Tác giả: An An
Nhật Hạ chủ động xin nghỉ việc, cuối tháng cô bàn giao luôn cho nhân viên mới. Cô ʇ⚡︎ự thưởng cho mình kì nghỉ dài, Nhật Hạ rất nhàn rỗi, buổi sáng đưa bé Min đi học, tan trường lại đón về. Công việc nhà thì hai mẹ con cùng làm, chẳng tốn nhiều thời gian. Mẹ chồng rủ cô đi du lịch, còn lên kế hoạch cụ thể. Nhưng đến phút chót hoãn sang tháng sau vì Việt Hoàng không có ngày nghỉ. Mấy hôm nay Nhật Hạ cảm giác ăn không ngon, ngửi mùi dầu mỡ là muốn nôn. Mẹ chồng đang suy tính xem sinh nhật con trai sẽ tổ chức thế nào. Ngày mai là sinh nhật Việt Hoàng, anh không quan trọng hình thức, có năm anh đón tuổi mới ở Ьệпh viện. Năm nay có vợ thì lại khác. Nhật Hạ muốn cho anh một ngày hoành tráng.
“Tổ chức ở nhà cho thân mật mẹ nhỉ, con sẽ làm bánh kem và trang trí.”
“Ừ, vậy mẹ sẽ nấu mấy món chồng con thích.”
Hai người còn bí mật giấu Việt Hoàng, chỉ có bé Min là người được tiết lộ thông tin. Buổi chiều Nhật Hạ đi đón con sẵn tiện ghé qua trung tâm thương mại cho con bé chọn quà. Bé Min dành cả tâm huyết, suy đi ngẫm lại mới chọn được chiếc caravat cho bố. Còn Nhật Hạ chẳng biết tặng anh thứ gì.
“Chị dẫn bé mua quà tặng bố ạ, đáng yêu quá.”
“Hì, con bé thương bố lắm.”
Một cô nhân viên tiếp chuyện với Nhật Hạ, cô ấy đang mang bầu, bụng nhô cao. Nhật Hạ bỗng ao ước rằng mình cũng sinh một đứa cho bé Min có bạn.
“Cô mang bầu mấy tháng rồi?”
“Bốn tháng chị ạ, chưa chào đời mà đã biết hành mẹ rồi. Em nghén suốt, ăn gì vào cũng ngán.”
Nhật Hạ nghe xong mới vỡ lẽ, sao giống triệu chứng của cô thế này, có khi nào…? Lòng lâng lâng vui mừng, để cho chắc chắn Nhật Hạ ghé hiệu tђยốς mua que thử thai. Bé Min còn tưởng cô bị ốm.
“Bố không có tђยốς này hay sao vậy mẹ?”
“Ừ, bố con không có mấy thứ này đâu.”
Cô dặn bé Min đừng kể ai cô vào hiệu tђยốς, Nhật Hạ không muốn mọi người kì vọng quá nhiều rồi lại thất vọng. Đêm nay Việt Hoàng về muộn, nhà vẫn bật điện nhưng không thấy vợ đâu, anh về phòng thì thấy cô và bé Min ôm nhau ngủ say sưa. Hôm nay bỗng dưng con bé lại sang đây ngủ, anh thấy hơi lạ. Nhật Hạ vui đến nỗi ngủ mê say không biết chồng về lúc nào. Sáng ra mới thấy anh nằm bên cạnh. Cô nằm nghiêng đầu ngắm chồng, mũi cao, gương mặt tuấn tú, dáng vẻ đào hoa. Cô đang nghĩ xem con của hai người sẽ giống ai nhiều hơn. Tốt nhất là nên giống cả hai, như vậy cô mới không thiệt thòi. Mang nặng đẻ đau nhưng con chỉ giống mỗi bố thì há chẳng phải có đẻ thuê à. Bé Min cũng đã tỉnh hai mẹ con cười trộm. Việt Hoàng đang mơ màng, anh hé mắt thì thấy vợ và con gáι ngồi bất động nhìn mình. Cơn buồn ngủ tan biến ngay.
“Hai mẹ con sao vậy, mặt anh dính gì hả?”
“Mẹ khen bố rất đẹp trai.”
Anh phì cười, mới sáng đã nghe mát lòng mát dạ. Nhật Hạ nằm xuống cạnh anh, ôm bé Min trong ռ.ɠ-ự.ɕ, ba người cười nói rôm rả chưa chịu dậy. Hạnh phúc chỉ đơn giản là mỗi sáng thức dậy được ngắm người mình yêu bên cạnh. Việt Hoàng trân trọng những giây phút bên cô, Nhật Hạ giống như hạt mầm. Cô từng ngày phát triển trong tιм anh để bây giờ như cây cổ thụ, chiếm trọn không còn chỗ trống. Việt Hoàng quên mất hôm nay là sinh nhật anh, không hề biết một bữa tiệc kì công đang chờ anh về.
Nhật Hạ đã từng làm bánh kem vài lần, kinh nghiệm có thừa, cô tin tay nghề của mình. Bé Min lăn xăn chạy quanh mẹ, con bé háo hức với chiếc bánh kem thành phẩm.
“Oa, đẹp quá, mẹ giỏi thật.”
“Đương nhiên rồi, bố con may mắn lắm mới cưới được mẹ đấy nhé.”
“Vậy con hưởng ké may mắn của bố rồi.”
Nhật Hạ cười không thấy mặt trời, càng làm càng hăng. Bà Nguyệt đang nấu ăn cũng ham vui chạy sang chỗ hai mẹ con. Còn khen nức nở khiến Nhật Hạ tươi hơn. Bốn giờ chiều, ông Hưng đi làm về, vào cửa đã thấy bất ngờ. Ông quên mất hôm nay sinh nhật con trai, còn ba người ở nhà thì không. Nhật Hạ lên ๓.ạ.ภ .ﻮ xem cách trang trí, cô còn mua bong bóng cho bé Min cầm chơi. Ông Hưng lần đầu thấy căn nhà rộn ràng đến vậy.
“Ông nội về rồi, mau phụ con thổi bong bóng đi.”
“Chờ ông một lát.”
Bà Nguyệt nghe tiếng chồng đon đả từ bếp ra khoe.
“Con dâu chuẩn bị hết đấy.”
“Thế à, con bé đâu rồi?”
“Đang trang trí bánh kem, đảm bảo con trai bất ngờ lắm cho mà xem.”
Hai vợ chồng già đã tới tuổi hưởng thụ sống vui vẻ bên cạnh con cháu. Ông Hưng gật đầu, biểu hiện của con dâu càng khiến ông quý như con gáι. Từ ngày cô về làm dâu rất được lòng bố mẹ chồng. Thậm chí ông Hưng đã tìm việc làm mới cho cô xong xuôi, chỉ chờ Nhật Hạ gật đầu nữa thì đi làm ngay. Nhật Hạ gọi cho chồng, hỏi xem mấy giờ anh về, người nào đó vẫn không hề biết gì, anh còn nhận thay đồng nghiệp tăng ca. Nhật Hạ buộc anh một tiếng nữa phải có mặt ở nhà, cô có chuyện cần nói. Việt Hoàng luống cuống, không lẽ Thiên Trang lại tìm đến cô, anh vội nhờ người khác thay rồi nhanh chóng về nhà. Nghe tiếng xe từ ngoài cổng thì ông Hưng phụ trách tắt điện, cả căn nhà chìm trong bóng tối. Bé Min hồi hộp đến nín thở, Nhật Hạ cầm bánh kem đứng ngay cửa, tất cả đều đã sẵn sàng. Việt Hoàng chân dài bước nhanh, lúc nãy anh còn thấy sáng đèn, hay xảy ra chuyện gì rồi.
Ánh sáng lấp lánh từ giấy dán, bong bóng làm anh sững sờ, một chiếc bánh kem đưa tới trước mặt anh. Cả nhà bỗng sáng trưng, Việt Hoàng ҳúc ᵭộпg không nói nên lời.
“Chúc bố sinh nhật vui vẻ.”
Bé Min hai tay cầm pháo bông que cười tít mắt, bố mẹ anh rất nhiệt tình, hát mừng sinh nhật. Đây có lẽ là lần hiếm hoi trong suốt ba mươi mấy năm qua, anh không ngờ có vợ rồi nhiều thứ thay đổi như vậy.
“Anh thổi nến đi.”
Nhật Hạ hối thúc, xem ra anh bất ngờ đến hóa đá luôn rồi, nếu cô không nhắc chắc anh cứ đứng cười mãi như vậy.
“Cảm ơn em, cảm ơn bố mẹ.”
Bé Min phụng phịu trách móc.
“Bố không cảm ơn con à, hôm nay con phụ mẹ rồi phụ thổi bong bóng nữa.”
“Sao bố có thể quên con được, cảm ơn con gáι cưng của bố nhé.”
Bé Min lém lỉnh ghé vào tai Việt Hoàng nói nhỏ, việc này chỉ có mỗi con bé biết, vậy nên làm ra vẻ bí ẩn.
“Bố mau đòi quà của mẹ đi.”
“Quà à?”
“Vâng, món quà quý giá nhất hôm nay.”
Việt Hoàng nhìn vợ, cô đang giấu thứ gì đó sau lưng, hai mẹ con hôm nay cứ úp úp mở mở làm anh thêm tò mò.
“Em có quà cho anh hả?”
“Anh ʇ⚡︎ự xem đi, đừng vui đến khóc đấy.”
Bố mẹ chồng xúm lại xem món quà gì bí ẩn như vậy, Nhật Hạ đưa cho chồng một chiếc hộp chỉ hơn hai ngón tay, vừa nhỏ vừa xinh, gói giấy thắt nơ cẩn thận. Việt Hoàng tay xé quà nhẹ nhàng như đang cầm dao phẫu thuật, khi mở ra anh không thể tin vào mắt mình. Đúng như lời nhắc nhở của Nhật Hạ, món quà này đúng là quý giá khiến anh vui đến phát khóc.
“Em có thai rồi!”
“Thật hả? Ôi con dâu của tôi, ông nghe thấy không, chúng ta sắp có thêm cháu đấy.”
“Con là người được mẹ thông báo đầu tiên, đêm qua con ngủ rất ngon, còn mơ thấy em bé chơi với con nữa.”
Nhật Hạ cúi mặt cười tủm tỉm, Việt Hoàng không ngại có bố mẹ ở đây, anh ôm chặt cô. Giọng chứa đầy yêu thương.
“Vợ anh là nhất.”
Bà Nguyệt bịt mắt cháu gáι lại, giục con trai.
“Mau hôn con bé thay lời cảm ơn đi.”
Việt Hoàng rất nghe lời mẹ, nhất là lúc này. Nhật Hạ xấu hổ vùi mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ chồng, hạnh phúc ngập tràn đáy mắt.