Sáng nay thứ hai đầu tuần nên mọi người đến công ty đông đủ, ông Hoàng Tiến bước xuống từ chiếc xe hơi màu đen quen thuộc và đi thẳng về phòng giám đốc, khoảng 30 phút sau chiếc xe màu café sữa của bà Thanh Hà cũng đang từ từ chạy vào cổng, khi chiếc xe dừng lại, Bà Thanh Hà vẫn vẻ đẹp trang nhã, mang kính mát che nửa mặt, mặc chiếc áo dài màu xanh ngọc quen thuộc từ tгêภ xe bước xuống, khi tài xế còn đang mải lùi xe vào bãi thì bất ngờ một người phụ nữ đi rất nhanh về phía bà Thanh Hà, nhanh như chớp chỉ thấy ánh sáng của lưỡi dao vung lên nhằm hướng bà Hà đâm tới, nhưng cũng rất nhanh, bà Hà cúi xuống tránh lưỡi dao vừa sát mang tai đồng thời vung chân quét ngang gạt con dao văng ra xa, không từ bỏ ý định, người phụ nữ dùng chân đá vào mặt đối thủ nhưng Bà Hà nhanh hơn vung đường quyền hạ người đàn bà té xuống đất, màn đọ sức nhanh như chớp của hai người phụ nữ làm mọi người đang còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lúc này tài xế của bà Hà cũng kịp lao tới và ngay lập tức chiếc còng số 8 đã phập vào cổ tay bà ta…
Đang ngồi trong phòng, bỗng ông Tiến nghe tiếng la ó bên ngoài nên vội vàng chạy ra, lúc này “bà Hà” và “ tài xế” đã áp giải người phụ nữ về cơ quan côпg αп, tại đây người phụ nữ không ai khác chính là bà Kiều, bà ta vẫn cố tình chống đối và không ngừng quay sang phía bà Hà cҺửι rủa, la ó:
– Sao mày không ૮.ɦ.ế.ƭ đi còn về đây làm gì? Mày về ςư-ớ.ק chồng tao, tao sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mày, tгêภ đời này có tao thì không có mày, mày nhất định phải ૮.ɦ.ế.ƭ…
– Bà đang ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ai? Bà ςư-ớ.ק chồng người ta mà bây giờ còn già mồm hả? – Bà Hà vội tháo kính đen và khẩu trang ra hiện nguyên hình là chiến sỹ côпg αп nữ mà đã bị bà ta lừa và trốn thoát…
– Mày…mày lừa tao…đồ кнốикιếρ…
– Chắc bà nhận ra tôi chứ? – Kiên trong vai tài xế đi lại gần hỏi bà ta…
– Chúng mày lừa tao, chúng mày sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ…
– Tất cả những bằng chứng đã có thể kết luận về Ϯộι ác của bà, tôi nghĩ căn cứ vào những nhân chứng vật chứng nêu tгêภ, bà hết đường chối Ϯộι và phải nhận bản án xứng đáng,…
Khi nghe báo đã bắt được bà Kiều, ông Tiến ngồi lặng im, khuôn mặt buồn rười rượi, ông thương con trai ông không biết sẽ như thế nào khi mẹ của nó phải chịu những hình phạt rất nặng, nếu thoát được án ʇ⚡︎ử thì cả những năm tháng còn lại bà ta cũng phải sống trong ngục tù…
Tiếng chuông điện thoại lôi ông ra khỏi những suy nghĩ buồn trong đầu, đó là điện thoại của Khánh Ngân, con gáι của Thanh Hà:
– Alo, bác có ở công ty không ạ? Cháu có việc muốn trao đổi với bác một chút…
– Bác đang ở công ty, nhưng bác lại mới được anh bạn giới thiệu món cháo lươn ngon lắm, cháu ăn sáng chưa? Hai bác cháu cùng đi ăn nhé…
– Dạ, cháu ăn rồi nhưng vẫn có thể ăn một tô đầy ạ hihi
– Vậy thì vui quá, cháu đang ở đâu? Bác chạy xe ghé đón cháu…
– Cháu đến cổng công ty rùi nè hihi…
– Vậy chờ bác xuống rồi mình đi luôn…
Trải qua bao biến cố, cả giận hời, thương cảm và những tổn thương, nay họ đã gần nhau hơn, hòa đồng và sẵn sàng sẻ chia, Khánh Ngân vẫn vô tư và thầm biết ơn ông Hoàng Tiến, vì dù sao ông cũng đã giữ lời hứa trả lại tài sản cho gia đình cô, nếu không ở hoàn cảnh này, việc chữa trị cho Ba cô cũng là khó huống gì là một ngôi nhà đúng nghĩa, Cô hứa với Ba mẹ sẽ cố gắng học hỏi để thay thế mẹ điều hành công ty sau này…
– Cháu đang nghĩ gì thế? – ông Tiến hỏi đột ngột làm Khánh Ngân giật mình…
– Dạ, cháu đang lo đến một ngày còn mình cháu thì sẽ như thế nào?
– Tại sao lại một mình? Tất cả là một tập thể, mỗi người một việc, cháu chỉ quản lý thôi…
– Dạ, cháu sẽ cố gắng…
Vừa ăn, ông Hoàng Tiến vừa ngắm nhìn Thanh Hà qua hình ảnh Khánh Ngân, bỗng ông buột miệng:
– Giống quá…
– Bác nói gì ạ? – Ngân ngẩng đầu lên ngơ ngác…
– Cháu giống mẹ ngày xưa…- ông nói với giọng buồn luyến tiếc
– Dạ, ai cũng nói thế, mà cũng may cháu giống mẹ nên xinh đẹp, nếu giống Ba Bình thì nguy…
– Ba cháu cũng đẹp trai mà. Có vậy mẹ Hà mới ૮.ɦ.ế.ƭ mê ૮.ɦ.ế.ƭ mệt chứ…
– Ba Bình không đẹp đâu, chỉ tốt tính và thương vợ con, Ba con cưng chiều mẹ con lắm…- Biết ông Tiến đang buồn, cô vội dừng lại…
– Giá như Bác được một đứa con gáι như con thì hạnh phúc quá…- ông nói bâng quơ như nói với chính mình mà lòng buồn rười rượi…
– Bác ăn đi ạ, tô cháo của Bác nguội ngắt hà, hay để cháu kêu tô khác
– Thôi cháu, già rồi nên ăn nguội mới dễ nuốt, ăn nóng quá rồi bỏng lúc nào không hay…
Đúng lúc này thì một toán thanh niên kéo vào quán, nhận ra Ngân và ông Tiến đang ngồi ăn ở góc phòng, Kiên lại gần chào ông Tiến làm hai người bất ngờ:
– Cháu chào bác…
– Ơ, sao cháu cũng biết quán này mà đến? – ông Tiến ngạc nhiên…
– Các bạn cháu rủ đi ăn món mới, cháu đang định đi ăn thử nếu ngon rồi mới rủ Ngân đi, ai ngờ cháu lại còn chậm hơn Bác và em nữa ạ…
– Bác nghe nói đã bắt được bà ấy…- giọng ông ngập ngừng
– Bắt ngay cổng công ty mình ạ, bà ta định ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mẹ của Ngân nữa, may mình đã đề phòng trước…
– Bà ta thật hết tђยốς chữa rồi, không biết những ngày tháng trong tù, bà ta có sám hối không?
– Chuyện ai làm người đó chịu, Bác cố gắng giữ gìn sức khỏe…
– Chỉ thương thằng Vũ, nó buồn lắm, cả ngày nằm trong phòng…
– Bạn Vũ tốt lắm, may không ảnh hưởng tính nết của mẹ…
– Vũ hợp với Bác hơn…
Cũng muốn để cho đôi trẻ có khoảng không gian riêng, ông Tiến lấy lý do có cuộc hẹn nên cáo từ về trước, còn lại hai người, Kiên kể cho Ngân nghe về kế hoạch ám sát mẹ cô của bà Kiều, nên anh đóng vai lái xe còn một chiến sỹ nữ đóng vai mẹ cô, nếu không thì mẹ cô đã gặp пguγ Һιểм…
– Quá sợ…
– Anh không ngờ bà ta có võ thuật, tuy không cao lắm nhưng với một người phụ nữ như mẹ em thì thật sự пguγ Һιểм…
– Mẹ em biết chuyện này chưa?
– Chưa, anh chỉ nói mượn xe của mẹ thôi…
– Em cảm ơn anh…
– Cảm ơn gì chứ? Anh phải có trách nhiệm bảo vệ mẹ vợ chứ…
– Ai là vợ của anh mà đòi bảo vệ cho mẹ vợ? – Ngân nói giọng tỉnh bơ…
– Ai là vợ thì hồi sau sẽ biết, cứ nhất cự ly, nhì cường độ thì sẽ thắng thôi…
– Vậy là chơi bài lỳ đúng không?
– Chứ sao?…- Kiên vênh mặt tỏ ra lỳ lợm làm cả hai cùng cười…
Tại căn hộ của hai vợ chồng, Bà Hà lặng lẽ ngồi thu dọn những đồ tư trang của mình cho vào va li mà hai hàng nước mắt mãi chảy, quá khứ lại hiện về mỗi khi bà nhắc lại hay nhìn thấy những kỷ niệm xưa cũ, bà không muốn nó hiện diện ở đây để mỗi khi trở về làm hai người đau khổ, quá khứ hãy lùi xa và đừng bao giờ nhắc tới nữa, quay sang Tiểu Vy cũng đang sụt sùi, Thanh Hà nói giọng chân thành:
– Mình có một ước muốn…
– Chuyện gì? Hà cứ nói đi, nếu được thì mình sẽ giúp…
– Hà nhờ Vy chăm sóc cho cha con anh Tiến, giờ hai cha con sống với nhau mà thiếu bàn tay người phụ nữ…
– Việc đó vượt xa tầm tay của mình, anh ấy chỉ yêu mình bạn thôi…
– Giờ tuổi này còn yêu đương gì nữa, nhờ bạn tấп côпg anh ấy giúp mình, ngày mai vợ chồng mình sẽ chuyển về quê để tĩnh dưỡng, không còn ở đây nữa, mặc dù mình vẫn nhớ mọi người thật nhiều, nhưng tất cả mọi chuyện chúng ta đều phải làm theo số phận đã an bài…
– Thật tình từ ngày Hà mất tích, anh Tiến thỉnh thoảng về đây chỉ để ngắm lại những đồ đạc của bạn, ngắm ảnh cưới rồi đi vào phòng ngủ một lúc rồi lại đi về mà lòng mình cũng đau đớn lắm, giờ đây bạn đã trở về và hai người gặp lại nhau, nhưng tình xưa không thể hàn gắn được nữa, mình chỉ hứa với bạn sẽ chăm sóc cho cha con anh ấy, còn nếu tiến xa hơn thì tùy thuộc vào duyên số nữa…
– Hà cảm ơn Vy rất nhiều…
Hai người lại ôm nhau khóc, ngày xưa khi còn ngồi học cùng nhau, họ vẫn thân nhau và sẻ chia những vui buồn cũng như ôm nhau khóc vì một chuyện nào đó, cuộc sống xoay vần, mỗi người phiêu dạt mỗi nơi, bây giờ đến cuối cuộc đời họ lại gặp nhau, được cùng tâm sự và cùng ôm nhau khóc như thủa nào,…
Cùng vợ rời căn biệt thự chuyển về quê, ông Bình thật sự ҳúc ᵭộпg và cảm ơn cuộc đời đã ban tặng cho ông một người vợ xinh đẹp, dịu hiền, từ ngày về nước và biết vợ đã gặp lại chồng cũ, ông biết vợ mình vẫn còn nặng tình với ông Hoàng Tiến, đã có lúc ông định rời bỏ tất cả và ra đi để không là gánh nặng cho bà, tạo cơ hội cho vợ trở về với người cũ, nhưng vợ ông cương quyết từ chối, việc gì qua thì hãy để nó trôi qua, hơn nữa ông bà còn ràng buộc bởi hai đứa con, chính vì thế ông đành để cho bà Hà ʇ⚡︎ự quyết định…
Ngày mai hai vợ chồng chuyển về quê sinh sống, ngôi biệt thự này sẽ để cho Ngân khi kết hôn, ông bà về nghỉ ngơi với không khí trong lành, hàng ngày chăm sóc mấy khóm hoa, luống rau là mãn nguyện lắm rồi…
Khánh Ngân biết mẹ muốn trốn chạy quá khứ nên cô cũng không có ý kiến gì, cả nhà thu xếp để sáng mai cùng lên đường, mang tiếng là ở quê nhưng trước khi Ba mẹ từ Cu Ba về, cô đã biến ngôi nhà cũ thành một ngôi nhà khang trang đầy đủ tiện nghi, và trang trại với đủ loại cây trái thu hoạch quanh năm nên cũng vui lắm, cứ một hai ngày là cô lại về nhà chăm sóc Ba mẹ nên ngôi nhà vẫn luôn đầy ắp tiếng cười…
Cuộc đời này chỉ là cõi tạm, vậy cớ sao không sống cho thật tốt để rồi có một ngày phải nhắm mắt xuôi tay, chúng ta không ân hận bởi những việc mình đã làm. Chỉ qua đêm nay thôi, tất cả sẽ lại sang một trang mới, cuộc sống sẽ lại vui tươi giữa người với người tràn đầy yêu thương, nhân ái, sẻ chia đùm bọc lẫn nhau, cuộc sống mới đã bắt đầu…
HẾT