Khanh dìu cô lên phòng, Tâm vừa đi theo vừa mím môi nhịn cười. Lên đến phòng, anh trực tiếp áp sát cô vào tường, gương mặt đẹp trai không góc ૮.ɦ.ế.ƭ kề sát mặt cô, hơi thở nóng ấm, giọng nói anh trầm thấp:
– Em giả vờ à?
Tâm mím môi, cô quay mặt không dám nhìn thẳng vào anh:
– Không….em đau thật mà…
– Thật không?
Tâm gật đầu chắc chắn:
– Thật.
Khanh phì cười, anh ôm lấy cô, ๒.ờ ๓.ô.เ anh đưa đến môi cô, nóng hổi đ.ê ๓.ê. Tâm không chống cự, cô trực tiếp nghênh đón sự hấp dẫn của anh, tiếng môi lưỡi ma sát chụt chụt vang lên đầy ám muội. Khanh đối với cô là nhẹ nhàng, hết sức nhẹ nhàng.
Phía dưới có tiếng Kitty, Tâm chưa kịp đẩy Khanh ra đã thấy bà Lan đẩy cửa vào, giọng bà vang vọng:
– Tâm ơi… mẹ..
Lời chưa dứt, bà đã bị tư thế ái muội của hai người làm cho nghẹn lời. Tức khắc bà chặn không cho Kitty vội, ánh mắt lơ đãng như là chưa nhìn thấy gì.
– Ủa con Tâm đâu rồi ta…
Tâm vội đẩy Khanh ra, cô lấp bấp:
– Mẹ… không phải đâu…
Bà Lan mím môi cười, cũng không quên đóng giúp cửa:
– Mẹ không thấy gì… bọn con tiếp tục.. tiếp tục…
Cửa được đóng, bên ngoài bà Lan bồi thêm một câu:
– Kitty hôm nay ngủ với mẹ, nhé!
Tâm thẹn đỏ mặt, cô cắn lấy vai Khanh, nũng nịu:
– Mẹ hiểu lầm rồi kìa, tại anh.
Khanh ôm lấy cô, anh nhấc bổng bế cô ℓêп gιườпg, giọng anh trầm trầm mê đắm:
– Mẹ không hiểu lầm, mẹ hiểu đúng mà.
Nói rồi anh tức khắc chặn miệng cô lại bằng một nụ hôn nồng nhiệt, bàn tay không yên phận mò mẫm thăm dò tгêภ người cô, kích tình cả đêm không chịu được….
Sáng hôm sau Tâm lấy mẫu tóc của cu Bom và Khanh đến Ьệпh viện nhờ bác sĩ Vũ người quen của gia đình Khanh giúp đỡ. Lúc đến Ьệпh viện cũng là lúc bác sĩ Vũ chuẩn bị đi công tác. Thấy cô ông niềm nở tiếp đón.
– Tâm sao cháu đến đây, tìm bác có việc gì sao?
Tâm lấy từ trong túi ҳάch ra một túi trong đựng 2 mẫu tóc, cô từ tốn nói:
– Bác giúp con kiểm tra ADN từ 2 sợi tóc này được không bác?
Ông Vũ có chút ngạc nhiên:
– Nhà cháu có việc gì sao, lúc này Khanh cũng đưa một cô gáι với một đứa bé đến làm xét nghiệm..
Tâm gật đầu, cô thở dài:
– Dạ cháu nghi thằng bé không phải con anh Khanh, mà bác Vũ lúc bác lấy ɱ.á.-ύ xét nghiệm có ai đến gần không?
– Đến gần? Không đâu, hôm đó bác có ca mổ gấp nên đệ ʇ⚡︎ử ruột của bác làm xét nghiệm cho thằng Khanh, nếu nói như vậy…
Tâm cũng không giấu, cô biết bao nhiêu liền nói bấy nhiêu:
– Con gáι cháu nó nói cô gáι kia từng lấy ɱ.á.-ύ con bé… con nghi lắm, nếu thằng bé kia là con ruột anh Khanh thì cô ta lợi dụng sơ hở trích ɱ.á.-ύ của Kitty làm gì.
Bác Vũ nghe đến đây mới thoáng hài lòng, ban đầu nghe Tâm nói không tin vào kết quả xét nghiệm ADN lại nghi ngờ trong lúc bọn ông làm việc, ông có phần không vui. Không vui không phải vì cô nghi ngờ, mà ông không vui vì đạo đức nghề nghiệp. Người hôm đó làm xét nghiệm này là đệ ʇ⚡︎ử ruột của ông, chàng thanh niên tài năng nếu bị đồng tiền cám dỗ… nghĩ thôi ông cũng thấy đau đầu.
– Được rồi, bác sẽ làm lại một lần nữa, lần này bác sẽ đích thân làm. Còn về việc cháu nói, bác sẽ cho người tìm hiểu giúp cháu.
Tâm gật đầu, cô hỏi:
– Cần bao lâu bác Vũ?
Ông Vũ chần chừ:
– Vì hôm nay bác phải đi công tác đến hết tuần mới về, cháu có thể đợi đến sang tuần được không?
– Dạ cũng được khi nào xong bác gọi cho cháu cháu đến lấy. Với cả bác giúp cháu đừng nói cho ai nghe kể cả anh Khanh được không bác?
Ông Vũ gật đầu, nụ cười chuẩn mực hiền lành:
– Được rồi, bác hiểu rồi.
Bên ngoài có tiếng γ tά gọi:
– Bác Vũ ơi đi thôi đến giờ rồi.
Tâm cũng không giữ chân bác lại, cô chào hỏi sau đó cũng ra về. Thật sự cô vẫn chưa muốn nói cho Khanh biết khi chưa có kết quả chính ҳάc, Phụng âm trầm âm mưu thủ đoạn nhiều như thế cô thật không dám làm bừa. Tính Khanh lại nóng, nếu lỡ có chuyện gì không hay xảy ra cô cũng không thể vui được. Đặc biệt vẫn là cu Bom, anh Khanh mặc dù không thương thằng bé như Kitty nhưng cô vẫn cảm nhận được tình thương của một người cha giành cho con của mình, Khanh thật sự thương thằng bé.
Kết quả xét nghiệm ADN cũng phải hơn 1 tuần nữa mới có kết quả, trong thời gian này Tâm phải cố gắng tìm hiểu thêm về Phụng. Hôm qua đến nhà Hương, cô nghe Hương nói gặp Phụng với một người đàn ông lạ mặt khá thân mật gặp riêng nhau. Mà cũng không phải nói suông, Hương còn quay lại cảnh Phụng được người đàn ông đó ôm vào lòng, chị ta cũng không bài xích lắm. Cô nghĩ thầm, người đàn ông đó rất có thể là cha của cu Bom.
Vừa đi vừa suy nghĩ, cô không biết mình lại đi đến khoa nhi, vừa lúc thấy lạc đường cô quay lại, xui sao lại gặp Phúc. Thấy cô, Phúc mừng rỡ, anh bắt lấy tay cô.
– Tâm gặp được em rồi, may quá.
Tâm vội buông tay anh ra, cô nhạt giọng:
– Chào anh, em có việc đi trước nhé.
Nói rồi cô quay đi, Phúc lại đi theo kéo cô lại, anh lôi cô vào trong góc hơi vắng người, không nói không rằng trực tiếp ôm lấy cô.
Tâm sững sờ, cô vội vàng dùng hết sức đẩy Phúc ra, Phúc lại không chịu anh cứ Һuпg Һᾰпg ôm lấy cô. Tâm hết cách, cô vùng ra hét lên:
– Anh buông ra nếu không buông tôi hét lên đó.
Phúc bịt lấy miệng cô, anh cau mày khó chịu:
– Em hét cái gì, là anh nhớ em quá… Tâm…
Thấy có người đi qua, Phúc nới lỏng tay, cô được dịp đi ra phía trước. Cô nhìn Phúc, ánh mắt lạnh lẽo cực điểm:
– Tôi với anh là không thế nào, bây giờ tôi có chồng có con rồi anh đừng làm mấy trò điên rồ này nữa.
Phúc giống như đỉa đói lâu năm, anh hết ôm lại nắm tay cô, bàn tay anh siết rất chặt khiến cho cô đau điếng lên được.
– Hai người… làm cái gì vậy?
Nghe tiếng một người phụ nữ, Tâm quay sang nhìn, cô thoáng có chút ngỡ ngàng, đây là Trân sao???
– Trâm…
Trâm lúc trước xinh đẹp bao nhiêu giờ lại tiều tụy đi bấy nhiêu, cô mặc bộ quần áo ở nhà, tai bịt kín bông trắng, chân mang vớ hình như cô đang ở cữ.
Trâm run rẩy, cô nhìn về Phúc vẫn đang nắm lấy tay Tâm, ánh mắt thoáng qua tia ҟҺốпg khổ, cô khóc:
– Sao cô cứ hết lần này đến lần khác ςư-ớ.ק anh Phúc từ tay tôi vậy?
Tâm ngạc nhiên, cô thật sự bàng hoàng vội buông tay Phúc ra, lời đến miệng chưa kịp nói đã bị Phúc chặn ngang.
– Cô nói cái gì vậy Trâm, tôi với cô chỉ là có con với nhau thôi chứ cô chẳng bao giờ được làm vợ tôi đâu. Tâm mãi mãi là người tôi yêu, cô không có cửa trách móc tôi.
Tâm sững sờ… lần này là cô bị sốc thật sự. Phúc mà cô từng quen là một người đàn ông tệ bạc dứt tình như vậy sao?
Trâm khóc càng nhiều, đứa bé còn quấn khăn tгêภ tay cô cũng khóc ré lên. Tâm không nhịn được nhìn thấy cái cảnh này bèn đưa tay đỡ lấy ς.-ơ τ.ɧ.ể Trâm đang run rẩy. Trâm lại không muốn Tâm giúp đỡ, cô trực tiếp đẩy tay Tâm ra khiến Tâm mất đà xém chút ngã nhào ra đất.
Phúc đứng bên đưa tay bắt được tay Tâm, không nói không rằng anh thẳng taγ tάt “bốp” vào mặt Trâm, tгêภ gương mặt trắng xanh 5 dấu tay in hằn đỏ ửng.
Tâm không ngờ đến cảnh này, cô vùng tay ra khỏi tay Phúc, cô quát:
– Anh bị điên hả, cô ấy sinh con cho anh mà anh còn ᵭάпҺ cô ấy ra như vậy?
Phúc không quan tâm, anh nhìn Tâm bằng ánh mắt si mê u ám:
– Nhưng cô ấy muốn làm em ngã… anh…
Tâm giận tím mặt, bản thân cô ghét nhất là đàn ông tồi, mà Phúc cơ bản tính tình rất tồi tệ. Trâm dù yêu hay không yêu vẫn là người sinh con cho anh, chẳng hiểu đầu anh là пα̃σ hay bã đậu mà ra tay ᵭάпҺ cô ấy không thương tiếc như vậy. Đàn ông mà ᵭάпҺ người yêu mình là hèn, rất hèn!!!
– Anh…. tôi với anh đã hết rồi, anh đừng nói vì tôi cái gì cả. Vợ con anh trước mắt, anh liệu mà lo cho cô ấy đừng để sau này hối hận.
Nói rồi cô quay sang nhìn Trâm, giọng dịu dàng đi nhiều:
– Cô tin hay không cũng được, tôi có chồng con rồi, người đàn ông này với tôi là không khí. Cô vừa sinh dưỡng ς.-ơ τ.ɧ.ể cho tốt, tôi đi đây.
Tâm nhìn Trâm, gương mặt cô ấy vương đầy nước mắt, cô ấy nhìn cô…ánh mắt có hận, có giận cũng có hổ thẹn… Cô thật sự không muốn cũng không dám đối diện với đôi mắt đau khổ kia. Nó lạnh lẽo, đau buồn xót xa quá…
Quay đi, cô để lại một người đàn ông si tình mê muội, một người phụ nữ đau khổ vì tình… Cô chưa bao giờ muốn mình sẽ chen vào tình yêu hay hôn nhân của ai cả, kể là trong tư tưởng cô cũng không muốn. Bụng lại nhói nhói đau, âm ỉ nhưng không nhiều chắc do cô quá bức xúc thành ra bụng cũng đau theo.
Thở dài, tình cảnh của cô chưa đủ rối hay sao?!
Trong góc khuất, một thân ảnh dịu dàng đang đắc ý cười….