Tg: Tâm An
Chap 4. Môn đăng hộ đối.
Những ngày sau đó Nụ vẫn chăm chỉ đến lớp ôn luyện đại học, ông Thạo và bà Huê tạo điều kiện hết sức cho con gáι, việc đồng áng hay việc trong nhà, đều ρhâп công làm giúp Nụ, tối đến còn nấu cháo chim Bồ Câu tẩm bổ cho Nụ, niềm vui ánh lên trong đôi mắt của bố mẹ, Nụ nhìn thấy và cảm nhận được rõ tất cả, sự quyết tâm đỗ Đại Học trong lòng cô lại càng dâng cao.
Nhưng thấy Nụ bận rộn học hành, người khó chịu nhất lại chính là Biên, hắn luôn phải đợi chờ Nụ mỗi đêm, giận hờn mỗi lần cô không ra gốc cây Đa gặp hắn, đến tối ngày cuối tuần, còn đúng một tuần nữa Nụ phải lên Hà Nội đi thi đại học, cô gặp hắn hí hửng thông báo, thì nhận được những lời trách móc tổn thương.
– Em có còn xem anh là người yêu hay không? ʇ⚡︎ự tin học giỏi thì ôn luyện làm gì nhiều, 1 tuần gặp nhau được một lần, liệu có còn là người yêu của nhau hay không? hay là em đến lớp ôn luyện gặp thằng nào rồi hả?
– Anh làm sao đấy? em bận học hành anh phải động viên em chứ? anh bây giờ thay đổi nhiều quá rồi đấy, em cáu đấy?
– Cáu thì dẹp mẹ tình yêu này đi, em lo học hành đi, không cần quan tâm gì đến thằng này nữa?
Nụ không tin vào tai của mình, khi nghe những lời tục tĩu từ người yêu, cô đứng dậy ra về, còn buông một lời trách móc.
– Em cứ nghĩ anh sẽ vun vén cho tình yêu của chúng ta, nhưng không hề, em thi cử áp lực, còn anh thì luôn chỉ biết đòi hỏi, thứ 4 em lên hà nội thuê nhà trọ rồi đấy, nếu anh muốn dừng lại thì chúng ta chấm dứt, em cần một người hiểu em thương em, chứ không phải một người nghi ngờ, ghen tuông.
– Vì anh nói đúng quá, nên em giãy nảy lên chứ gì? này này..
Nụ không muốn nghe thêm, cô thất vọng ra về, gốc đa đầu làng bỗng trở nên đáng sợ, cô không thể tin nơi hẹn hò của cô lại trở thành một nơi đầy ngờ vực và đầy những lời nói sắc mỏng, Nụ rơi nước mắt, lần đầu tiên cô khóc cho tình yêu non nớt này, lần đầu tiên cô cảm nhận sự vô tình lạnh lùng của Biên dành cho cô.
Hắn không đuổi theo cô làm lành, không an ủi, không động viên, một mạch tiến tới nhà đứa bạn tri kỉ lại tiếp tục nốc ɾượu và nói xấu Nụ, liệu người như hắn có xứng đáng với Nụ hay không?
Đầu tuần trời nắng gắt hơn, hai vợ chồng nhà ông Thạo lên Huyện chở về một chuồng Thỏ, vui vẻ cười nói từ ngoài cổng nhà, Nụ dừng tay học bài chạy ra phụ giúp bố mẹ.
– Bố mẹ về rồi ạ, bắt được mấy con đấy mẹ.
– 10 con nuôi thử, giờ con Nụ vào nấu cơm cho mẹ nhá, còn Bố phải qua nhà chú Mộc đóng thêm cái chuồng nữa, mỗi chuồng 5 con là đẹp.
– Vâng ạ. Để con bê thỏ vào giúp mẹ.
Nói xong ông Thạo phóng xe máy qua nhà chú Mộc, nhờ chú đóng cho cái chuồng Thỏ, thấy anh em thợ đang loay hoay làm việc, ông đứng bên ngoài gọi nhỏ, Biên thấy bố của người yêu xuất hiện thì chột dạ, cúi cúi đầu chân bước vào góc xưởng, làm như không quen biết, nghe tiếng gọi dồn dập chú Mộc tắt cái đài cassette chạy ra ngoài đon đả.
– Ôi, bác Thạo đấy hả, ghé qua xưởng em có chuyện chi không? vào trong uống miếng nước chè.
– Ôi dào. Chẳng là nhà tôi mới mua chục con thỏ, qua nhờ chú đóng cho cái chuồng, mới có 1 cái mua tгêภ Huyện, mà nó bé quá.
– TƯởng gì, chứ cái này em làm cho bác buổi chiều là xong, bác vào trong đi ạ.
Ông Thạo theo chân chú Mộc vào sâu bên trong, mùi dầu chuối thoảng thoảng cάпh mũi, các anh thợ cúi đầu chào hỏi rồi tiếp tục làm việc, Biên cũng không ngoại lệ, hắn chui hẳn vào cuối xưởng, hai tay bào gỗ thoăn thoắt, tưởng an phận làm việc, ai có ngờ chú Mộc lại gọi nó lớn tiếng.
– Biên.. lại đây chú bảo.
– Vâng.. thưa chú.
– Mày biết bác Thạo thôn giữa rồi chứ gì? đóng chuồng thỏ cho bác ấy, trong buổi chiều có xong không?
– Dạ, cháu cứ tưởng chuyện gì khó, chuyện này cháu làm được.
– Thế thì tốt, đo đạc theo yêu cầu của bác Thạo đây rồi đóng cho đẹp cho chắc nghe chưa?
– Vâng ạ.
Chú Mộc dặn dò vài câu rồi đi pha ấm chè khô mời ông Thạo, còn lại hai người bối rối nhìn nhau, thật ra có mỗi Biên là bối rối khó xử, hắn không biết phải mở lời ra sao? cũng may ông Thạo không đến tìm hắn vì chuyện của Nụ, nên trái tιм cũng nhanh chóng ᵭ.ậ..℘ những nhịp bình thường trở lại.
– Cháu làm cho chú cái chuồng dài mét rưỡi đi, còn cao tầm 90 ρhâп thôi, làm 2 cάпh cửa phía tгêภ, cho thức ăn cũng dễ hơn.
– Vâng ạ, chú để cháu đo đạc lại.
Ông Thạo thản nhiên ngồi uống nước chè với chú Mộc, không bận tâm đến giọng nói ấp úng của Biên, quan sát một hồi lại bắt chuyện với chú Mộc.
– Xưởng mộc ở quê mà làm ăn cũng được đấy chú nhỉ, đúng là ông cụ nhà chú truyền nghề giỏi thật.
– Chả giấu gì bác, có cái đơn hàng xuất khẩu, em đang cho thợ tăng tốc, nhưng cũng phải mất 3 tháng hoặc 4 tháng mới xong hết. Cuối năm có tí vốn cho anh em ăn tết.
– Làm ăn như vậy là tốt rồi, thằng Lục nhà tôi đi xuất khẩu lao động bên đó, cũng vất vả lắm, biết xưởng làm ăn tốt thế này, tôi lại bảo nó ở nhà đi theo chú.
– Gớm, bác tính cả rồi, đi trước thời đại giờ còn trêu em, thằng Lực đi Đài Loan làm việc là quá chuẩn chỉ, cái làng này có ai mà đi được, à, còn cái Nụ nhà bác, thi cử xong chưa?
– Ngày kia tôi đưa cháu lên Hà Nội, tuần sau nó mới thi đại học, lo cho nó xong xuôi là vợ chồng tôi nhàn rồi.
– Gái quê đã hiếm lại còn lo học hành thì mấy anh ở quê ế hết, cái Nụ chắc chưa yêu ai bác nhỉ?
– Con nít đít xanh, yêu đương cái gì, phải lo học hành ʇ⚡︎ử tế, mà có yêu cũng phải chọn cái người có học, yêu gì mấy thằng lông bông, chú thấy tôi nói đúng không?
– Vâng vâng, bác nói phải, sau này em cũng cho cái Nấm nhà em ăn học đàng hoàng, chứ yêu đương linh ϮιпҺ là hỏng người.
Chú Mộc cười trừ, giọng giả lả chiều khách, không dám góp ý với người lớn tuổi trong làng, nhưng Biên thì khó chịu ra mặt, đóng mấy cái đinh vào miếng gỗ chan chát, hắn tức giận, phẫn nộ vì những gì vừa nghe thấy, hắn thấy mình không xứng với Nụ, nên nhất quyết muốn trả đũa cô, vì lời nói của người bố mà đứa con gáι ngây thơ 17 tuổi bị ghim hận, chỉ thương cho Nụ vẫn luôn nghĩ Biên đang giận hờn vu vơ với cô.
Ông Thạo ra về sau khi ấm nước chè cạn sạch, chú Mộc hẹn chiều tối sẽ cho người mang chuồng thỏ qua nhà cho ông, nên ông càng ra oai ngẩng cao đầu ʇ⚡︎ự hào, vì cái danh tiếng có của ăn của để, vì cái danh tiếng gia đình đi trước thời đại, vì cái danh hão huyền dân làng đặt lên vai cho ông, khiến tính sĩ diện càng tăng cao, ông đâu có biết sóng gió đang ở phía sau lưng, chực chờ đuổi theo và dìm ông xuống vũng bùn.
Buổi chiều tối Nụ đang cho gà ăn phía sau vườn, nghe tiếng Biên gọi trước nhà, tưởng hắn đến tìm mình cô chạy vội ra ngoài, hốt hoảng.
– Sao anh đến đây hả? bố em sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ anh đấy.
– Anh chở chuồng thỏ đến, không phải đến tìm em.
TRái tιм Nụ hẫng đi một nhịp, cô không biết nói gì bèn quay lưng vào vào bên trong gọi bố mẹ ra ngoài nhận hàng, trái tιм thật sự đã bị Biên ħàɲħ ħạ cho vỡ vụn, tình cảm thay đổi, có níu kéo cũng chỉ là tạm bợ, cô lủi thủi phía sau bếp không một lần nhìn ra ngoài để ngắm hình bóng của người yêu.
Bố mẹ loay hoay dọn chuồng mới cho Thỏ, tiếng cười nói đan xen với nhau, những dự định tương lai lại khiến cho Nụ chua xót, cô không biết làm gì ngoài nghe lời bố mẹ, 17 tuổi chẳng rõ ước mơ là gì, chỉ biết học và cố gắng theo lời của ông Thạo mà thôi.
– Ngày mai bà ra chợ, mua ít đồ ngon về nấu mâm cơm cúng tổ tiên, cho con Nụ đi thi thông hạnh.
– Tôi rõ rồi, mới nhốt con gà trống, ông cứ yên tâm, tôi lo được hết.
– Sau này chỉ mong con Nụ có học được tính cẩn thận, chu toàn như bà, là tôi cũng yên tâm mà hưởng già rồi. Nào nhanh nhanh vào ăn cơm, Nụ ơi.. bật cho Bố cái công tắc đèn.
– Vâng ạ.
Buổi tối vui vẻ cười nói của gia đình nhỏ lại tiếp tục diễn ra, ông Thạo vẫn liên tục căn dặn con gáι học hành chăm chỉ, cố gắng, ngoài mấy lời vàng ngọc này, ông bà cũng không biết phải nói thêm gì? tất cả chờ đợi vào ngày thi cử định mệnh của cô.
Sáng hôm sau Nụ và mẹ đi chợ, gặp Biên đứng mua thức ăn trái tιм của cô lại nhức nhối từng nhịp, cô muốn lại gần bắt chuyện nhưng sợ mẹ nghi ngờ, lại lúi húi bước chân theo sau hai tay bấu chặt vào cái làn đựng rau củ, Biên cũng không phớt lờ, hắn dơ hai bàn tay đúng 7 ngón kịp lúc Nụ đi qua, vậy là rõ thời gian hắn muốn gặp cô, muốn nối lại chuyện tình yêu với cô.
Nụ thoáng vui trong lòng, cả ngày hôm đó cứ tủm tỉm cười không ngơi cơ mồm, làm ông Thạo bà Huê cứ tưởng con gáι háo hức đến ngày lên Hà Nội, Nụ đúng là đang rất háo hức, háo hức đến tối để được gặp người yêu.
Đúng 7h tại gốc đa quen thuộc, Nụ không dám đến muộn như mọi cuộc hẹn trước, cô nhìn thấy Biên ngồi đó, tấm lưng gầy ẩn hiện trong đôi mắt trong veo, Nụ hí hửng giấu chiếc xe đạp vào chỗ kín, bước nhẹ đến vỗ vai của Biên, trái ngược với niềm vui của cô thì Biên lại tỏ thái độ lạnh nhạt, giọng nói buồn bã.
– Ngày mai em lên Hà Nội rồi hả? chuẩn bị xong hết rồi chứ?
– Vâng. Chắc là phải mất 1 tuần, tuần sau là em về với anh rồi, đợi em về nhá, em sẽ mua quà cho anh.
– Không cần thiết nữa đâu? chúng ta chia tay nhau thôi, anh không còn yêu em nữa.
Lời Biên nói như dao cứa vào lòng, Nụ giật mình ôm lấy cάпh tay của hắn, vừa lay vừa hỏi dồn.
– Tại sao chứ? tại sao lại chia tay, chúng ta chỉ giận hờn một chút, anh đã buông tay em rồi sao? tình yêu đầu đời của em mà chóng vánh thế này hay sao?
– Đầu đời? em nói thật sao? vậy anh hỏi thẳng luôn, tại sao lần đầu tiên của em không ra ɱ.á.-ύ, tại sao em không đau đớn, em còn rất thích thú với nó.
– Em…
Nụ cứng họng, thật không ngờ cái lý do chia tay lại là thứ cô chưa bao giờ nghĩ tới, cô lắp bắp suy ngẫm.
– Em không biết điều đó, em không để ý đến nó, em cứ nghĩ chúng ta yêu nhau là tin tưởng nhau chứ? đây là lý do anh chia tay em sao? nếu vậy thì quá vô lý, em chỉ có mình anh, 16 tuổi gặp anh rồi, gần 2 năm qua chúng ta bên nhau, em còn có thể gặp gỡ ai chứ?
– Cứ cho là em thật lòng với anh, và anh là người đầu tiên của em đi, coi như chuyện không có ɱ.á.-ύ là hi hữu xảy ra đi, anh sẽ tin em nói thật, nhưng chúng ta cũng không thể yêu nhau được nữa?
Biên khẳng định chắc nịch, còn tranh thủ vứt cάпh tay của Nụ đang ôm lấy mình, thái độ cay nghiệt đến đau lòng. Còn Nụ thì rơm rớm nước mắt, gắt gỏng.
– Tại sao chứ? tại sao hả anh.
– Vì bố em không thích anh, hôm qua ông nói thẳng với chú Mộc bọn con trai ở làng không có cửa với em, chúng ta nên giải thoát cho nhau đi.
– Vì vậy nên anh ʇ⚡︎ự ái sao? nếu anh yêu em thật lòng, anh phải chứng minh cho bố em thấy anh tài giỏi chứ? anh nhụt chí, anh hèn hạ lùi bước sao?
– Em còn dám nói anh hèn hạ sao? em thật giống bố em, nói năng tuỳ tiện không suy nghĩ, em đi về đi, từ nay chúng ta là người dưng.
Nụ hai tay buông lỏng, nước mắt từ đâu ào ạt kéo về, muốn được dựa vào bờ vai kia mà khóc lóc kêu oan, nhưng Biên thật sự lạnh lùng với cô, vẻ mặt này dù trong bóng tối vẫn toát ra sự cay ᵭộc, thù ghét, Nụ run rẩy cả đôi chân.
– Thôi được, có lẽ anh đang tức giận, đợi em đi thi về, chúng ta nói tiếp chuyện này, bố em nói gì cũng vì nghĩ tốt cho em, tấm lòng của người làm cha anh chưa hiểu hết được, sau này anh có con, anh cũng muốn tất cả những gì tốt đẹp cho nó. Em về đây.
– Anh cảm thấy rất thất vọng, những gì anh hy vọng đều tan biến, ngay từ đêm đầu tiên của chúng ta, anh luôn cảm nhận mình bị lừa dối, chúng ta tốt nhất đừng nên gặp nhau nữa.
Lời chia tay trước ngày đi thi đại học, như một cú tát thật mạnh vào tâm trí của Nụ, cô gạt nước mắt ra về, muốn nói gì lúc này cũng hoàn toàn vô ích, lần đầu tiên của đời con gáι, không có ɱ.á.-ύ tr i nh lại là lỗi do cô hay sao? đó chẳng phải là lý do áp đặt vô lý ư? bản thân của cô cũng hoàn toàn ૮.ɦ.ế.ƭ lặng, cô không biết, thật sự không biết.
Nụ gạt nước mắt ra về, thật sự cô đang thắc mắc tò mò về lần đầu tiên của mình, sách vở không ghi chép hay dạy dỗ cô điều đó, ở vùng thôn quê này, có ai đáng tin tưởng để chỉ cho cô biết chứ? không có một ai? và ngay cả mẹ cô, cũng bó tay trước sự việc này.
Nụ đau đớn vì lời chia tay, đau đớn vì nguyên nhân dẫn đến lời chia tay đó, cô không trách bố mình, tất cả những gì ông làm đều vì kỳ vọng, đều vì muốn tốt cho cô, cô thật sự phải chấm dứt tình yêu này hay sao?
Quãng đường về nhà, cho đến lúc nằm ℓêп gιườпg nhắm mắt chìm vào giấc mộng, Nụ vẫn không thể nguôi ngoai về lời nói chia tay của Biên, cô chập chờn đưa mình vào giấc mộng đau đớn, viễn cảnh trong mơ giống như báo trước cuộc đời tủi khổ của cô, đáng sợ lắm, thật sự đáng sợ.