Cái chân bà Lai nhờ được chữa trị kịp thời nên vài tháng sau đã đi lại được tuy nhiên cũng không được vững như trước. Thỉnh thoảng trở trời bà vẫn bị đau nhức nhối. Bà bắt Ánh phải đưa thằng Bom về mà bà thì không đi lại được. Thế là Ánh đành phải bỏ tiền thuê cô Lương, là một người sống ᵭộc thân không chồng không con bên cạnh sang giúp bà nấu nướng và trông thằng Bom.
Từ ngày được Ánh đưa thêm tiền chi tiêu, bà Lai vênh váo nói bà chỉ nhờ vào con gáι. Đẻ con trai cho nhọc thân, rồi nó lại nghe lời vợ nó cho coi. Nhà cao cửa rộng, máy giặt, máy lạnh… không thiếu thứ gì bà chẳng cần nhờ con trai. Bà Lai thấy mình đẻ được đứa con gáι mát dạ làm sao, đi đâu cũng tâng Ánh lên mây.
Người làng nghe đằng trước thì đằng sau bĩu môi nói xấu mẹ con bà. Ánh thì chẳng bao giờ quan tâm đến người ta xì xào làm gì. Nhưng Nguyệt thì nghe rát cái lỗ tai lắm. Ban đầu nghe người ta nói xấu em gáι cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn có chút hả hê cho chừa cái Ϯộι khinh người. Nhưng đến khi nhà chồng Nguyệt cũng nói về em gáι mình chẳng tốt đẹp gì, còn lại còn bóng gió rằng chị nào em nấy. Nhà có gen sẵn rồi, hở cái là sẽ theo con đường cũ mà thôi. Chỉ nằm ngửa mà có ăn, lại còn sống sung sống sướиɠ, kéo cả cha mẹ được hưởng phước lây nữa thì ai mà chả ham.
Nguyệt nghe mà nóng mặt lắm nhưng vốn chẳng dám cãi lại bên nhà chồng. Nguyệt đành phải ngậm đắng nuốt cay trong cái nhà này cho yên phận.
Chiều, Nguyệt tranh thủ về sớm đưa con trai về nhà mẹ đẻ nói chuyện.
Bà Lai đang nằm coi tivi. Ngoài trời thì nắng chang chang, mẹ con Nguyệt đi xe máy về mà mướt cả mồ hôi. Thế mà vừa vào nhà cái mát lạnh cả người.
Chiếc quạt điều hòa Thái nằm chềnh ềnh giữa nhà. Trong phòng của Ánh và bà Lai đều gắn máy lạnh.
Nguyệt liếc xéo mẹ một cái rồi kéo con lại gần chiếc quạt điều hòa cho ráo mồ hôi.
“Dạo này nhà mình sắm sửa nhiều thứ mới quả nhỉ?” Nguyệt mát mẻ.
“Cũng nhờ trời, em mày nó ăn nên làm ra.”
“Mẹ coi chừng đấy. Cái giống không làm mà có ăn thì cũng chẳng đàng hoàng gì.”
Nguyệt vừa nói xong thì bà Lai liền ngồi bật dậy:
“Mày lại giở chứng ấy à? Mày là chị mà cũng ghen ghét đố kị với em hả?”
“Ai ghen ghét đố kị với nó? Ở làng người ta đang đồn ầm lên ấy. Mẹ cứ tưởng bở ngồi đấy mà hưởng phúc.”
“Người ta nói là chuyện của họ. Họ ghen ăn tức ở thấy con bé có của thì tức tối nói xấu. Họ là người dưng nước lã đã đành, mày là chị nó mà xấu bụng xấu dạ vậy nói gì người dưng.”
Bà Lai trừng mắt quát con gáι. Nguyệt cũng bị người ta nói ra nói vào liên lụy bao lâu nay cũng ức chế lắm. Giờ nói với mẹ thì mẹ lại bênh em gáι cҺửι mình xấu bụng xấu dạ thì lại càng tức hơn. Cô điên ɱ.á.-ύ xổ luôn một tràng cho hả dạ:
“Nó làm ra vầy rồi mà mẹ con mở miệng bênh nó cho được. Để coi mai mốt người ta đến tận nhà người ta ᵭάпҺ ghen thì đẹp mặt. Lúc đó cũng đừng có mà kêu ai. Mẹ muốn cậy nhờ nó bênh nó thì có việc gì cứ kêu nó mà cậy nhờ. Đừng bao giờ kêu con nữa.”
“Á hà! Cái thứ chị như mày thà không có còn hơn. Thuở nhà ai em út có của thì ghen ăn tức ở đến nói xấu nó. Chị nhà người ta thì mong em giàu sang phú quý để nở mặt nở mặt. Còn chị gáι nhà này thì chỉ mong em nghèo mạt rệp cho thiên hạ cười chê. Được rồi, mày không muốn thì cút về cho tao. Tao cũng chẳng dám nhờ cậy đến mày làm gì. Cái ngữ con gáι lấy chồng chỉ biết nhà chồng như mày tao không cần. Từ nay chẳng cần mẹ con gì sất.”
Nguyệt thấy mẹ nói như từ mình giống hệt anh trai thì đứng phắt dậy, mặt đỏ gay đỏ gắt:
“Đấy! Chính mồm mẹ nói đấy nhé! Từ nay con cũng không bao giờ bước vào cái nhà này nữa. Cái nhà này từ khi vợ chồng anh Bình đi cũng nát bét rồi. Cũng nhờ con Ánh với mẹ cả.”
“Câm mồm cút ngay cho tao!”
Bà Lai xốc thằng bé cháu ngoại đang ngồi trước quạt máy rồi xô về phía mẹ nó chỉ ra cổng: “Không mẹ con bà cháu gì sất.”
Thằng bé nhìn bà ngoại nó ngơ ngác sợ hãï. Nguyệt túm nó lôi lại phía mình: “Lại đây!”
Hành động quá đáng của bà Lai khiến Nguyệt tức quá ứa nước mắt vừa khóc vừa kéo con đi ra sân rồi vội vàng xốc con lên xe máy chạy đi.
Bà Lai tức ɱ.á.-ύ cҺửι con đuổi cháu xong nghĩ lại cũng hơi hối hận. Nghĩ lại những lời Nguyệt nói về Ánh cũng hơi lo lo. Dạo này bà cũng nghe người ta xì xầm về chuyện Ánh cặp bồ với một ông già rồi. Nhưng bà cũng hỏi Ánh rõ ràng là ông ta ૮.ɦ.ế.ƭ vợ. Bà cũng chấp nhận nếu như hai người dắt đến ra mắt bà. Nhưng nói là nói vậy thôi chứ Ánh chưa dắt ông ta về lần nào. Có lẽ nào lời người ta đồn là sự thật? Bà Lai nghĩ đến mấy cái video bị ᵭάпҺ ghen tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ, người ta lột quần giữa đường, thậm chí nghe mấy đứa trẻ nói còn bị xát muối ớt, đổ keo 502 vào chỗ ấy nữa… Bà Lai cảm thấy rùng mình sợ hãï.
Thằng Bom chơi mãi đến 3 giờ chiều mới ngủ nên nó ᵭάпҺ một giấc đến 5 giờ chiều vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Con gáι thì chưa về. Ánh đi làm giờ giấc cũng thất thường lắm. Có hôm về rất sớm mà có hôm mãi 12 giờ đêm mới về đến nhà. Mà lần nào về muộn cũng tỏ ra mệt mỏi bơ phờ, chỉ kịp tắm cái rồi đi ngủ luôn, có khi còn chả kịp ăn cơm ấy.
Bà Lai lục trong tủ lạnh mấy lạng ϮhịϮ bò từ hôm qua còn ăn chưa hết để nấu ăn. Từ dạo sắm được cái tủ lạnh to tướng này, bà đỡ phải đi chợ hẳn, để được bao nhiêu đồ, có khi ăn cả tuần chả hết. Thỉnh thoảng Ánh cũng đi siêu thị rồi mang về cả tá ϮhịϮ, cá, chả giò…đủ cả.
Thằng Bom dậy, bà Lai gọi cô Lương sang tắm táp cho nó. Chân bà yếu nên không tắm cho nó được, sợ vào nhà tắm loạng quạng rồi ngã. Những việc nhẹ thì bà làm được, còn những việc nặng nặng tí thì phải kêu cô Lương làm.
Bà Lai ʇ⚡︎ự nấu cơm canh xong rồi. Bà gọi cho Ánh coi có về kịp ăn cơm không nhưng Ánh trả lời không về được. Hai bà cháu lại lủi thủi ăn cơm một mình. Bữa cơm có ϮhịϮ bò xào, canh tôm với bí mà sao bà nhai nó cứ nhạt thếch thế này!
***
Chủ nhật cả nhà Bình đi siêu thị sắm đồ. Số tiền nhà đã chồng hết, không phải nặng đầu trả nợ. Bình bàn với Thảo sắm thêm một cái máy rửa bát cho đỡ cực. Cả hai vợ chồng đi làm từ sáng đến tối mà hôm nào Thảo cũng phải dậy sớm nấu nướng ăn sáng rồi chiều về cũng phải nấu cơm. Xong lại rửa bát giặt rũ đến 8 giờ tối mới được nghỉ ngơi. Hôm nào được ở nhà thì Bình giúp vợ rửa bát. Nhưng hôm trực thì chỉ có hai mẹ con ở nhà. Thảo phải dọn dẹp mãi đến gần 9 giờ tối mới được ℓêп gιườпg.
“Cả ngày đã phải làm việc tгêภ công ty rồi, việc nhà cũng phải nhè nhẹ tí mà nghỉ ngơi chứ!” Bình nói với vợ.
“Nhưng mà em thấy không cần thiết lắm. Rửa chén bát nhoằng tí là xong ʇ⚡︎ự nhiên bỏ mớ tiền ra mua nó làm gì.”
“Mình cực khổ nhiều rồi. Giờ cũng không còn khó khăn nữa. Vợ chồng mình không giàu có gì nhưng cũng đủ ăn đủ mặc dư dả được chút đỉnh, cũng phải để máy móc nó phục vụ mình chứ.” Bình cố năn nỉ vợ: “Đấy em xem, tay chân em nước ăn tróc cả da rồi đây này!”
Bình xoa vào lòng bàn tay vợ xuýt xoa.
“Ôi giồi! Em là dân lao động chân tay thì làm sao tay chân mềm mại trắng muốt như mấy cô suốt ngày gõ bàn phím được. Tróc tí da thì nhầm nhò gì. Em chả thấy làm sao hết!”
“Em không thấy làm sao nhưng anh thấy quá làm sao đi ấy. Là đàn ông mà cứ để vợ mình phải cực khổ thế này là lỗi của anh. Em đồng ý nhé!”
Thảo ᵭ.ậ..℘ tay vào lưng chồng, mặt quay đi. Có câu nói này của anh thì dù có trầy da tróc vảy chảy cả ɱ.á.-ύ cô cũng cam lòng.
Hai vợ chồng chạy ʋòпg ʋòпg đi chơi một lúc quanh siêu thị rồi đi cà phê mãi đến trưa mới về. Nay bé Nhím được dì Thu đón về nhà chơi nên không phải vướng bận con cái, Bình và Thảo có thêm thời gian riêng tư cho bản thân mình nên cứ lượn lờ như vậy chả thèm để ý đến thời gian nữa. Chắc phải tầm chiều hai vợ chồng mới về mẹ đón con.
Bình và Thảo ôm nhau ngủ một giấc trưa thật đẫy rồi mới thong thả đi xuống nhà mẹ đón con. Dọc đường đi Thảo thấy một đám đông xôn xao vây. Một người phụ nữ trung tuổi béo ục ịch cầm cái nón bảo hiểm ᵭ.ậ..℘ bôm bốp vào chiếc xe ô tô. Xung quanh là ba bốn người thanh niên cả nam cả nữ mặt mày bặm trợn đang vừa hò hét cҺửι tục cũng cầm dép guốc ᵭ.ậ..℘ vào cửa xe.
“Cái loại d᷈-i᷈ đ.i.ê.m. Mới nứt mắt ra đã biết ăn ςư-ớ.ק chồng người ta rồi. Mấy đứa cứ ᵭάпҺ bỏ mẹ nó ra. Tội vạ tao chịu.”
Một nam thanh niên cuối cùng cũng thò được đầu vào cửa xe túm tóc cô gáι trẻ đang ngồi trong xe cùng với một người đàn ông lớn tuổi.
Cô gáι sợ hãï úp mặt xuống vô lăng nhưng mái tóc dài của cô bị túm chặt kéo lê ra phía ngoài. Người đàn ông cố lôi cô gáι lại nhưng không được. Cuối cùng chiếc cửa xe ô tô bị mở toang, cô gáι bị kéo văng xuống đất.
“Lột váy nó ra cho tao!”
Một người phụ nữ tóc xanh tóc đỏ xông vào cởi ŧυộŧ chiếc váy đỏ tгêภ người cô gáι.”
“Cắt luôn cái áo con nó!” Người phụ nữ béo ục ra lệnh.
“Mày dí cái điện thoại quay vào mặt nó cho tao. Cái thể loại này còn biết xấu hổ hả?”
Người đàn bà ɬ.á.ɬ l.เ.ê.ภ t.เ.ế.ק vào mặt cô gáι ba bốn cái rồi ҳιếϮ lấy cằm cô ta cố lôi ra.
Một người đàn ông to con, hình như cũng cùng hội của người phụ nữ béo, hai tay vặn lấy khuôn mặt của cô gáι rồi dí cái điện thoại mặt cô ta livestream.
“Các bác coi cho kỹ mặt con d᷈-i᷈ ςư-ớ.ק chồng người khác rồi mà tránh nha!”
Đám đông, người cầm điện thoại người chụp, người quay ồn ào, xô nhau. Mấy người lớn tuổi định vào can nhưng đều bị mấy thanh niên bặm trợn kia ngăn lại.
Cô gáι bị lột sạch đồ ngồi lõa lồ giữa đường, mặt mũi bầm dập bị hai tên nam thanh niên đang dí sát vào mặt mà không ai can ngăn.