Diệp Lan lúc này cũng không còn sợ hãï nữa mà hét to lên:
– Được! Cá ૮.ɦ.ế.ƭ thì lưới rách! Ông muốn phơi bày sự thật cho thiên hạ cười chê nhà chồng tôi thì tôi cũng để cho thiên hạ cҺửι rủa những người làm cha mẹ thất đức, mất nhân tính như các người. Để rồi xem ai mới là những người chịu thiệt thòi nhiều nhất!
– Mày làm đi! Chúng tao bị đưa vào đường cùng rồi, ૮.ɦ.ế.ƭ chung hết đi! Không những nhà chồng mày tai tiếng mà mày cũng bị xã hội cҺửι là đứa con bất hiếu tham giàu sang phú quý đẩy bố mẹ ruột vào cảnh tù Ϯộι!
Nghe đến đây Diệp Lan hoàn toàn thất vọng về người bố ruột của mình… Vẫn là họ bất nhân ác đức với đứa con gáι là cô. Vậy thì cùng nhau đi xuống đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 đi…
– Nếu đã không thể thay đổi thì tôi sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ chung với các người!
– Con khốn!
Bốp…
Lần này lại không kịp tránh nên Diệp Lan hứng trọn cái tát trời giáng của ông ta khiến cô không đứng vững, những tưởng bị ngã rụi xuống đất thì may mắn có bàn tay kịp thời kéo cô lại. Nhìn thấy chồng cô hết sức bất ngờ nhưng hơn hết là cảm giác yên tâm và được an ủi hơn rất nhiều…Không để cô kịp nói gì thì Phong hướng ánh mắt sắc lẹm hỏi người bố vợ tàn áċ kia:
– Ông hành xử với con gáι mình như thế ư?
– Con rể! Không phải như con nghĩ đâu!
– Thế hành động vừa rồi là sao? Ông đừng nói là ông lỡ tay nhé! Tôi không tin đâu!
– …!!!
Phong chỉ nói tới đó rồi quay qua hỏi vợ mình:
– Em có sao không?
– Dạ, Em không sao! Không cần nói với ông ta nữa! Mình về thôi!
Phong nhìn khóe miệng vợ rỉ ɱ.á.-ύ, hai bên má còn hằn rõ vết tích của bàn tay ông ta để lại thì vừa đau vừa giận. Nhịn không được Phong lại phóng đôi mắt muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người sang ông ta:
– Hôm nay ông ᵭάпҺ vợ tôi bao nhiêu cái thì tôi sẽ trả cho ông gấp nhiều lần!
– Bố không có cố ý, là bố lỡ tay!
– Ông bán cô ấy đi nhưng cô ấy vẫn còn thương xót mà lo cho ông nhưng ông đúng là không bằng cầm thú. Đã vậy thì ông đừng trách tôi ác! Hạng mục kia tôi bắt ông phải tiếp tục hoàn thành, nếu không đảm đương nổi thì chuẩn bị ra hầu tòa đi!
– Con rể! Nghe bố giải thích đã!
– Ông tránh ra!
Tuấn Phong không thèm tiếp chuyện với loại mặt người dạ thú này nữa mà ôm vợ rời đi nhưng tên Đặng Chu đâu thể để hai người họ đi như vậy được. Ông ta hét lớn nói với theo:
– Đừng có ép người quá đáng nếu không kết quả chỉ có thể là tất cả cùng xuống đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌!
Một câu này đã ᵭάпҺ thẳng vào lòng ʇ⚡︎ự tôn cuối cùng của anh, Phong dừng bước ném sự khinh bỉ thẳng cho ông ta…
– Ông muốn làm gì cứ làm đi tôi không quan tâm đâu nhưng người xuống đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 là ông đấy!
– Chúng mày đừng có thách tao!
– Mấy chuyện bẩn thỉu nhà các người mang ra đe dọa, tống tiền hay muốn phỉ báng nhà tôi, tôi đều rõ như lòng bàn tay, nhà ông cùng cái công ty bé nhỏ đó tồn tại được đến bây giờ hoàn toàn là nhờ vào vợ tôi nhưng hôm nay ông đối xử với cô ấy như vậy thì đừng trách tôi không nể mặt nữa!
– Mày làm gì được chúng tao?
– Ông cứ chờ đi! Tốt nhất là đừng có hối hận!
Tuấn Phong ôm vợ rời đi hẳn mặc cho ông ta gào thét phía sau, ra tới xe Phong nhìn vợ vẫn còn xót ruột, bàn tay xoa xoa hai má rồi lại cằn nhằn…
– Sao em ngốc thế? Đi gặp ông ta mà không nói anh một tiếng!
– Em đâu nghĩ ông ta lại ra tay như vậy đâu!
– Mấy lần trước gặp là em thỏa hiệp ông ta còn lần này em phản đối, con người như ông ta em phải đề phòng chứ! Sưng đỏ hai bên má rồi đây này!
– Chỉ hơi rát chút thôi! Anh đừng lo quá! Mà sao anh biết em ở đây?
– Cậu Quang đi đón khách hàng qua thì thấy em và ông ta đang nói chuyện nên đã gọi cho anh nhưng anh vẫn đến muộn.
– Một lúc nữa là hết đau thôi!
– Từ lần sau không đi gặp riêng mấy người đó nữa! Mọi chuyện để đó anh lo!
– Vâng.
Hai vợ chồng về nhà, Phong liền lấy ít đá lên chườm mặt cho vợ, vừa làm anh vừa hỏi chuyện về ông Đặng Chu:
– Diệp Lan! Chuyện ông ấy em muốn anh xử lý ra sao?
Nghe chồng hỏi thẳng như vậy thì Lan cũng không quanh co:
– Cần đi tù thì cứ để đi tù!
– Em hận ông ấy vậy ư?
– Đúng!
– Hận tới mức muốn dồn ông ấy vào tù Ϯộι sao?
– Vào tù để ông ấy có thời gian sám hối lại những việc mình đã làm, chứ ૮.ɦ.ế.ƭ ngay thì dễ cho ông ấy quá!
Câu trả lời này khiến Phong có chút bất ngờ, từ ngày anh biết vợ thì cô luôn là một cô gáι hiền lành, đảm đang, tốt bụng, chưa từng nói năng có ý ngữ sát khí như này. Biết là ông ta dã tâm, bán con ruột, không quan tâm hỏi han mà còn lợi dụng nhưng từng đó đâu khiến cô phải hận đến muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người…
– Diệp Lan! Có phải ngoài những chuyện kia ông ta còn làm những chuyện tàn ᵭộc khác với em không?
– Ừm…
Diệp Lan nhớ tới người mẹ đáng thương là đau lòng, thực ra lúc mẹ cô mất cô mới được bốn tuổi. Khi đó cô không hề biết gì về lí do mẹ mình ૮.ɦ.ế.ƭ, mà tuổi đó cũng không biết khái niệm sống ૮.ɦ.ế.ƭ ra sao mà chỉ đến khi cô mười hai tuổi, vô tình một lần ông bà ấy cãi nhau mà biết được sự thật hãi hùng. Chính hai người họ đã lập âm mưu hại mẹ cô chứ không phải vì mẹ cô ૮.ɦ.ế.ƭ Ьệпh như người nhà đã nói. Tгêภ đời này không có gì là không thể xảy ra, đôi khi người thương yêu nhất, tin tưởng nhất lại là người sẽ hại mình và mẹ cô đã bị chính người chồng đầu ấp má kề thông đồng với người tình hại ૮.ɦ.ế.ƭ một cách tức tưởi. Biết ai là kẻ đã hại ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ mình nhưng cô lại không thể trả thù họ ngay thời điểm ấy bởi khi đó cô còn quá nhỏ lại không có bảo vệ ngoài bà nội già cả nên khi đó cô chọn cách nhẫn nhịn sống tiếp qua ngày.
Mười tám năm cùng cực, thêm bốn năm chờ đợi thời cơ thì bây giờ cô đủ sức để ᵭấu lại với họ, cô sẽ bắt họ phải chịu đựng nỗi thống khổ như cô từng phải chịu…
Chỉ thấy vợ trả lời bằng giọng mũi rồi ngưng lại với vẻ mặt trầm tư thì Phong hỏi tiếp…
– Có thể nói cho anh biết là chuyện gì không?
Thay vì kể lại câu chuyện thì Diệp Lan lại hỏi anh một câu hỏi đoán ý:
– Nếu bố đẻ của mình thông đồng với người tình hại ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ thì xử lý như nào?
– Không lẽ…
– Không phải là không lẽ mà đó là sự thật! Không những chỉ có thế mà còn vô trách nhiệm với đứa con mình sinh ra, coi nó chỉ là công cụ kiếm lời, vậy đứa con đó có nên hận không? Có nên trả thù không?
Tuấn Phong như nghĩ ra vấn đề mấu chốt thì nghiêm túc hỏi cô:
– Diệp Lan! Có phải vì chuyện này mà em cố tình ra mặt xin cho ông ta vào dự án KaTan không?
Nhìn vẻ mặt chờ đợi câu trả lời ҳάc thực mà Diệp Lan có biết bao áy náy nhưng đúng là cô đã cố tình mượn tình huống này để lợi dụng… Cô thật sự không biết nói sao với anh bây giờ…
– Em…
Phong thấy vợ ấp úng thì sự thất vọng hiện rõ lên khuôn mặt anh, không lẽ anh lại sai lầm một lần nữa ư…
– Diệp Lan! Anh rất hy vọng em không giống Hạ Lan! Em không phải người như thế đúng không?
Trước dáng vẻ đau khổ của Phong thì Lan còn đau hơn anh gấp trăm nghìn lần nhưng đúng là cô đã cố tình…
– Em xin lỗi đã cố ý lợi dụng lòng tốt của cả nhà, em biết nếu không phải em cố tình xin với Huy thì điều kiện như công ty của ông ta sẽ không bao giờ vào dự thầu được. Nhưng anh à! Chỉ là sự trùng hợp nên em mới cố ý làm vậy! Em thành thật xin lỗi đã khiến công ty của nhà gặp phiền phức nhưng chỉ có như này em mới khiến ông ấy từng bước thất bại được.
– …!!!
Diệp Lan nói tới đây thì ngồi dậy chạy vội vào phòng tắm, cô đóng chặt cửa lại, tiến thẳng về phía chiếc gương để soi mình trong đó. Hình ảnh cô phản chiếu trong gương cho thấy cô bây giờ không còn là cô của bốn năm trước anh gặp nữa rồi, ánh mắt ngập tràn hận thù và hơn hết là cô cũng đầy dã tâm như ông ta, chính cô đã có ý nghĩ lừa gạt và lợi dụng lòng tin của anh và cả nhà…
– Tuấn Phong… Em xin lỗi…
Cô đau khổ qùγ sụp xuống nền nhà khóc nức nở, đúng là lúc đầu chưa yêu anh cô đã nghĩ mình phải lợi dụng được lòng tin của nhà anh để trả thù riêng nhưng đó là lúc đầu thôi chứ sau này cô không còn ý nghĩ đó nữa. Chỉ là lần này quá trùng hợp nên cô lại phải nắm bắt lấy… Thật sự không ngờ là ông ta lại muốn hợp tác với KaTan trong khi điều kiện của ông ta không có nên cô mới nhân cơ hội này mà đẩy ông ta vào chỗ ૮.ɦ.ế.ƭ…
Cốc cốc…
Cô đang ngâm mình vào bồn nước lạnh để xoa dịu đi cơn đau đay dứt trong lòng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Vội xả nước lên người, cô với chiếc khăn quấn tạm thì tiếng Phong lại gọi cô…
– Diệp Lan? Diệp Lan? Mở cửa cho anh!
– Em ra liền! Anh đợi chút!
Vẻ mặt người bên ngoài có chút buồn nhưng hơn hết là sự lo lắng nhiều hơn thế nhưng khi nghe tiếng cạch cửa thì Phong lại lên giọng trách hỏi:
– Em làm gì mà tắm lâu vậy?
– Em… Em muốn ngâm mình một chút!
– Muốn thì cũng không nên ngâm quá lâu như vậy!
– Em biết rồi!
– Xuống nhà ăn cơm thôi!
Diệp Lan gật đầu, cô nhanh chóng thay đồ rồi lầm lũi theo sau Phong nhưng khi ra tới cửa phòng thì cô kéo tay anh lại lí nhí nói:
– Phong… Em…
– Xuống ăn cơm đi, có chuyện gì để nói sau!
– Anh… Anh giận em lắm phải không?
– Em nghĩ anh nên có biểu hiện như nào trong trường hợp này?
Nghe câu trả lời của anh mà lòng Diệp Lan như bị sát muối, cô biết là anh sẽ trách, sẽ giận nhưng khi anh nói thẳng ra thế này thì cô thật sự đau lòng lắm. Giọt nước mắt không ʇ⚡︎ự chủ được mà lăn dài…
– Em xin lỗi! Em…
– Anh rất thương em thậm chí là rất yêu vì biết em thiệt thòi và càng thương em hơn khi biết em đã từng khổ như vậy nhưng yêu và lừa dối là hai việc không thể đồng hành.
– Phong… Em không thật sự cố tình, chỉ là sự trùng hợp thôi anh à!
– Anh đã từng nói với em rồi! Tất cả những việc em muốn làm anh đều ủng hộ chỉ là trước khi em muốn làm gì thì nên nói trước với anh một tiếng! Sự chân thành của anh không đáng bị lợi dụng dù cho có là lí do gì đi chăng nữa!
Thấy Phong định rời đi thì cô vội ôm anh lại nói…
– Phong à… Em thật sự không muốn lợi dụng anh, không có ý gạt anh, cũng không cố tình lợi dụng lòng tốt của mọi người mà chỉ là vì sự trùng hợp nên em mới…
– Không phải em cố tình nhưng vì hoàn cảnh nên em mới lợi dụng đúng không? Vậy tình yêu của em dành cho anh là thật hay cũng chỉ là sự lừa gạt để em đạt được mục đích của mình? Anh cứ tưởng Diệp Lan sẽ khác Hạ Lan nhưng anh đã nhầm rồi!
– Phong…Em… Em không phải…
Tuấn Phong dứt khoát bỏ tay của vợ ra rồi nói lời tuyệt tình:
– Không cần nói nữa! Tôi sẽ giúp em trả thù ông ta và bà Liễu coi như tôi trả ơn em đã chăm sóc tôi và gia đình suốt bốn năm qua!
Tiếng cửa phòng khô khan đóng lại đã làm tan nát cõi lòng của hai con người, Diệp Lan dựa cửa ôm ռ.ɠ-ự.ɕ khóc còn Phong cũng nặng nỗi ưu tư. Trước đấy có một Hạ Lan đã khiến cho anh không còn tin vào một tình yêu chân thành nữa nhưng từ khi Diệp Lan xuất hiện trong cuộc đời anh thì cô đã làm thay đổi suy nghĩ đó, cô lương thiện, chân thật, mang đến cho anh cảm xúc ʇ⚡︎ự nhiên và an toàn không vụ lợi… Thế nhưng có lẽ tất cả đó chỉ là vỏ bọc, một vỏ bọc hoàn hảo mà thôi…
Tối đó Tuấn Phong không ngủ lại trong phòng mà qua phòng đọc sách để ngủ, đêm đến Diệp Lan lo cho anh nằm không đủ thoải mái nên mang chăn gối sang. Tuấn Phong biết nhưng anh coi như ngủ say mặc kệ cô làm điều dư thừa nhưng khi thấy Diệp Lan cẩn thận đắp chăn, nhẹ nhàng gỡ quyển sách từ tay anh để ra bàn rồi tiếp đến là chỉnh gối vào vị trí dễ chịu thì Phong có chút khó hiểu.
Những đêm sau cũng vậy, ban ngày cô không dám gần anh nói chuyện nhưng cứ đêm đến cô mới sang phòng đọc sách, rồi vẫn là mấy hành động quan tâm nhỏ nhẹ này nhưng bữa nay khi chỉnh chăn gối cho anh xong thì thấy cô ngồi xuống bên cạnh anh chứ không về phòng luôn như mọi khi. Cô không có làm hành động gì thêm mà chỉ ngồi im lặng như vậy…
Một tuần liền hai vợ chồng không ngủ chung, không nói chuyện, chỉ đến khi tới bữa cơm có mọi người ăn cùng thì cả hai mới tham gia cùng. Bữa nay có đông đủ cả nhà bà Lệ hỏi con dâu về việc chọn đồ cưới:
– Diệp Lan? Giữa tháng sau là đám cưới rồi, con đã chọn được bộ váy nào chưa?
– Dạ, con chưa ạ! Còn những gần một tháng nữa nên không cần vội đâu ạ!
– Hai đứa chọn dần đi là vừa!
– Vâng ạ! Chúng con sẽ mau chóng chọn sớm ạ!
Trà My nghe Diệp Lan nói vậy thì ngạc nhiên, rõ là mấy hôm trước còn khoe là anh Phong chọn được rồi vậy mà sao hôm nay lại nói chưa chọn được là thế nào. Thấy có gì đó sai sai nên My nhìn lên dò xét thì nhận thấy cả hai vợ chồng hình như có gì đó không ổn, vẻ mặt này như kiểu đang giận nhau thì phải…
Đợi hết bữa cơm, My kéo tay Diệp Lan ra vườn nói chuyện. Không ʋòпg vo Trà My vào vấn đề chính luôn:
– Nói cho em nghe xem nào! Rõ là bữa trước hai người chọn được váy cưới rồi mà hôm nay mẹ hỏi lại bảo chưa! Có phải hai người có chuyện gì đúng không?
Diệp Lan nghe Trà My hỏi tới chuyện này thì cô thấy tủi thân, cả tuần nay chưa tìm ra cách gì để làm lành với chồng, giờ này lại hỏi tới thì òa khóc lên như đứa trẻ khiến cho My cũng cuống quýt…
– Nào… Nào… Bình tĩnh nói em nghe xem!
– Hic… hic…
– Thôi nào! Có gì từ từ nói để còn giải quyết! Hai người vẫn hơn một người!
Diệp Lan lau nước mắt ngồi kể lại từ đầu cho Trà My nghe:
– Có nhiều chuyện mà chị đã không nói cho em biết cũng như Khải cũng chỉ biết những chuyện sau này. Thật sự mẹ chị mất là do người bố dã tâm và bà Liễu hại, họ đã ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ với nhau và khi bị mẹ chị phát hiện thì họ muốn mẹ chị biến mất khỏi thế gian này. Bọn họ đã cấu kết với nhau bằng cách hạ ᵭộc vào đồ ăn của mẹ chị, mỗi ngày họ cho một lượng rất nhỏ để không ai có thể phát giác ra mà chỉ đủ khiến mẹ chị mất sức dần dần rồi đến một ngày bà không còn đủ sức mà gắng gượng nữa. Ngày đó không ai nghi ngờ gì mà chỉ biết là mẹ chị sẵn có Ьệпh tιм trong người nên mệt mỏi là chuyện hay xảy ra. Đến một ngày bà không thể thở được nữa thì cũng là do bà xấu số không sống cùng được với cả nhà vậy thôi!
– Sao lại có những người ác vậy chứ? Mà chị phát hiện ra họ hại mẹ chị bao giờ?
– Lúc mười hai tuổi. Cả tuổi thơ không biết đã gọi ác thú là cha, gọi quỷ hút ɱ.á.-ύ người là mẹ. Sau vì nhẫn nhịn đợi thời cơ Ьάσ ϮҺù vẫn phải gọi hai kẻ ác ᵭộc đó là bố là mẹ, thật sự không có nỗi đau nào bằng nỗi đau phải gọi kẻ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người thân nhất của mình là cha mẹ. Và càng đau hơn khi người bố đẻ ấy lần nữa cấu kết với người mẹ kế lừa bán mình lấy một số tiền rất lớn, hẳn những 60 tỷ nhưng lại bảo là cho mình sự lựa chọn gả vào làm dâu nhà giàu…
– Ơ… Hóa ra là họ lừa bán chị ư?
– Câu chuyện lừa ấy chị không bao giờ muốn nhắc lại với ai bởi đó là sự ทɦụ☪ nhã nhất nhưng may mắn mẹ chồng chúng ta cho chị chút mặt mũi, dẫu khi đó bà chỉ biết là họ bán chị nhưng không hề khinh thường chị nên chị cũng không bận tâm chuyện mọi người trong nhà cho rằng chị là ʇ⚡︎ự nguyện 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 hay mình bị lừa gạt nữa.
Trà My nghe câu chuyện của Diệp Lan mà không cầm nổi nước mắt, hóa ra người bạn này của cô thật sự quá khổ nhưng nghĩ tới chuyện của hai vợ chồng thì hỏi tiếp:
– Nhưng chuyện này có liên quan tới anh Phong sao mà hai người giận nhau?
– Có liên quan!
– Em không hiểu! Nói rõ đi!
Diệp Lan trầm ngâm vài giây rồi nói tiếp:
– Từ lúc mới về đây chị đã có ý lợi dụng Phong…
Cộp…