Chị rùng mình và lặng người đi , không thể đạp tiếp được xe phải tấp vào gốc cây ven đường đứng nghỉ . Chị nghĩ chẳng nhẽ lời cầu xin khốn khổ của mẹ con chị nơi cửa chùa hôm qua được Đức Phật từ bi động lòng mà cho người cứu giúp chị ư ?
Dũng – chỉ là Dũng em trai chủ bán miếng đất cho chị làm nhà chứ không thể là ai khác !
Năm ấy ! Khi đang làm dở nhà thì một buổi sáng chị vừa dọn hàng xong thấy một thanh niên thư sinh sáng sủa đến tìm chị hỏi chị có phải tên ..xx không ? Chị bảo: phải có việc gì hả em ?
Cậu trai đó nói : em là Dũng em anh Tuyên người bán đất cho anh chị , em đi bãi anh ấy ở nhà bán đất của bố mẹ em để lại cho hai anh em không hỏi ý kiến em và cũng không chia tiền cho em. Giờ em về mới biết nên ra tìm chị để thương lượng với anh chị .
Giờ anh chị đưa cho em 50 nghìn thì em viết giấy thuận bán đất , nếu anh chị không đưa em sẽ xuống phường kiện thì anh chị sẽ không thể làm tiếp nhà được !!!
Nghe cậu ấy nói vậy lúc ấy chị rất sợ , nhà sắp làm xong và cũng sắp sinh con mà bị lằng nhằng thế này thì biết làm sao ?
Chị nhờ người về xóm gọi anh ra . Khi anh ra anh nhận đúng là em trai chủ đất vì cùng xóm với nhau . Lúc ấy trong người chị chẳng có nổi 10 nghìn vì vừa sáng ra đã có khách mua đâu . May Chị bạn hàng bên cạnh nghe được câu chuyện mới bảo : chị cho chúng mày vay 50 nghìn trả chú ấy để khỏi phiền phức . Và chị cũng quay ra bảo Dũng : em cầm tiền và đừng gây khó dễ cho vợ chồng nó nữa , chúng nó khổ lắm và vợ nó đến tháng đẻ rồi !
Dũng cầm tiền và viết giấy tay thuận bán , trước khi rời đi Dũng bảo với Chị : em đường cùng rồi mới làm vậy , số tiên này em làm lộ phí vào trong nam tìm việc làm , nhìn chị chửa vượt mặt thế nàyem thấy xấu hổ lắm mong anh chị tha lỗi !
Chị cố gượng cười bảo : không sao đâu em , khổ cùng khổ rồi chị cố tý là được .
Tối đấy về chị nghe anh kể , Dũng học Đại học kiến trúc rất giỏi lại ngoan ngoãn . Gần ra trường thì bố mẹ mất . Anh trai có gia đình riêng không lo được cho em nên Dũng phải bỏ học về theo phong trào nên bãi vàng làm hình như mắc пghιệп .
Rồi cuộc sống cứ cuốn đi chị cũng quên câu chuyện của 5 năm trước . Và giờ đây chị nhận được 500 nghìn từ người tên Dũng thì chỉ là em ấy ! Chỉ có em ấy biết rõ địa chỉ nhà và tên chị chứ chị chẳng quen ai tên Dũng cả . Em ấy đã trả chị gấp 10 lần tiền em ấy lấy của chị và không một lời nhắn kèm theo ngoài tên người gửi . Chắc em ấy có quay lại quê hương và biết được hoàn cảnh chị nên em làm như vậy . ( thật lòng đến giờ chị vẫn thầm cảm ơn em ấy ) .
500 nghìn ấy chị lấy một phần đi mua 3 hộp sữa bột để cho con gáι bồi bổ , một phần chị đi mua ϮhịϮ để làm ruốc cho thằng con trai ăn dần . Với số tiền 500 nghìn lúc ấy đã cứu vớt mẹ con chị .
Sức khỏe của con gáι chị ổn một chút , chị lại gưi 2,con cho Bố mẹ nuôi và chị lại ra bán hàng , hàng chị chẳng còn bao nhiêu nên sạp hàng sơ sài , chị thấy nhiều chị em bạn hàng hàng còn nhiều nhưng vì vẫn đang say ɱ.á.-ύ ᵭάпҺ đề không bán nên chị đề nghị các chị ấy đưa cho chị bán gốc trả lãi ăn và được đồng ý luôn .
Chị đã ʇ⚡︎ự hứa với bản thân và cũng đã hứa trước Tam bảo trong chùa là chị sẽ bỏ hẳn không ᵭάпҺ đề nữa vì 45 ngày ᵭάпҺ đề chị đã mất tất lại ôm món nợ .
Cứ vậy chị chịu khó bán hàng , cuối ngày chị trả gốc giữ lại lãi nên cuộc sống mấy mẹ con chị cũng tạm yên ổn đến Tết năm 1995 .
Sang đầu năm 1996 , dân buôn bán tại chợ thành phố hầu như vỡ nợ về đề , hàng quán như có cơn bão đi qua , tan tác xơ ҳάc thật thảm hại , nhà nhà phá sản gia đình xào xạc . Có nhà không chịu nổi cuộc sống đang vướng giả giờ tay trắng nên ʇ⚡︎ự thiêu hoặc cắt tay ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử . Tang thương lắm 😭
Những người cho chị nợ , cho chị bốc họ giờ họ cũng lâm vào cảnh vỡ nợ nên họ liên tục ra chợ ᵭòι пợ chị , ngày nào họ cũng ngồi chực chờ ở sạp hàng chị để bán được tí hàng nào là họ thu luôn . Không lấy được tiền thì họ lại lấy miếng vải hay cái quần cái áo . Chị bất lực không thể mở miệng nói gì trong những ngày ấy .
Một đêm không ngủ chị nằm suy nghĩ : cứ tình trạng này mẹ con chị lại hết cửa sống , giờ chỉ còn cách thanh lý hết chỗ hàng rồi đi tìm việc gì làm , chứ chủ nợ họ cứ vây thế này thì cũng không sống được .
Nghĩ là làm ! Chiều hôm sau dọn hàng đóng vào bao gửi kho chợ , đợi mọi người về hết chị xin bảo vệ chở hàng về nhà để nghỉ chợ . Mang số hàng ấy về nhà rồi chị đạp xe đến một nhà chị bạn hàng lớn tuổi ( là một trong số ít người ở chợ không ᵭάпҺ đề ) trình bày ý nguyện bán thanh lý hàng cho chị vì không thể đi chợ được nữa , chị ấy đồng ý và theo vào nhà , Chị ấy ʇ⚡︎ự đo ʇ⚡︎ự tính rồi trả cho chị được hơn 2 triệu đồng 😭
Một hai ngày sau thấy chị không đi chợ , chủ nợ kéo vào nhà họ đòi , chị bảo chị không còn khả năng trả , hàng cũng bị bắt nợ hết rồi . Thế là họ cҺửι họ dọa ầm ĩ cả xóm . Chị vừa sợ vừa xấu hổ nhưng kiên quyết không bỏ chỗ tiền thanh lý ra trả bớt vì số tiền ấy đề nuôi con trong những ngày thất nghiệp .
Ngày nào họ cũng vào cҺửι vào đòi , 3 mẹ con chị trốn xuống ở nhờ nhà bố mẹ nuôi họ cũng tìm được . Khổ thân gia đình bố mẹ nuôi bị va lây vì chứa chấp mẹ con chị . Chị mang con về ngoại họ cũng tìm ra . Nhục nhã và bấn loạn chị chỉ biết trốn , không biết xử lý thế nào . Mẹ chị thương xót con cháu nhưng già rồi chỉ trông vào mảnh vườn với con gà con lợn thì lấy đâu ra tiền mà cho chị trả nợ , chị em trong nhà cũng tình trạng vỡ nợ giúp sao được .
Chị cứ quanh quẩn ở nhà mẹ chẳng dám đi đâu , vì đi ra khỏi nhà đi đường nào hướng nào cũng sợ gặp chủ nợ , sợ bị cҺửι bị ᵭάпҺ . Chị không thể ăn bám mẹ già được mãi biết làm sao đây ?
Một ngày chị để 2 con lại cho mẹ , chị bắt xe lên bãi vàng nơi vợ chồng chị gáι thứ 2 vừa làm vàng vừa bán hàng . Một ngày vừa xe đò vừa xe ôm rồi trèo đèo lội suối hỏi thăm chị cũng vào đến nơi . Trong trí tưởng tượng của chị bãi vàng không như trước mắt chị ! Một vùng đồi núi lở lói những Vũng những hầm , phu đào vàng người và đất cùng một màu . .. nói chung sống như thời nguyên thủy trong sách .
Lán bán hàng của chị gáι làm bằng tre nứa tạm bợ cheo leo giữa sườn một khe núi . Chị hai chị bảo : anh chị hiện tại khổ lắm , vàng chẳng thấy đâu , tiền nuôi quân nuôi tђยốς phiện cho anh cái quán chị không đỡ nổi nợ đầm đìa , con gửi nhà nội muốn về thăm cũng không dám về vì không có tiền . Chị bảo em không thể sống ở môi trường bờ bãi này đâu vì từ bé em có phải làm lao động đâu , cũng không va vấp mặt trái xã hội thì sao tồn tại nơi toàn пghιệп húϮ ς.ờ .๒.ạ.ς đ./â./ᄊ c,./ん/é./ᄊ giành giật nhau . Em về đi , về nhà tìm việc làm nuôi con , nợ nần họ cҺửι chán cũng thôi chứ không ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mẹ con em đâu mà sợ .
Hôm sau chị gáι chị gửi chị theo một người quen xuống núi để bắt xe về lại nhà . Thế là hy vọng bám vào bãi vàng bị dập tắt 😭
.. còn tiếp …
Bài và ảnh – tác giả Tuấn Loan .