Tối nay ăn cơm xong, bà Lành không đi ngay vào phòng như mọi bận mà còn ngồi lại ở phòng khách nói chuyện với chồng. Thời gian gần đây, cơm nước dọn dẹp nhà cửa do An đảm đương một cách ʇ⚡︎ự nguyện. Bà Lành thì thì dọn giúp con vài thứ cho gọn gàng không thì thôi. Hoặc cũng có khi chờ con đi rồi bà mới thu dọn lại cho đúng ý mình để đỡ phải chạm mặt con gáι càng thêm tức.
An cũng khá kiên nhẫn. Cô không cự cãi hay tranh luận với mẹ như trước nữa. Cô vẫn vui vẻ làm việc, còn cố tình chọc mẹ để mẹ nói chuyện với mình mặc dù bà Lành luôn cố tình tỏ ra thờ ơ coi như không nghe không thấy gì đối với con gáι.
An dọn xong thấy mẹ vẫn còn ngồi ở phòng khách thì vui lắm. Cô lại ngồi cùng bố mẹ định bắt chuyện trước thì bà Lành đã lên tiếng trước:
“Ngày mai, con mang con bé đến đây cho mẹ gặp.”
“Hả? Con bé? Ý mẹ là con bé Vân đó hả mẹ?”
“Không nó thì còn ai vào đây nữa?” Bà Lành giả vờ hỡ hững.
“Thật hả mẹ?” An nhảy cẫng lên ôm chồm lấy mẹ. Sau giây lát định thần thì cô bỗng dè chừng hỏi: “Nhưng mẹ muốn gặp con bé để làm gì?”
“Tôi không ăn ϮhịϮ nó đâu mà cô sợ!” Bà Lành gạt tay con gáι ra khỏi người mình càm ràm: “Đẻ con ra nuôi nó từng này để rồi chưa gì nó đã bênh người lạ. Thật cái số tôi nó khổ.”
Ông Bình thấy An có vẻ còn do dự liền nói thêm vào:
“Con cứ mang con bé nó đến đây cho bố mẹ gặp mặt.”
“Dạ! Vậy mai tan học con sẽ mang nó về đây luôn. Nhưng mà… mẹ… Mẹ đừng quát hay nói to với nó nhé mẹ. Có gì mẹ cứ nói nhẹ nhàng thôi, không nó sợ. Con bé thần kinh yếu, nó sợ người lạ, nhất là người mà hay to tiếng.”
“Vậy ý cô nói thì tôi là người ăn nói to tiếng thô lỗ cục cằn chứ gì?”
Bà Lành phát bực mắng con gáι.
“Dạ không! Ý con không phải là vậy. Mẹ là người mẹ dịu dàng nhất thế gian này. Nếu không thì sao có thể lọt vào mắt xanh của một người đàn ông tuyệt vời như bố chứ. Đúng không bố?”
An vừa nói vừa nhìn bố háy mắt cầu cứu.
Ông Bình buồn cười với mẹ con nhà bà Lành lắm nhưng cũng cố nín lại. Ông mà cười vào lúc này thì thể nào cũng bị bà Lành cho là về phe con gáι ức hϊếp bà. Khổ, cái tính nết của bà Lành dù có già bao nhiêu tuổi thì vẫn như là một cô gáι đỏng đảnh hay giận hờn vô cớ trong mắt ông vậy. Được cái là bà lại ưa dỗ ngọt. Thấy con gáι sắp bị mẹ dí cho vào thế bí, ông Bình đành phải ra tay cứu giúp:
“Đương nhiên rồi. Trong mắt bố mẹ con là người phụ nữ dịu dàng nhất, lúc nào cũng tảo tần chịu thương chịu khó vì chồng vì con. Người phụ nữ tốt như vậy bây giờ tìm đâu ra. Con còn phải học mẹ con dài dài đấy.”
“Dạ phải! Bố nói chí lý! Con phải học mẹ nhiều lắm. Đây này, mẹ có thấy không, con đang cố gắng học trở thành một người phụ nữ đảm đang như mẹ đấy. Chắc cũng sắp sắp được một phần mười của mẹ rồi bố nhỉ?”
Bà Lành thấy hai bố con họ người tung người hứng với nhau thì biết ngay mình chẳng nói lại được nữa đâu. Nhưng mà bà cũng thấy vui vui trong dạ.
“Cha con các người không phải vào hùa với nhau. Tôi biết thừa! Ngày mai nhớ mang con bé về đây cho tôi gặp.”
“Vâng tuân lệnh mẹ!” An vui mừng nhí nhố làm ra vẻ một đứa con ngoan hiền lắm.
An nhắn tin cho Khiêm về chuyện mẹ cô muốn gặp con bé Vân. Khiêm hơi lo lắng nhưng anh lại có cảm giác là bà Lành đang dần dần chịu chấp nhận bố con anh.
Tối, sau khi con gáι học bài xong, Khiêm mới vào phòng con dò hỏi. Anh muốn biết ý kiến của con thế nào khi đến gặp bà Lành. Đó là cách anh tôn trọng con, không muốn gây áp lực cho nó.
“Vân này! Con có muốn đi gặp bà ngoại không?” Khiêm khẽ hỏi.
“Bà ngoại ư?” Con bé mặt buồn xo khi nhớ đến người được gọi là bà ngoại. Nó gặp người được gọi là bà ngoại lần cuối cùng là lúc nó chuyển lên thị trấn này. Con gáι bỏ cháu ngoại mà đi biệt tích theo tình nhân, bà cũng ngại mà ít qua lại với cháu. Thỉnh thoảng có đến thăm khi nó còn ở dưới quê, không có Khiêm ở nhà. Từ khi nó lên đây học thì đã không gặp bà ngoại nó nữa.
Con bé khẽ lắc đầu: “Con không gặp đâu.”
“Không phải như vậy. Ý bố là… Bà ngoại là mẹ của cô An ấy. Sau này bà ấy sẽ là bà ngoại của con. Bà muốn gặp con đó. Còn con nghĩ thế nào? Có muốn gặp bà không? Nếu con không thích thì bố sẽ với bà.”
Con bé ngập ngừng giây lát rồi gật đầu: “Nếu con gặp bà thì bà có đồng ý cho cô An làm mẹ con không bố?”
“Chắc chắn rồi!”
“Vậy thì con sẽ gặp bà.”
“Con chắc chứ?”
“Vâng! Nhưng mà…”
“Có vấn đề gì sao?”
“Lỡ bà không thích con thì sao hả bố?”
“Không đâu. Chắc chắn bà sẽ thích.”
Con bé suy nghĩ giây lát thì bỗng trở nên quyết tâm hơn.
“Không sao cả bố ạ. Chỉ cần bà cho phép cô An làm mẹ con thì dù bà không thích con cũng sẽ gặp bà. Nhất định sẽ làm cho bà thích con.”
Khiêm nhìn sự quyết tâm của con gáι vừa thấy thương vừa thấy hạnh phúc. Đúng là con bé đã dạn dĩ và hiểu chuyện hơn rất nhiều rồi.
***
Như đã thỏa thuận với Khiêm, tan học xong An không đưa con bé Vân về nhà nó mà đưa về nhà mình để gặp mẹ. Tuy biết rằng mẹ mình sẽ không làm gì con bé đâu nhưng cô vẫn cảm thấy lo lo. Cô hiểu con bé hay sợ hãï. Sợ mẹ mình nói điều gì đó khiến nó bất an. An đưa nó vào một quán kem ven đường mà hai cô cháu hay ghé qua, gọi cho nó một ly kem sầu riêng mà nó thích rồi làm công tác tư tưởng trước.
Con bé ngây thơ ăn ly kem mát lạnh một cách ngon lành. Nó chẳng để ý gì đến những mối lo lắng mà người lớn đang lo kia. Có lẽ đó là một đặc ân của trẻ thơ. Sẽ chẳng có chuyện gì khiến tâm hồn chúng cứ thấp thỏm lo lắng khi mà mọi chuyện còn chưa biết ra sao.
“Vân này! Hôm nay cô sẽ đưa con về gặp bà…”
“Con biết rồi ạ. Hôm qua bố có nói với con.”
“Vậy con có muốn gặp bà không?”
“Có chứ ạ. Con sẽ gặp bà để bà đồng ý cho cô làm mẹ con. Bố nói như vậy.”
An thoáng đỏ mặt vì câu nói của con bé.
“Bố… bố con nói vậy sao?”
“Vâng ạ!”
An nhìn con bé cười hỏi khẽ: “Vậy con có muốn cô làm mẹ con không?”
“Có chứ ạ? Rất muốn. Con muốn nhất tгêภ đời này. Lúc nào con cũng muốn. Con muốn được ở cùng nhà với cô, được ăn cơm với cô và được ngủ cùng với cô… Ngày nào con cũng muốn như vậy. Được ở cùng cô là sướиɠ nhất tгêภ đời này.”
Con bé vừa nói vừa hơu tay múa may ra hiệu. Niềm hạnh phúc ánh lên trong mặt nó, cả nụ cười và toát ra tгêภ toàn ς.-ơ τ.ɧ.ể, điệu bộ của nó.
“Cảm ơn con gáι!” An kéo ghế lại ngồi bên cạnh nó rồi ôm đầu nó nghiêng vào vai mình.
Con bé được chạm vào người An thì vui sướиɠ nhỏe miệng cười. Nó thích thú tận hưởng niềm hạnh phúc mà nó đang và sắp được hưởng.
***
An chở con bé về đến nhà thì thấy bà Lành đã chờ sẵn ở phòng khách.
Chưa chờ An nhắc như mọi lần, con bé đã nhanh nhảu cúi đầu thưa: “Cháu chào ông bà ạ!”
Ông Bình nghe thấy thế thì nhìn vợ cười như đang chọc bà.
An cũng rất bất ngờ về cách ứng xử của con bé.
Bà Lành cố tình sai An đi nấu cơm. Ông Bình biết ý về phòng, chỉ còn lại bà Lành và con bé.
An vào bếp đeo tạp dề lấy đồ ăn trong ngăn mát đã được bà Lành rã đông trước đó ra chuẩn bị nấu ăn. Mắt vẫn không khỏi hướng về phòng khách nơi hai bà cháu đang nói chuyện.
Con bé Vân hôm nay bình tĩnh lạ thường. Nó chẳng hề thấy lo sợ khi phải đứng trước nói chuyện với người lạ như trước đây nữa. Có lẽ là nó đã có một động lực lớn để thúc đẩy nó, là chỗ dựa cho nó. Đó chính là An.
Bà Lành rót cho nó một ly nước trái cây đã chuẩn bị sẵn.
“Bà ơi! Bà đồng ý cho cô An làm mẹ cháu được không ạ?”
Câu nói bất ngờ của con bé khiến bà Lành bật ngửa. Bà chưa kịp định thần lại sự việc thì nó đã nói tiếp:
“Bà ơi, cháu rất thích cô An. Cháu sẽ rất ngoan, cháu sẽ nghe lời cô An, cháu sẽ không làm cô An phải buồn, cũng không để bố cháu làm cô An buồn đâu ạ. Bà đồng ý đi bà?”
Con bé bỗng trở nên dạn dĩ đi lại gần cầm lấy tay bà Lành cầu xin một cách thành khẩn.
Bà Lành đi đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đúng là bà chưa từng ngờ con bé vốn ngờ nghệch trước đây lại trở nên khôn ngoan như bây giờ. Bà không ghét nó mà chỉ là lo lắng cho con gáι bà mà thôi. Vốn định hỏi chuyện nó để ҳάc định xem nó đối với An như thế nào thì nó đã khai hết rồi. Trẻ con thì không biết nói dối. Nhất là những đứa vốn đã chậm như nó.
Bà Lành kéo tay nó ngồi xuống ghế rồi chậm rãi hỏi tiếp:
“Thế cháu nói cho bà nghe xem, tại sao con lại muốn cô An làm mẹ cháu?”
“Dạ, tại vì cô An rất tốt với cháu bà ạ. Cô An tết tóc cho cháu, mua đồ đẹp cho cháu, cô An thương cháu lắm… Cô An thấy cháu bị ᵭάпҺ đau cô còn khóc nữa… Cháu cũng thương cô An nữa. Cháu rất muốn cô An làm mẹ cháu. Bà! bà đồng ý cho cô An làm mẹ cháu rồi phải không bà? Cháu hứa cháu sẽ rất ngoan. Bà ngoại!”
Hai tiếng “bà ngoại” thoát ra khỏi miệng con bé rất ʇ⚡︎ự nhiên khiến bà Lành ngẩn người.
“À… Thì… bà…” Bà Lành ấp úng không biết phải trả lời sao với con bé. Từ chối thì không nỡ mà đồng ý ngay bây giờ thì e là hơi sớm.
Ông Bình đứng từ xa nghe thủng câu chuyện giữa hai bà cháu rồi. Thấy vợ hơi khó xử liền từ từ tiến lại nói:
“Tự dưng có một đứa cháu ngoại chả phải mất công ẵm bồng gì. Thích thế còn gì?”
Ông nhìn vợ trêu chọc. Bà Lành lườm nguýt chồng một cái rõ dài.
Ông Bình xoa đầu con bé rồi nói: “Cháu gáι! Cháu giỏi lắm!”
“Vậy là ông bà đồng ý cho cô An làm mẹ cháu rồi phải không ạ?” Nó vẫn khư khư hỏi lại cho chắc ăn.
Ông Bình vừa thương lại vừa thấy buồn cười trước thái độ của con bé.
“Tất nhiên là ông bà đồng ý rồi.”
“Yea! Cháu cảm ơn ông, cháu cảm ơn bà!” Con bé cúi gập đầu khoanh tay trước mặt ông Bình bà Lành rồi chạy thẳng vào bếp ôm chầm lấy An.
“Cô ơi! Ông bà đồng ý cho cô làm mẹ con rồi.”
An lặng người ôm lấy con bé vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình. Hai hàng nước mắt chảy dài ʇ⚡︎ự lúc nào cũng chẳng rõ.