Mối hận ɱ.á.-ύ chương 17

Thạch nghe ông lang nói vậy, trong lòng vừa mừng lại vừa lo. “Mệnh số?” hay là dòng họ Trần nhà anh mỗi một thể hệ chỉ được quyền sinh ra một đứa con trai? Không, không thể. Anh đã nhiều lần ʇ⚡︎ự vấn lương tâm, ʇ⚡︎ự kiểm điểm mình và tin chắc rằng mình chưa làm điều gì sai quấy với mọi người từ thuở bắt đầu hiểu biết. Anh cũng chưa từng gây thù chuốc oán với ai nên anh không có kẻ thù. Anh lại càng không đẩy ai vào bước đường cùng nên không thể nào bị quả báo. Thu cũng vậy, vợ anh hiền lành ngoan ngoãn, luôn luôn thủ phận vợ hiền dâu thảo sao lại vướng vào bất hạnh như vậy? Anh tin rằng nếu trời cao có mắt thì sẽ giải quyết cho anh vượt qua đường hiếm muộn mà con đàn cháu đống như những người bình thường thôi. Mơ ước hết sức nhỏ nhoi mà cũng khó thực hiện sao?

Về nhà, Thơ lo xắc tђยốς cho Thu, mỗi ngày đều đặn hai cử. Thơ chăm sóc Thu chu đáo hơn em ruột khiến Thu rất cảm động. Nhiều lần chị nghĩ, nếu như mình không sinh đẻ được mà Thơ đồng ý, chị sẵn sàng cưới Thu làm vợ hai cho Thạch và tuyệt đối không ghen tương, không ρhâп biệt con của Thơ hay con của chị miễn mang trong mình dòng ɱ.á.-ύ họ Trần là chị sẽ xem như con mình. Nhưng lo cho Thạch thì chị cũng phải nghĩ đến Thơ và Nhị, không biết thì thôi, giờ đã biết chúng có tình ý với nhau thì làm sao chị nỡ chia Uyên rẻ Thúy, đẩy chúng vào con đường ngang trái sao xứng đáng với tấm chân tình của chúng đối với vợ chồng chị? Còn nếu cưới người khác cho Thạch thì…chị giùn mình, lắc đầu, không dám nghĩ tới.
Ông Hương cho người xuống rước Thu lên để nằm viện cho các đốc tờ theo dõi nhưng Thu đang trong giai đoạn dùng tђยốς Bắc nên từ chối.
Một tháng
Hai tháng
Ba tháng
Bốn tháng.

Thu vẫn chưa có tin tức gì ngoài da mặt hồng hào, thân thể như trẻ ra, khỏe mạnh hơn.
Vợ chồng Thạch hoàn toàn thất vọng.
5 tháng trôi qua, Thu quyết định tháng sau sẽ về nhà cha mình để điều trị tây y.
Nhưng tháng thứ 6 bỗng Thu phát hiện ra hai tháng nay chị không có kinh nguyệt, chị nói với Thơ trước, Thơ nhảy dựng lên réo Thạch rùm trời:
— Anh Ba ơi, chị Ba có thai rồi, có thai rồi nè, có thai đó.
Thạch đang ở ngoài sân với Nhị và bé Hoàng, ù chạy vào nhà:
— Em nói sao? Có thai hả? Thiệt hả?
Thu lôi tay Thơ lại:
— Trời con nhỏ nầy, biết phải vậy hôn?
Thơ hớn hở:
— Không vậy thì là gì? Mất kinh hai tháng rồi.
Mắt Thạch sáng rỡ:
— Mất hai tháng rồi hả? Vậy là đúng có bầu rồi? Sao tháng rồi em không để ý?
Thu chúm chím cười, Thạch quính lên:
— Để anh đốt nhang cho ông và cha má nhờ phù hộ cho em mang thai suông sẻ.
Thu phì cười, hạnh phúc nhìn chồng, Thơ xăn xái:
— Để em đi mời bà mụ lại khám cho chắc ăn nhen chị?

Nhị nhào tới:
— Tui đi với bà.
Thơ nạt ngang, liếc Nhị:
— Hỏng mượn, tui không quen mấy người.
Rồi cô lấy cái nón lá, tất tả đi tới nhà bà mụ mười. Nhị bồng bé Hoàng lên, nhảy nhót lung tung:
— Sắp có em rồi tha hồ cưng nha, hahahaha.
Thạch đốt nhang xong, lại ngồi gần vợ, ôm chị vào lòng:
— Vái van sao cho đó là sự thật, vợ chồng mình sẽ đi Trà Vinh một chuyến tạ ơn Thầy. Anh thấy rồi, tiền bạc vàng ʋòпg ruộng đất không quan trọng, quan trọng là con đàn cháu đống cho chúng một gia đình hạnh phúc. Vừa qua anh và Nhị đã mua tất cả 50 mẫu đất tốt dưới Cồn, rồi sẽ cho người ta thuê và không mua nữa, sẽ ở nhà với em hoài hoài luôn chịu hôn?

Thu lại chúm chím cười. Rồi bỗng ngước lên nhìn chồng:
— Lỡ nhầm lẫn sao anh?
— Cũng không sao. Nhưng anh tin trời sẽ không tiệt đường người tốt.
Thơ và bà mụ mười về tới, sau khi thăm khám, bà vỗ tay:
— Có bầu một tháng rưỡi rồi.
Mọi người cười vang, mặt ai cũng hớn hở, một niềm vui khó nói nên lời. Thu nhắc Thạch:
— Cho cha hay hôn anh?
— Phải cho cha hay chứ. Ông biết sẽ mừng cho coi.
Rồi anh hào phóng cho bà mụ một số tiền gấp 10 lần công khám . Quay sang Thơ và Nhị:
— Thơ bắt 2 con vịt xiêm làm tiết canh một con, một con nấu cháo nghen, Nhị đi kêu vợ chồng Giàu Sang Phú tới, anh ra mời chú thím Ba để ăn mừng một bữa.

Nhị la lớn:
— Chấp hành mệnh lệnh.
Thu nhỏm dậy:
— Để em phụ Thơ.
Thơ đưa ngón tay trỏ chỉ vào chị:
— Nằm yên không được xuống bếp. Từ nay chị chỉ cần tịnh dưỡng, mọi chuyện trong nhà để em lo.
Mọi người khi nghe tin đã có mặt đông đủ. Trong thời gian chờ đợi, Cúc, vợ Giàu nói với Thạch và Thu:
— Thật ra, địa chỉ của ông Thầy ở Trà Vinh là cha đưa cho tụi em. Cha nói lúc trước bị trật tay ông nội đưa cha qua đó hốt tђยốς uống có vài thang là khỏi. Hôm rồi cha đưa bà Giềng đi hốt có hỏi thăm trường hợp chị Ba thì ổng bảo đảm 4 tháng là có thai. Cha đưa địa chỉ cho tụi em kêu anh chị qua đó thử biết đâu phước chủ may thầy. Hôm rồi canh đúng 4 tháng thấy chị không có tin tức gì cha ổng buồn, nói là nếu hôm đó chính tay cha đưa địa chỉ cho anh chắc là anh sẽ hiểu lầm cha có ý gì đó. Nay mà biết chị có thai chắc cha mừng lắm.

Ba anh em Giàu Sang Phú nhìn thái độ của vợ chồng Thạch, họ vui mừng khi thấy anh tỏ ra ҳúc ᵭộпg :
— Các em về nói lại dượng là anh chị rất biết ơn. Đợi đến khi đầy tháng bé anh sẽ mời dượng tới chung vui.
Buổi tiệc hôm đó rất là vui vẻ, đầy ấp tiếng cười. Ai cũng xúi chú thím Ba cưới Thơ cho Nhị, chú ba nói:
— Tụi nó lên tiếng tui cưới cái rụp. Cưới xong vẫn cho nó ở phụ với chị Ba nó thời gian chừng nào có em bé thì nghỉ.
Thơ hầm hầm liếc Nhị, con mắt như lưỡi dao bén ngót quét ngang trái tιм gã thanh niên 21 tuổi.
Ông Thăng đi ra xã, ông vừa gặp Giàu và biết Thu đã đậu thai, trong bụng vui mừng kỳ lạ như người cha nghe tin vui của con mình. Ông đi như chạy về nhà để chia sẻ niềm vui nức lòng với Giềng, khi đi ngang qua rặng bần dọc bờ sông, ông dừng lại dưới gốc một cây bần để tiểu, đường ruộng vắng ngắt không một bóng người sao ông vẫn nghe tiếng rù rì bàn tán của mộ số người. Phóng đôi mắt đảo quanh khắp các lùm cây tгêภ đường, ông phát hiện ra một nhóm gồm 4 người lạ mặt đang túm tụm ở đó, bước tới gần một chút thì nghe loáng thoáng họ nói về Ba Thạch. Ông rón rén bước từng bước nhỏ sợ gây tiểng động để đến gần hơn. Thăng ngồi xuống bụi ô rô cạnh đó để chúng không nhìn thấy ông mà ông vẫn nghe và nhìn thấy chúng rõ ràng.

Bọn nầy chắc có lẽ từ đâu tới, khuôn mặt dữ dằn không một chút quen thuộc. Nhìn chúng rất ấn tượng, thằng mặt mày bậm trợn, thằng chỉ còn một con mắt, thằng lại cà lăm, thằng cuối cùng thì thân hình vạm vỡ như đô vật mà đôi mắt ti hí nhìn rất gian. Ông nghe chúng bàn bạc như vầy:
— Mầy chắc thằng Thạch có nhiều vàng không?
— 100%, ít nhất cũng trăm cây, chính miệng Tư Sử nói với tao, ông nội nó ૮.ɦ.ế.ƭ để lại chia đứa trăm cây, tao nghĩ nó sẽ nhiều hơn.
— Sao mầy không rủ Tư Sử đi với? Nó rành nhà thằng đó hơn?
— Trời, muốn ૮.ɦ.ế.ƭ à? Nói với Tư Sử khác nào ʇ⚡︎ự Ϯố cάσ? Thằng đó hiền lành nhát gan, với lại nó cũng đủ ăn mà cũng có cảm tình với thằng Thạch nữa, nó không biết là tốt nhất.
— Rồi bây giờ kế hoạch ςư-ớ.ק ra sao?
Tên một mắt:
— Đầu tiên, lọt vô nhà đó rồi phải nhanh chóng ҟҺốпg chế được con vợ nó. Bắt nó đưa 200 lượng mới xong. Vợ nó đang có bầu bao nhiêu nó cũng dám đưa ra hết.
— Ê, tao nghe nói nó con ông Tri Huyện đó, lỡ thất bại chắc tan xương nát ϮhịϮ với ổng à chứ không phải chuyện chơi.
— Sao thất bại được? Xong phi vụ nầy mỗi đứa được 50 lượng thì tản hàng, đứa một nơi đố cha đứa nào tìm ra thì sợ gì Tri Huyện chứ. Nhà nó bây giờ chỉ có vợ chồng, con trai nó với con nhỏ ở, nếu có là có thêm một thằng con nít nữa, xử dễ ụi. Đứa nào kháng cự ﻮ.เ.+ế+..Ŧ bỏ mẹ nó.
—Nó còn ba thằng em trai nữa nhen.
— Tao điều tra rồi, ba thằng đó ở riêng hết trơn.
— Vậy tối nay thực hiện hả?
— Phải, khoảng nửa khuya lúc nó đang ngủ mình tấп côпg vô. Cửa tao mở khóa cái một.
— Rồi, thống nhất vậy đi.

Ông Thăng điếng hồn, trong khi bọn chúng trải giấy dầu ra dọn bữa ăn, ông cũng rón rén đi ra như lúc rón rén đi vào. Ra được bên ngoài ông không về nhà mà trở ngược lại nhà Giàu, tập họp các con lại kể cho chúng nghe những điều ông vừa tai nghe mắt thấy. Ba anh em hồn phi phách tán, để đề phòng bất trắc, họ không nói cho vợ nghe mà lên kế hoạch bảo vệ vợ chồng Thạch.
Ông Thăng về, kể cho bà Giềng nghe, bà ta mặt xanh như tàu lá chuối. Tin vui của Thu chưa xong đã cảm thấy tin buồn sắp tới. Đêm nay Thu mà có bề gì thì xem như kiếp nầy nó chỉ có một đứa con mà thôi.
Bà nói với Thăng:
— Tối nay, em đi nữa.
Thăng phì cười:
— Đi làm gì? Đàn bà thì sao chống ςư-ớ.ק được chứ?
— Đừng xem thường nhen? Em sẽ bắt một thằng cho anh coi.
— Thôi thôi, ở nhà giùm cái, theo vướng tay vướng chân lắm. Mắc lo cho em sao bắt ςư-ớ.ק được?
— Không cần lo, phải cho em đi đó.
Bà chạy xuống nhà sau lấy sợi dây gân dài ra, đưa ông coi:
— Em trói nó bằng dây nầy nè.
Ông Thăng bật cười ha hả.
Chiều tối, từng người một kín đáo đến nhà Thạch bằng con đường nhà chú Ba Đạt đi lên vì sợ tai mắt của bọn ςư-ớ.ק. Khi đã đầy đủ 3 anh em Giàu, chú Ba ngạc nhiên không biết chuyện gì đã xẩy ra mà anh em họ lại bí mật như vậy. Chú cứ điều tra mãi cho đến khi vợ chồng ông Thăng tới thì chú không chịu đựng nổi, linh tính cảm thấy có gì đó bất lợi cho vợ chồng Thạch sắp xẩy ra. Mọi người định lên nhà Thạch thì chú Ba cản lại:
— Nếu không nói rõ chuyện gì tui không cho phép mấy người đi con đường nầy.

Ông Thăng ngạc nhiên:
— Tụi bây chưa nói gì với anh Ba hết sao?
Rồi ông tường thuật cho chú thím Ba về tất cả những gì ông đã nghe thấy được. Nhị cứ há hốc mồm chặc lưỡi mãi còn Chú Ba bán tin bán nghi nhưng nghĩ lại, ông ta không có lý do gì mà dựng chuyện như vậy. Ông căn dặn thím Ba ở nhà rồi hộc tốc kêu Nhị cùng gia đình họ Phan âm thầm kéo nhau lên nhà Thạch bằng con đường tắt.
Hôm nay là đêm 29 âm lịch, trời tối thui như mực mà họ đi lặng lẽ không trò chuyện, không đèn đuốc. Vòng ra phía sau chú Ba đến cửa sổ phòng ngủ của Thơ, gọi khẻ:
— Thơ, Thơ.
Đang ngủ, Thơ tốc mền dậy, dáo dác:
— Ai? Ai vừa mới gọi đó?
Chú Ba thì thầm:
— Chú Ba đây, con ra nhà sau mở cửa cho chú và mấy cậu vào.
Thơ cảnh giác:
— Có chuyện gì mà nửa đêm nửa hôm vậy chú Ba?
Thấy Thơ chưa tin cha mình, Nhị lên tiếng:
— Thì mở cửa đi, hỏi hoài lỡ chuyện bây giờ.
Nghe tiếng Nhị, Thơ yên tâm. Cô bật ngồi dậy định ra mở cửa bỗng khựng lại, cô quay ngược trở vào phòng ngủ của vợ chồngThạch, gõ cửa:
— Anh Ba, anh chị Ba ơi.

Thơ gọi lại lần nữa thì Thạch mở cửa ra, Thu ngơ ngác nhìn Thơ:
— Có chuyện gì hả em?
Thơ kể vắn tắt mọi chuyện và theo vợ chồng Thạch ra mở cửa.
Dẫn mọi người vào nhà trong không ra đại sảnh, Thăng kêu Thơ đốt đèn cầy chứ đừng đốt đèn dầu có ánh sáng rõ, Thạch thắc mắc không hiểu chuyện gì mà có cả ông Thăng và bà Giềng ở đây. Thăng một lần nữa kể tĩ mĩ những gì nghe thấy buổi trưa hôm nay cho Thạch nghe. Ông kết luận:
— Mầy phải tin dượng. Đêm nay cả nhà mình phải bắt cho được bọn ςư-ớ.ק.
Thơ bốp chát:
— Biết có ςư-ớ.ק sao ông không báo xã trưởng có phải an toàn hơn không?
Thạch hiểu ý ông Thăng:
— Có lẽ dượng sợ bứt dây động rừng. Vả lại, lỡ như xã trưởng huy động người bảo vệ anh thì bọn ςư-ớ.ק sẽ bị ᵭάпҺ động. Cướp lần nầy không được chúng cũng ςư-ớ.ק lần khác, chừng đó mình đâu biết đâu mà đề phòng.
Thăng vỗ tay cái bốp:
— Đúng như vậy. Tao tính, bọn chúng có 4 thằng, mình có 6 người toàn là dân lao động mạnh khỏe mà sợ nó sao? Bây giờ lên kế hoạch bảo vệ con Thu, chúng không ҟҺốпg chế được Thu thì tụi mình dễ xử rồi.
Bà Giềng lên tiếng:
— Bảo vệ Thu để tui và Thơ lo.
Chú Ba:
— Đàn bà bảo vệ bằng cách nào?
— Lát nữa tui với con Thơ nằm trong phòng của Thu, kéo cái màn che lại. Khi nghe bọn chúng tới Thạch chạy ra ngoài với mọi người, chuyện ở đó để tui.
Thạch gật đầu:
— Biệt phái chú Ba theo hổ trợ. Còn anh em mình và dượng thì trở về phòng ai đó mà nghỉ chờ tín hiệu của anh. Khi anh la lên thì cùng nhau xúm lại bắt bọn chúng.
Thơ quăng xuống đất một đống dây luộc dành để cột trâu. Bà Giềng nói:
— Dây nầy không cột được bọn chúng, phải dùng dây gân.
Nhị ra nhà sau ôm lên một ôm:
— Nó đây.
Hai ông già nhìn nhau rồi không ai bảo ai, cả hai cùng dùng dây luộc giăng là đà dưới mặt đất tгêภ tất cả các nơi khi bước qua cửa vào nhà.
Mọi người nhìn hai ông lui cui giăng bẫy bắt…người. Phú vổ taγ tάn thưởng:
— Công nhận hai ông song kiếm hợp bích coi đã ghê.
Thăng ngước lên cười:
— Là ông nội bây dạy đó. Phải ᵭάпҺ phủ đầu chúng trước, té xuống thằng nào trói thằng đó lại liền. Nghĩ lại, nếu lần nầy mình thành công bắt ςư-ớ.ק thì rõ ràng ông đã theo phù hộ cho thằng Thạch. Lần trước vụ hốt tђยốς cho Thu và lần nầy.
Thạch bần thần. Nghe ông Thăng nói anh cũng cảm thấy như vậy. Và nếu đúng như vậy thì ông đã mượn tay Thăng giúp cho anh, có phải ông muốn anh bỏ qua mọi chuyện mà tha thứ cho cha dượng không? Anh ngập ngừng:
— Nếu bắt được chúng, từ nay con sẽ gọi dượng bằng cha. Con sẽ có hai người cha là chú Ba Đạt và dượng.
Mọi cặp mắt đều đổ dồn về Thạch, ông Thăng cảm động không nói được tiếng nào, lầm lũi giăng dây. Giàu Sang Phú vổ vai Thạch, cảm kích:
— Tụi em sẽ hết sức phối hợp với anh để sau nầy người ta nghĩ anh em nhà nầy không dễ bị ăn hϊếp.
Bà Giềng cũng ђ.ư.ภ.ﻮ ק.ђ.ấ.-ภ:
— Lát nữa, tao làm gì mầy cũng đều phối hợp nhen Thơ?
HẾT PHẦN XVII
Lê Nguyệt.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *