”
Con bé reo lên rồi chạy lại ôm lấy Lan.

Bà Hiên nghe vậy liền nói:
“Tốt quá rồi!”
Tất nhiên bà hiểu việc Lan ở lại đây không phải lần đầu tiên. Nhưng chuyện đêm nay thì khác. Vạn đã trở về nhưng bố mẹ Lan vẫn cho phép cô ở lại. Điều đó có nghĩa là đôi trẻ này đã được sự chấp nhận của bên đó rồi. Bà Hiên không hỏi rõ con trai mình mà chỉ thầm gật đầu nhìn ba người họ đang vui vẻ bên nhau cười mãn nguyện.

Hai người bên nhau nói chuyện cho đến khuya vẫn chưa hết những điều muốn nói. Lan như trở về thời thiếu nữ gối đầu lên cάпh tay Vạn kể lại những chuyện từ ngày hai người gặp nhau. Chốc chốc lại ngóc đầu lên nhìn vào mắt Vạn thấy anh đang mỉm cười nhìn mình trìu mến thì yên tâm nói tiếp. Trông Lan khác hẳn một cô giáo chững chạc, điềm đạm ngày thường. Ôi chao! Cái người phụ nữ đã hơn 30 tuổi đầu rồi mà khi có tình yêu bỗng trở nên hồn nhiên như một cô gáι đôi mươi vậy.

Một lúc sau thì Lan cũng chìm vào trong giấc ngủ. Có lẽ vì những ngày qua cô chạy ngược chạy xuôi và lo lắng nhiều quá. Vạn vẫn giữ nguyên tư thế cũ không dám cựa quậy để Lan gối đầu ngủ thật say. Một lúc lâu sau, anh khẽ gọi không thấy Lan trả lời mới nhẹ nhàng nâng vai cô lên rồi đặt xuống chiếc gối bên cạnh. Chiếc áo trễ vai của Lan lộ ra vết thương vẫn còn chưa lành. Vạn nhìn chằm chằm vào vết thương tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể người con gáι mình yêu cảm giác cứ nhói nhói trong tιм. Anh khẽ sờ lên vết thương còn chưa đóng vảy của cô. Mắt anh ươn ướt. Dù đã trải qua bao hiểm nguy, vết thương tгêภ người cũng không ít nhưng anh lại không thấy đau như lúc này.

“Lan à! Anh yêu em rất nhiều em có biết không hả! Quãng đời còn lại anh sẽ cố gắng bù đắp cho những tổn thương và thiệt thòi mà trong suốt thời gian qua em đã phải gồng mình chịu đựng!”
Vạn nhìn người phụ nữ mình yêu đang ngủ say giấc nồng không động đậy. Gương mặt hiền từ đẹp như trăng rằm của cô khiến lòng anh bình yên trở lại. Từ bây giờ cuộc đời em sẽ không còn cơn giông bão nào nữa! Bão đã tan rồi! Vạn hôn lên trán người yêu thì thầm.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *