Ký Ức Một Đời Đàn Bà Phần 8

Giáp Tết 2000 – Anh được ra tù , không biết lần này bố mẹ anh có đón nhận không , chỉ biết rằng tối đấy chị đang bán hàng thì anh ra bảo thăm con . Con trai thấy bố thì vui lắm cứ quấn quýt bên bố hỏi bố ăn gì chưa , khoe
thành tích học tập này nọ . Con em lúc ấy cũng 6 tuổi rồi nhưng nhìn bố lạ lẫm cứ nép bên mẹ nhất định không ra gần . Chị mải bán hàng nên kệ bố con chơi với nhau . Khi khuya các con đi ngủ thì anh cứ ngồi chỗ bàn học của con chẳng nói mà chị cũng chẳng hỏi . Mãi đến 2 giờ sáng cũng vãn khách chị làm bát phở bảo anh ra ăn . ăn xong chị nói muộn rồi về đi thì anh bảo không biết về đâu !

Chị nói : tôi với anh giờ không phải vợ chồng , tôi vừa nuôi con vừa kiếm tiền trả nợ nên không cưu mang anh được đâu !

Anh không nói gì ngồi đến 4 giờ sáng thì đứng dậy đi .

Sáng đưa thằng bé đi học con cứ hỏi bố đâu ? Bố có về nữa không ? Chị cứ nói bừa là bố về ông nội .

Tối sau anh lại ra , thấy thằng con lăng xăng bê nước dọn bát thì bảo để bố làm giúp con học bài đi .

Chị tất bật phục vụ khách nên thấy anh làm hộ nên kệ . Đến sáng anh giúp chị dọn hàng xong cứ đứng thơ thẩn ở sân , chị hỏi thì anh bảo từ hôm ở trại về ở nhờ nhà chị gáι chị , anh bảo cho anh ở lại đây giúp chị vì cũng không biết đi đâu làm gì nữa . Chị không đồng ý ! Sáng đưa con đi học quay về vẫn thấy anh ngồi ở cửa quầy . Chị ngại chủ nhà ,ngại quầy bên cạnh nên bảo anh vào quầy kê tạm mấy cái ghế mà nằm .

Từ hôm đấy ngày anh nằm ghế ngủ tối giúp chị . Của đáng Ϯộι có anh hộ chị nhàn hẳn đi , thằng bé được học sớm có thời gian xem ti vi . Khi chủ nhà và anh trưởng phường xuống ăn biết anh là bố bọn trẻ thì cũng khuyên vì con mà quay lại với nhau bảo ban nhau làm ăn .

Suy nghĩ mấy hôm , chị giao kèo với anh : nếu chị để anh ở đây với mẹ con chị thì làm cùng làm ngủ cùng ngủ , đi đâu phải có chị đi cùng , tuyệt giao hẳn bạn bè cũ . anh nhất trí , chị gọi ông bà chủ nhà làm chứng , nếu anh làm sai thì ông bà không cho ở vì trong đơn tạm trú chỉ có tên mẹ con chị .

Có anh làm cùng hàng quán mở mang thêm , thu nhập khá lên rất nhiều . Chị không rời mắt soi sét anh , chị giờ không nhu nhược cứng rắn giải quyết mọi vấn đề , 24/24 giờ chị không cho anh rời khỏi tầm mắt chị , đưa đón con cùng đi , đi chợ mua hàng cùng đi , bạn пghιệп đến hàng ăn chị tuyệt đối cấm anh nói chuyện .

Cứ như vậy 2 năm liền anh chịu dưới trướng chị , chăm con bán hàng anh làm chu toàn , chỉ Ϯộι mặt lúc nào cũng rầu rầu ít nói ít cười . hoá ra anh sợ một lúc nào đó chị đuổi anh đi vì giờ anh chị không phải vợ chồng , chị giờ lại ghê gớm hơn , trơn lông đỏ da hơn , bán hàng khách hầu như là đàn ông .. .

Hai năm kề cận chị biết anh đã hết пghιệп , hiểu được tâm tư anh , muốn anh tư tưởng thoải mái để toàn tâm toàn ý với mẹ con chị . Chị quyết định cùng anh đi đăng ký kết hôn lại . Tháng 2/2002 chị và anh lại là vợ chồng hợp pháp .

Cởi được nút thắt , anh vui vẻ tận tâm , thuận vợ thuận chồng làm ăn rất tốt . năm 2003 chị trả được hết toàn bộ nợ trước kia , mua được chiếc xe máy tàu . bán đêm rất vất vả và phức tạp nhưng chị hiểu đây chính là công việc mang lại cuộc sống ấm no cho gia đình chị .

Cuối năm 2003, chủ nhà xây lại nhà nên thu hồi lại các quầy , chị thuê một gian bán hàng của công ty dược có vỉa hè rất rộng , thuê một gian nhà nhỏ gần đấy để ở .

Quán ăn ngày càng phát triển , bán đắt hàng bởi chị tâm huyết với công việc chị đang làm , chị chịu khó học hỏi thay đổi món ăn theo thị hiếu của khách , khách đến ăn vài lần là chị đã nhớ khẩu vị của họ kiểu như : người này không ăn hành , người kia không ăn được mỳ chính , người thích phở xào giòn người lại thích mềm … vvv

Nên chị rất được lòng khach , khách quý chị cũng một phần do chị hoạt ngôn , khách là tầng lớp nào trong xã hội chị cũng tiếp chuyện được . Anh thì ngược lại hoàn toàn với chị , suốt cả đêm anh phụ chị chẳng nở lấy nụ cười , ai hỏi gì thì trả lời , hết việc thì ngồi uống nước trà hút tђยốς vẻ mặt suy tư , chị cũng chẳng biết anh đang nghĩ gì !

Chị thuê người phụ để các con có thời gian học , cái cách chị thuê người cũng chẳng giống ai ! Sinh viên làm vài buổi hay vài giờ chị cũng nhận , các cháu con chị gáι chị cần tiền đóng học hay mua quần áo ra giúp dì một hai buổi . Cho nên có hôm người làm đông quá hôm thì lại ít quá . Anh khó chịu với chị điều này vì anh không hiểu tại sao chị lại làm như vậy . Những trẻ lang thang hay người cơ nhỡ đi qua quán chị đều gọi vào mời ăn miễn phí , anh bảo chị bao đồng chuyện thiên hạ , chị cũng chẳng giải thích vì có nói thì với tính cách anh cũng khó để hiểu được .

Năm 2004 anh về thăm bố mẹ anh , suốt từ khi anh ra trại đến khi ấy là 4 năm ấy mới về dù chỉ cách nhau hơn 1km ! Chị thì từ ngày mượn hộ khẩu xin học cho con không được thì chưa một lần quay lại .

Từ đấy thấy thỉnh thoảng bố anh đạp xe ra thăm anh , mẹ anh đi đâu qua rẽ vào nói vào ba câu , các anh chị anh cũng lần lượt ra chơi .

Lúc đầu chị tránh mặt hoặc gượng gạo chào hỏi có lệ , nhưng rồi chị nhớ lời mẹ chị nói khi chị quyết định quay lại với anh : – con nên nhìn về phía trước quên chuyện cũ đi , yêu chồng thì phải yêu cả nhà chồng !!!

Chị cũng hiểu chị chấp nhận quay lại với anh thì không thể không có liên quan với gia đình chồng . Khi nghĩ thông suốt chị vui vẻ hơn mỗi khi gặp họ . Nhưng cũng vì tính bao đồng , vì sự dễ dãi bỏ qua mà chị lại phải thiệt thòi vì nhà chồng .

Các chị gáι chị khó khăn vay tiền vàng chị đều cho vay , nên khi anh chị em chồng hỏi vay chị cũng khó từ chối vì của chồng công vợ . Người ít thì vài triệu , người nhiều vài chục triệu ( người vay vài chục triệu là chồng chị bắt nợ ti vi chị năm xưa ) . Với số tiền lớn chị bắt viết giấy vay và trả lãi bằng ngân hàng . Chẳng phải chị rộng lòng với nhà chồng mà chị cũng muốn mình có chút hả hê khi cho bên chồng vay , chị đâu phải thánh nhân .

Năm 2005 – một tối bố chồng chị ra hàng gọi cả hai vợ chồng chị ra nói chuyện , ông nói nguyên văn :

… Bố già rồi ! Muốn cuối đời các con về ở bên cạnh , mảnh đất nhà cũ bố cắt cho các con một lô về làm nhà ở khỏi phải thuê nhà nữa !

Chị im lặng không ý kiến gì , anh thì đồng ý luôn .

Mấy ngày sau anh nói chuyện về làm nhà thì chị bảo ;

– Bố cho em không chê , nhưng trước khi làm nhà anh bảo bố tách đất sang tên cho vợ chồng mình thì mới làm nhà .

Anh sửng cổ lên nói : bố tao gần 80 tuổi rồi chẳng nhẽ lừa mày à !!!

Chị chẳng thèm đôi co vì có nói thì anh cố hữu bảo thủ chẳng tiếp thu được .

Rồi anh đi xin cấp phép xây dựng , mất phí 700 nghìn , chị đưa tiền cho anh , hồ sơ cấp phép mang tên bố anh .

Hôm sau ông ra bảo : trước khi xây nhà , các con hãy xây tường đá bao quanh mảnh đất ấy tránh nhà hàng xóm lấn đất !

Anh lại mang tiền về xây kè đá hết 3 chỉ vàng .

Tháng 7/2005 – suốt đời chị không quên ngày đó ! Hôm đấy nhà anh có giỗ và bảo chị cho con về , ngày này cũng là ngày đầu tiên mẹ con chị quay về nhà nội sau bao năm bị chối bỏ . Cả nhà rất vui vẻ đến khi ăn uống xong ngồi uống nước . Nhà chồng có 7 anh chị em , chồng chị là thứ 6 . Chị đang cùng chị dâu trưởng dọn dẹp dưới bếp thì được gọi lên , cầm chén nước chưa kịp uống thì bà chị chồng thứ 4 – chủ cửa hàng buôn bán sắt nói :

-Bố cho chúng mày đất làm nhà chúng tao không đồng ý !

Chị chồng thứ 5 là giáo viên tiếp lời ;

– Bố già rồi nên lầm lẫn , hai đứa lôi kéo nịnh nọt bố để bố cho , chúng mày chưa đóng góp được gì cho cái nhà này nên không thể cho đất được !

Bố chồng nghe các chị nói xong thì quay ra bảo chị : – các chị không đồng ý thì thôi con nhé !
… ơ…

Chị sốc ngồi ૮.ɦ.ế.ƭ lặng , tay cầm chén nước run bắn lên , chị á khẩu không nói được lời nào , anh cũng ngồi im lặng không một lời giải thích !
Không hiểu bằng cách nào chị lại về nơi ở được ,gần 2 ngày chị nằm bất động tгêภ giường không ăn không nói mắt mở trừng trừng nhìn lên Trần nhà , hàng quán không bán , các con chị sợ quá mới gọi điện cho chị gáι chị ra đưa vào viện .
Vào viện chị được tiêm được truyền thì có phần tỉnh táo , chị khóc như mưa , khóc tức tưởi , chị gáι chị và những người có mặt ở đấy không hiểu vì sao chị khóc . Bác sĩ bảo chị bị cơ tιм phì đại ( Ьệпh tιм to ) , chị nằm viện 2 hôm thì xin về . Những ngày đấy anh cũng say ɾượu triền miên không biết đường về . Chị vừa giận vừa thương anh khi bị chính bố đẻ mình , gia đình mình lừa ! Với số tiền 3 chỉ vàng bỏ ra xây đối với chị lúc ấy không là gì , nhưng họ không cho sao xây kè đá cả tháng mới xong vậy tại sao không ai lên tiếng phản đối , lại úp chị một cách tàn tệ như vậy !
Còn tiếp ..

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *