Tại 1 căn biệt thự ven đô, ông Thắng nằm gối đầu lên đùi của người tình, mắt lim dim.
Người tình của ông- bà Lụa cũng đã ngoại tứ tuần nhưng nhan sắc đằm thắm, khuôn mặt phúc hậu hiền lành. Bà thò tay vân vê tóc của ông Thắng rồi khẽ hỏi:
– Mình ổn chứ?
Ông Thắng vẫn không mở mắt, gật đầu:
– Có gì mà không ổn. Tôi biết chuyện cũng gần 30 năm rồi. Chỉ là tôi đang đợi họ hạ màn.
Bà Lụa thở dài, nhẹ nhàng hỏi tiếp:
– Mình định sẽ thế nào?
Mở mắt và ngồi dậy, ông Thắng nhìn người tình chua xót nói:
– Vết thương gần 30 năm mà chẳng thể lành, cứ động vào là chảy ɱ.á.-ύ. Tôi buộc phải cưới Loan để trả nợ cho gia đình, tôi đã phản bội lại lời thề hẹn với mình, vậy mà mình không trách tôi, lại hy sinh tuổi xuân để ở cạnh tôi mà chẳng có danh phận thế này, tôi xót lắm.
Bà Lụa nhìn vào mắt ông Thắng mỉm cười:
– Em đã được ở cạnh mình suốt gần 30 năm, đó là hạnh phúc lớn lao rồi. Mình đã yêu thương chăm sóc em, lo lắng cho gia đình em, em phải cảm ơn mình mới đúng.
Ông Thắng nắm tay người tình:
– Tôi không thể cho mình đứa con, mình không trách tôi chứ?
Lụa lắc đầu:
– Đâu phải lỗi của mình. Là do lòng người thâm hiểm, họ hãm hại mình mà. Nhưng mình đã biết bí mật này hơn 20 năm rồi, mình định giữ đến bao giờ?
Ông Thắng hừ mũi, mặt đanh lại:
– Chưa đến lúc!
Dạo này Lợi siêng về nhà hơn, thường dùng cơm cùng với gia đình, thường xuyên cùng ông Thắng ngồi uống trà xem ti vi. Phần vì Lợi thương và xót xa cho ông Thắng, phần vì anh ta lén ngắm Yến. Kể từ ngày Lợi đâm sầm vào Yến, Lợi cũng đã biết nhung nhớ, quan tâm đến 1 người.
Lợi chủ động tiếp cận Yến mọi lúc có thể, còn về sớm giúp Yến cộng sổ. Bà Loan biết hết, bà cũng hài lòng vì Yến là cô gáι tốt. Bà thầm mong đôi trẻ đẩy nhanh tiến độ để về chung 1 nhà.
Đương nhiên ông Thắng cũng biết chuyện này. Ông âm thầm theo dõi và đầu loé lên 1 toan tính.
Ông tăng lương cho Yến. Yến bất ngờ và vui. Lương tăng gấp đôi, công việc giảm đi 1 nửa. Yến dần thay bà Loan quản lý 1 số công việc. Thỉnh thoảng ông Thắng còn dúi vào giỏ của Yến từng cọc tiền dày cộm và nói:
– Mua cái gì con mà ăn, sắm đồ hiệu mà mặc, cô chủ thì không thể quá tuềnh toàng.
Một buổi sáng sớm, Yến đang sửa soạn đi làm thì nhận được điện thoại từ ông Thắng:
– Cháu ra xe bác chờ!
Ông chở Yến đi ăn sáng xong, đưa Yến đến cửa hàng xe máy, sắm cho Yến con SH nhập, làm hồ sơ xong xuôi, ông nói nhân viên giao xe về tận nhà cho Yến rồi rủ cô đi ăn mừng.
Ăn xong, ông đưa cho Yến 1 túi vải màu đỏ và nói:
Đây là bùa may mắn, giúp phát đạt trong làm ăn. Cháu bỏ vào giỏ ҳάch và luôn mang theo bên mình. Cháu quản lý công việc sẽ tốt hơn, kiếm cho ta tiền nhiều hơn.
Yến nghe vậy mừng lắm, cầm lá bùa bỏ vào ngăn trong cái ví.
Lạ thay, kể từ hôm đó, tình cảm của Yến bỗng dưng thay đổi. Yến vẫn ở bên Lợi, vẫn trong danh phận cô chủ tương lai. Nhưng trong đầu Yến, hình bóng ông Thắng ngày càng hiện hữu. Cô không thể thôi nghĩ về ông, không thể ҟҺốпg chế tình cảm của mình. Cô bắt đầu nhìn ngắm ông mọi lúc mọi nơi, luôn tạo tình huống để được tiếp cận trò chuyện cùng ông. Những lúc như vậy, tгêภ môi ông Thắng nở nụ cười thoả mãn.
Lợi vẫn không hay biết gì, anh vẫn đưa Yến đi chơi khắp nơi, giới thiệu cùng bạn bè đồng nghiệp. Một hôm Lợi đưa Yến đi ăn tối cùng với bác sĩ trưởng khoa. Lúc Yến vào nhà vệ sinh, trưởng khoa nhìn Lợi hỏi nhỏ:
– Cậu thiếu ʇ⚡︎ự tin đến vậy sao?
– Sao ạ? – Lợi ngạc nhiên hỏi lại.
– Cậu dùng ngải trói cô ấy à?
– Không ạ, nhưng sao anh biết?- Lợi nghi hoặc.
– Cậu quên bố tôi làm thầy à? Mắt cô ấy lạc thần rồi, ấn đường đen và ς.-ơ τ.ɧ.ể phát ra mùi ngải đặc trưng. Tôi đã từng gặp cô bé hôm cậu tai пα̣п. Hôm ấy cô ta khác xa bây giờ.
Lợi cười:
– Sếp đa nghi quá đấy ạ! Em việc gì phải làm vậy. Cô ấy không bỏ bùa em thì thôi chứ.
Trưởng khoa nhìn Lợi nói 1 cách nghiêm túc:
– Nếu cậu thật sự không làm thì nguy to đấy. Ngải này ác chứ chả đùa đâu.
Tuy đàn anh cảnh báo như vậy, nhưng Lợi không mấy để ý. Anh ta không tin chuyện bùa ngải, cho rằng đó chỉ là trò mê tín dị đoan lừa gạt.
Yến vẫn ở bên Lợi, nhưng làm theo lời ông Thắng. Hồ sơ sổ sách cô bắt đầu làm ҟҺốпg. Toàn bộ tiền giao ᴅịcҺ cô chuyển vào tài khoản riêng của ông. Công ty chỉ còn cái ҳάc, vốn đã bị rút sạch. Nhìn tổng số tiền của mình trong ngân hàng, ông Thắng nhếch mép:
– Đã đến lúc!
Tan làm, Lợi chờ để chở Yến đi ăn nhưng cô từ chối. Đứng nói chuyện với Lợi nhưng Yến liên tục xem đồng hồ. Thấy lạ, Lợi hỏi:
– Em có hẹn à?
– Không ạ! Em có chút việc riêng cần giải quyết.
Nói xong Yến quay lưng bỏ đi. Lợi hơi buồn nhưng nghĩ người yêu bận nên thông cảm. Anh quay vào nhà thì va phải bà Loan hớt hải chạy ra, vẻ mặt gấp gáp. Túm lấy vai mẹ, Lợi hỏi dồn:
– Mẹ, có chuyện gì vậy? Sao vẹ vội vã thế? Cần con giúp gì không?
Không trả lời con trai, bà Loan lên taxi đi mất. Lợi lẩm bẩm: Hôm nay ngày gì vậy nhỉ?
Tгêภ taxi, bà Loan mở điện thoại xem lại tin nhắn từ 1 số lạ: muốn biết sự thật về lòng chung thuỷ của chồng bà, hãy đến ngay khách sạn X, phòng Y, đường Z…
Bà Loan vẫn biết ông Thắng từ lâu có người tình, nhưng chưa bao giờ bà lên tiếng. Phần vì mặc cảm Ϯộι lỗi, phần vì chưa có bằng chứng. Tuy nhiên hôm nay bà nhận được tin nhắn này, bà cũng muốn 1 lần nhìn thử xem cô ta là ai, tròn méo thế nào. Thuở xưa bà bị bố ép gả cho ông Thắng để cứu vớt danh dự gia đình dòng tộc. Nhưng qua quá trình sống chung, bà thật sự đã yêu thương chồng bằng tình cảm chân thật. Bà đã dành cho chồng mọi thứ tốt đẹp nhất, mong bù đắp lại những gì bà và bố của bà gây ra, và cũng mong 1 ngày nào đó bà nhận lại được tình yêu từ chồng. Nhưng gần 30 năm sống chung, ông Thắng vẫn dịu dàng, lịch sự với bà như 1 người bạn, còn tình yêu thì ông lạnh như băng. Nay bà đến khách sạn X như trong tin nhắn báo, bà không có ý định ghen tuông, chỉ muốn nhìn tình địch rồi ra về. Bà muốn xem chồng mình thích người phụ nữ thế nào mà thôi.
Đến trước khách sạn, bà nép vào 1 góc khuất và lặng yên chờ đợi. Một lúc lâu sau, bà thấy ông Thắng ʋòпg tay ôm eo Yến đi ra. Mở cửa dìu Yến lên xe, ông Thắng ʋòпg sang ngồi lên ghế lái và chồm qua hôn môi Yến.
Bà Loan ôm ռ.ɠ-ự.ɕ dựa vào tường cố gắng đợi chiếc xe rời đi, bà mới khuỵu xuống ngất lịm.
( còn tiếp )