Mối hận ɱ.á.-ύ chương 9

Thơ nhìn Hà, giả vờ khúm núm:

— Em cám ơn mợ đã ra tay cứu giúp. Em nợ mợ một ân tình, sau nầy có việc gì cần xin mợ cứ chỉ dạy.
Hà cười mãn nguyện, đưa mắt nhìn nơi cư ngụ của Thơ, cô ta chặc lưỡi ra chiều thương cảm:
— Trời ơi, con gáι con đứa mà ăn ngủ ở chỗ nầy nói sao không gặp пguγ Һιểм. Tội nghiệp hết sức, em có nghe nói cha chồng chị đã bỏ tiền ra cho bà Giềng xây nhà hôn? Khốn пα̣п thiệt, nhà cửa đất đai của cha mẹ người ta mà tướt đoạt cho riêng mình vậy còn để cho con gáι sống bờ ở bụi vậy thiệt là trời cao không có mắt mà. Nhưng em cũng đâu thể ở đây hoài được? À, hay là vầy đi, ít hôm nữa mấy chị em chị dọn ra riêng, chỉ còn vợ chồng anh Ba Thạch ở nhà lớn thôi, chị Ba đang có bầu chắc phải mướn người làm, em tới xin giúp việc để có chỗ ăn chỗ ở với người ta. Có gì chị sẽ nói giúp. Biết đâu sau nầy chị có chuyện nhờ em.

Thơ không biết là Hà có ý định gì nhưng trong đầu cô xuất hiện hai cảnh, một là bà Ba Giềng đang cố tình xây nhà tгêภ đất cha cô thì coi như cô vĩnh viễn không quay trở lại được. Tất nhiên Thơ sẽ không để cho bà ta toại nguyện. Hình ảnh thứ hai là vợ chồng Thạch,, từ lâu Thơ đã nghe nói Thạch là một chính nhân quân ʇ⚡︎ử còn vợ là người đàn bà hiền lành rộng lượng. Nếu được làm công trong gia đình chỉ có vợ chồng họ thì theo Thơ, đó là phước ba đời.

Nghĩ tới đó, rồi chợt nhớ câu cuối cùng của Hà, Thơ ướm lời:
— Mợ mới ra riêng cũng cần người giúp việc vậy? Hay là mợ mướn em để em trả ơn mợ?
Nói xong, Thơ ân hận, lỡ như Hà đồng ý là ૮.ɦ.ế.ƭ, may sao, trong bóng tối cô không thấy môi Hà trề ra ” Mướn mầy để mất chồng à? Có mướn tao cũng mướn người lớn tuổi chứ không nheo nhẻo như mầy”, nghĩ vậy nhưng Hà cũng tỏ ra vui vẻ:
— Chị mới ra riêng có việc gì đâu mà cần người? Chỉ cần em vào nhà đó rồi sau nầy là người của chị là đã trả ơn cho chị rồi. Vậy đi nhen, bây giờ chị về, 3 hôm nữa chị dọn ra, hôm sau em tới xin việc là được.
Không chờ phản ứng của Thơ, Hà te tái bỏ đi. Còn lại một mình, Thơ lại cảm thấy người đàn bà nầy không đơn giản. Nhưng chuyện nầy để đó, bây giờ cô phải vạch ra kế hoạch giành lại mảnh đất của cha mình.
Chiều tối hôm sau, canh lúc vợ chồng xã trưởng Cang rảnh rỗi, Thơ bước vào nhà xin phép gặp bà xã trưởng. Vợ Cang nhìn thấy Thơ thì vồn vã:
— Có chuyện gì vậy con?
Thơ nước mắt ràn rùa qùγ dưới chân bà:
— Bà ơi cứu con với.
Bà Cang quính quáng đỡ Thơ đứng lên:
— Mà chuyện gì?
Thơ ngước đôi mắt to len láy nhìn Cang: nói trong nước mắt uất nghẹn:
— Chuyện ông bắt quả tang ông Thăng với bà Ba Giềng hôm đó đâu có dính dáng gì tới con mà bả ôm hận, đã đuổi con đi rồi còn sai người tới hãm hϊếp con nữa, may là có mợ Sáu Phú nhìn thấy tri hô lên nên con mới thoát пα̣п. Tránh lần nầy không tránh được lần sau, bây giờ con phải làm sao đây ông bà ơi.
Thơ nức nở khóc, bà Cang hậm hực nhìn chồng:
— Tui nói với ông rồi, con d᷈-/i᷈ đó không có tính người, làm mẹ ghẻ mà đuổi con người ta ra khỏi nhà, nay cặp thằng nầy mai cặp thằng nọ không ρhâп già trẻ bé lớn gì ráo. Qua lại với hạng người đó chỉ làm mất mặt. Rồi bây giờ ông tính sao? Phải lấy lại công bằng cho nó chứ cái chức xã trưởng của ông làm cái quái quỷ gì?
Cang liếc sang nhìn Thơ. Đành rằng ông ta cũng nổi tiếng sợ vợ nhưng ông cũng phải công nhận con nhỏ nầy càng lớn càng đẹp ra, thân hình nẩy nở mạnh dạn, hấp dẫn như vậy ông thấy còn động lòng huống hồ là ai. Nhưng trước mặt vợ ông ta không dám vọng động, bèn hỏi Thơ:

— Sao mầy biết do con mẻ xúi giục?

— Thằng đó trước khi bỏ chạy nói với con là ” Tao cũng không ham hố chi mầy, tại bà Ba Giềng mướn tao làm nên tao làm vậy thôi”
Cang làm thinh một hồi, rồi hỏi Thơ:
— Vậy bây giờ mầy muốn tao làm gì?
Bà Cang ςư-ớ.ק lời chồng:
— Đuổi cổ con mẻ đi trả nhà đất lại cho nó chứ bộ xã hội nầy không có luật pháp à?
— Mà tại sao mình phải giúp nó chứ bà?
— Chẳng có tại sao cả, thấy con gáι nhỏ bị ức hϊếp tui bất bình vậy thôi. Một mai tui ૮.ɦ.ế.ƭ trước ông rước con mẹ quỷ nào về đối xử với con tui như vậy tui cũng đội mồ lên vặn họng nó cho ૮.ɦ.ế.ƭ tươi liền.
Xã trưởng Cang vừa trề môi vừa cười:

— Thôi được rồi, tảng sáng mai mầy về đó đi, tao giao nhà cho.
Thơ chẳng chờ đợi gì hơn, rối rít cảm ơn vợ chồng họ và ra về.
Mới tờ mờ sáng, Thơ đã có mặt trước sân nhà, căn nhà lá cũ kỹ của cha con cô đã bị giở ra một nửa, một nửa đó được lão Thăng dùng tiền đổ đất làm nền và bốn bức tường đã dựng lên chơ vơ. Thơ bùi ngùi nhớ cha, khi chấp nối với Giềng không biết ông đã nhìn thấy điểm tốt nào ở bà ta? Hay là do bà có bãn lĩnh trong việc chăn gối nên dù biết đó là kẻ xấu xa nhưng hễ ai vướng vào cũng đều mê đắm?

Sáng bảnh mắt thì Cang và 5 tên lính tới, đứng trước hiện trường còn đang xây dựng dở dang, ông hét lên:
— Đứa nào cất nhà nầy đây?
Bà Ba Giềng và ông Thăng từ trong căn nhà lá bước ra, Giềng lên tiếng:
— Tui cất đó, có chuyện gì sao anh xã trưởng?
— Ạ, bà ngon ! Ai cho phép bà cất nhà ở đây?
Giềng chúm chím cười:
— Anh xã trưởng hỏi lạ nhen, đất tui tui cất nhà cần phải xin phép ai nữa sao?
Cang cười khẩy:
— Điều gì chứng minh đây là đất của bà?
— Ủa? Đất của chồng không phải là của vợ sao?
— Chồng bà là ai?

Giềng cười phá lên:
— Anh xã trưởng hỏi nghe ngộ quá, ở đây ai mà không biết tui là vợ của ông Thi chứ?
Nghe tiếng ồn ào, bà con chòm xóm kéo đến đông nghẹt, Canh ђ.ư.ภ.ﻮ ק.ђ.ấ.-ภ, đứng dậy:
— Ai? Ai ở đây chứng kiến tận mắt bà và ông Thi sống chung? Có ai không?
Tấy cả đều im lặng. Giềng nhìn Cang, lộ vẻ bất bình:
— Anh xã trưởng ngộ nhen, tui ở đây hơn 10 năm rồi, mòn cái mảnh đất nầy bây giờ ai vô tranh chấp nữa mà anh làm khó khăn tui vậy?
— Vậy sao? Bà ở đây hơn 10 năm vậy bà có biết con gáι ông Thi giờ ở đâu không?
Giềng khựng lại, rồi trả lời tỉnh bơ:
— Mắc cười, nó có chân có tay, nó đi đâu làm sao tui biết được? Anh quan tâm nó vậy chắc anh biết nó đang ở đâu phải không?
Cang khịt mũi, khinh bỉ:
— Bà đừng già hàm. Nhà nầy là của cha con Thơ, bà ᵭ.ậ..℘ phà nhà cũ cất nhà mới có sự đồng ý của nó chưa?
— Tại sao tui phải cần sự đồng ý của nó? Nhà của tui thì tui toàn quyền.
Cang nổi nóng lên:
— Bà cứ nói nhà của bà, vậy bà có giấy tờ gì chứng minh không? Thậm chí là tờ hôn thú với ông Thi cũng được? Lấy ra đi rồi tui cho phép bà cất nhà.
Giềng lúng túng một thoáng rồi bình tĩnh trả lời:
— Tui không cần giấy hôn thú hôn thiết gì hết, anh cũng thừa biết hoàn cảnh ông Thi lúc đó đâu thể làm giấy tờ gì. Nhưng tui ở đây lâu nay không có tranh chấp mắc mớ gì anh tới làm khó dễ tui vậy?
Cang nạt ngang:
— Thôi không nói ʋòпg vo với hạng người như bà, chỉ phí lời. Trước nay không có tranh chấp vì con Thơ còn nhỏ, không đủ trí khôn để đối phó bà, bà không có giấy tờ nào chứng minh là người thân của ông Thi nhưng con Thơ có, đó là khai sinh do chính tay Thi làm. Bà chỉ là người ở nhờ rồi giở trò ma quỷ đuổi con người ta ra khỏi nhà, ngang nhiên lấy thằng nầy thằng nọ rồi bây giờ gạt gẫm lão già háo sắc cất nhà cất cửa cho bà, rõ ràng bà không coi luật pháp ra gì mà. Bây giờ tui lịnh cho bà, tức tốc đi tìm con Thơ về, hỏi ý nó, nếu nó đồng ý cho bà cất nhà thì thôi, bằng không trong ʋòпg 24 giờ bà phải ᵭ.ậ..℘ phá mấy bức tường và cút xéo ra khỏi miếng đất nầy. Rõ chưa?

Giềng tái mặt, giọng nói run lên vì giận:
— Ý, anh xã trưởng nói chơi hoài, tui biết con đó ở đâu mà kiếm? Cho dù kiếm được nó cũng không có quyền hạn gì trong việc nầy.
Cang quát lớn:
— Sao lại không? Đó là con gáι ông Thi, là người thừa kế hợp pháp của ổng. Người không có quyền hạn là bà, biết không? Nghĩ mà ghê tởm, nhà của cha mẹ người ta, cái thứ ở nhờ để làm d᷈-/i᷈ kiếm cơm mà dám cả gan đuổi con người ta đi. Tгêภ đời nầy chắc chỉ có một mình bà, bà thuộc dòng giống của Tào Thị mà. Tìm con Thơ về nhanh lên.

Giềng gào thét:

— Trời ơi, biết nó ở đâu mà tìm?
Thơ chỉ chờ có vậy, cô lách đám đông bước ra, dõng dạc nói:
— Bà khỏi cần tìm, tui đã ở đây rồi.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Thơ, mặt bà Ba Giềng xanh như tàu lá. Rất lâu rồi, từ cái ngày quăng đồ Thơ ra đường, bà ta không quan tâm đến sự sống còn của đứa con ghẻ nầy nữa. Bà cũng không bao giờ đề phòng Thơ vì nghĩ rằng cô không có khả năng chống lại bà. Hôm nay Cang đến gây khó khăn chắc chắn là do Thơ đã kích động, thoáng chốc, bà ta tức mình đã ᵭάпҺ giá thấp Thơ mà không diệt cỏ tận gốc để xấy ra cớ sự ngày hôm nay.
Nhìn Thơ dáng vẻ ung dung, lòng Giềng có chút ái ngại nhưng bà luôn cho rằng cô đã từng bị bà ức hϊếp mà không có khả năng chống trả nên bắt đầu lên giọng:
— Hổm rày mầy đi đâu mất biệt vậy nhỏ kia?
— Bà khéo hỏi cơ cầu, không phải đuổi tui đi sao?

Giềng trở giọng:
— Giận lẫy thì nói vậy thôi chứ đuổi xô gì? Mầy cũng gan lắm, hễ chút cái bỏ đi hà.
Thơ chau mày ngó Giềng, nụ cười châm biếm nở tгêภ môi:
— Bà cũng mắc cười thiệt nghen. Xách đồ tui quăng ra đường mà nói nghe nhân đạo vậy? Mà thôi, tui không quen cãi lý với bà, để ông xã trưởng xử cái vụ nầy.
Bà ta xấn tới nắm tay Thơ:
— Con nói một tiếng đồng ý cho dì cất nhà rồi mình nương ʇ⚡︎ựa nhau sống con.
Thơ rùng mình khi nghe giọng thơn thớt ngọt ngào của bà ta, cô né ngang tránh khỏi đôi tay của Giềng. Ngước mắt nhìn Cang. Hiểu ý, Cang hỏi:
— Sao Thơ? Cô có đồng ý cho bà Giềng cất nhà không?
Thơ trả lời chắc nịch:
— Không !
Giềng ngơ ngác:
— A, con nầy…lớn gan hả mậy?
Cang lại hỏi:
— Ý cô Thơ bây giờ như thế nào?
— Tui lấy lại nhà, không cho phép bà Giềng ở một ngày nào nữa. Trong nhà có bàn thờ cha má tui mà bả dẫn đàn ông về đú đỡn là không được.

Giềng lại gào lên:
— Mầy đuổi tao hả?
Thơ quay lại, bao nhiêu uất ức cô tuôn ra hểt một lần:
— Đúng ! Tui đuổi bà, nội nhật hôm nay bà phải cuốn xéo không cho ở lại một ngày. Bao nhiêu năm qua tui đã nhịn bà đủ rồi. Hằng ngày đều phải nhìn bà phản bội cha tui, nhìn bà ngả ngớn với đàn ông tui mắc ói. Hở ra là bà ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ cҺửι bới đuổi xô. Tui nhịn vì không muốn ҳô ҳάϮ với bà nhưng hôm nay bà ᵭ.ậ..℘ phá nhà tui để xây nhà mới, có nghĩa là từ nay bà danh chính ngôn thuận làm chủ miểng đấy nầy. Tui không thể để bà toại nguyện, bà nghe rõ chưa?
— Mầy đuổi tao đi rồi tao đi đâu?
— Đó là chuyện của bà. Lúc đuổi tui, bà nghĩ tui đi đâu?
— Mầy còn trẻ, có thể bươn chải, còn tao, tao già rồi.
Thơ nổi nóng:
— Già sao còn mất nết vậy? Nếu bà như người ta, tui sẽ hiếu kính với bà biết bao. Bây giờ, nhìn mặt bà tui còn không muốn nói gì là ở chung.
Cang kha khả cười:
— Bà Giềng ơi là bà Giềng, cùng đường rồi. Bà coi, giờ nầy ông Thăng có bảo vệ bà được không? Tui thấy số phận bà đen đủi rồi. Cho dù Thằng có tiền cũng không mua được chỗ dừng chân. Con nó đất đai cả đống nhưng bà đừng hòng tụi nó cho ổng cất nhà rước bà về. Bởi vậy, con người ở ác thì phải nhận hậu quả là vậy.
Giềng đưa mắt nhìn Thăng, ông ta đứng trơ ra đó, bà ta bực bội thúc nhẹ cùi chỏ vào bụng Thăng:
— Giờ tính sao anh?

HẾT PHẦN IX
Lê Nguyệt

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *