Hai nửa yêu thương chương 6

2 giờ đêm, mọi người đi ngủ hết rồi Hoạt mới mò về nhà. Người thì nồng nặc mùi ɾượu. Thỉnh thoảng anh ta vẫn trở về nhà bằng cách này. Viên có nói thì anh ta gạt đi, chuyện làm ăn, không giao lưu không được. Viên cũng biết công việc đặc thù của chồng hay phải ăn uống tгêภ bàn ɾượu mới tiện cho việc thầu các công trình. Cô không ngăn cấm nữa mà cũng chẳng ngăn nổi. Chỉ khuyên chồng nếu lỡ mà uống say quá thì để người khác đưa về hoặc kêu taxi đưa về. Nhưng hôm nay anh ta lại ʇ⚡︎ự lái xe về mà không cần ai. May mà khuya ít người qua lại tгêภ đường nên anh ta phóng như bay thì vẫn về nhà an toàn.

Hoạt có chìa khóa cổng nên ʇ⚡︎ự mở vào được không cần gọi. Anh ta mãi mới tra được cái chìa khóa vào ổ vì mắt bị hoa, đi bước thấp bước cao vật vã lắm mới dắt được cái xe mô tô cả mấy trăm cân vào đến sân nhà.

Cửa cái nhà chốt bên trong. Hoạt không mở được. Anh ta bèn ᵭ.ậ..℘ cửa ầm ầm kêu.

Viên đang phòng con trai. Từ ngày chứng kiến cảnh chồng và người đàn bà khác tгêภ giường ngủ của mình, cô không lần nào về lại cái giường đó nữa. Thành ra phòng vợ chồng cô để không. Bữa nào Hoạt về thì ngủ.

Viên nghe tiếng kêu cửa, biết là chồng về. Cô trở dậy thật khẽ, không bật điện mà lò dò cầm điện thoại bật đèn pin đi ra ngoài phòng khách mở cửa cho chồng.

Cánh cửa vừa hé mở, thoáng thấy bóng vợ mà không phải là Ngân, Hoạt liền xông tới ôm chầm lấy cô.

“Anh làm sao vậy hả?” Viên cố cựa quậy bứt mình ra khỏi tay chồng.

Hoạt như con hổ đói lao vào, tay xé toạc áo vợ. Viên gồng mình túm lấy cái tà áo đã bị xé rách co người lại cúi xuống cố không để Hoạt tách người mình ra.

Viên càng chống cự thì Hoạt càng như con thú hoang. Đôi mắt hắn đục ngầu trong đêm tối nhìn Viên như con mồi đã sắp vào miệng hắn.
Hai tay hắn ςố τɧò νàσ ռ.ɠ-ự.ɕ của Viên.
“Bốp!” Viên gắng hết sức mình táng cho anh ta một bạt tai.
“Khốn пα̣п!”
Hoạt bị ᵭάпҺ cho một cái đau điếng thì có vẻ như tỉnh táo hơn một chút. Anh ta ôm một bên má, mặt hằm hằm nhìn Viên định lao vào lần nữa.
“Bốp! Bốp!” Liên tiếp hai cú tát vào má Hoạt.
“Anh dừng ngay cái trò đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ này cho tôi!” Viên trừng mắt đứng tại chỗ chỉ tay thẳng vào mặt Hoạt quát.
“Đồi bại ư?” Hoạt rít lên, mắt hằn những tia đỏ vì men ɾượu và cũng vì giận dữ vì bị chính vợ mình phản kháng.
“Cô là vợ tôi, cô phải phục vụ chồng mình biết chưa hả?”
“Anh còn chưa tỉnh hả? Từ giờ tôi sẽ không còn là vợ anh nữa! Anh nghe cho rõ đây. Tôi sẽ ly hôn với anh.”

Viên nói một cách nghiêm túc và dứt khoát.
“Ly hôn?” Hoạt sững người. Anh ta bắt đầu nhớ ra điều gì đó, có vẻ như tỉnh người ra thật.
Thấy Hoạt đứng im không lao vào mình điên dại như thú hoang nữa, Viên mới an tâm hơn một chút. Cô nói khẽ để Hoạt không bị kích động mà làm càn.
“Tôi biết anh đang có hơi men trong người. Nói chuyện lúc này cũng không ích gì. Anh về phòng ngủ đi. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện cho rõ ràng.”
Hoạt nghe vợ nói vậy thì bất ngờ qùγ xuống túm lấy chân vợ van xin:
“Viên! Anh biết lỗi của mình rồi. Xin em đừng bỏ anh. Viên! Anh thề anh sẽ không lặp lại sai lầm này nữa.”
Viên gạt tay chồng ra khỏi người mình, tay vẫn giữ chặt cái tà áo bị rách che vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình.
“Tôi nói rồi. Mai chúng ta sẽ nói chuyện. Giờ khuya rồi, tôi cần phải nghỉ ngơi. Anh cũng đi ngủ đi.”
“Không! Không được! Em không được đi! Em nhất định không được bỏ anh.”
Hoạt vẫn cố tình qùγ xuống chân vợ van xin như một kẻ Ϯộι đồ. Anh ta không hề cảm thấy mặt mặt khi hành động như vậy. Có lẽ trong con người anh ta, tình yêu đối với Viên là thật. Anh ta không muốn mất cô.

“Anh Hoạt!” Ngân thấy Hoạt đang qùγ dưới chân Viên thì chạy lại ôm lấy anh ta đỡ lên rồi quát Viên:
“Chị có còn là con người không thế? Anh ấy đang say như vậy, chị cũng lỡ đẩy anh ấy ngã xuống đất! Đúng là đồ đàn bà ᵭộc ác!”
“Bốp!” Một bên má của Ngân bị in hằn năm đầu ngón tay của Hoạt.
“Không phải việc của cô! Cút ngay ra ngoài cho tôi!”
Hoạt bất ngờ tát cho Ngân một cái như trời giáng.
“Anh Hoạt! Sao anh lại ᵭάпҺ em chứ?” Ngân ôm má khóc lóc nhìn Hoạt.
“Đã nói ở đây không có việc của cô rồi còn gì? Cô không nghe thấy hả?” Hoạt quát lên inh ỏi.
“Mẹ! Mẹ ơi!” Thằng bé Bon nghe tiếng ầm ầm ngoài phòng khách thì bật tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở còn đang ngáι ngủ đi ra tìm mẹ.
“Có chuyện gì vậy hả mẹ?” Nó ngơ ngác hỏi mẹ khi thấy người lớn đang túm tụm lại cãi vã, khóc la. Nó không hiểu gì.
“À, không có chuyện gì đâu con.” Viên vội ôm lấy con trai mình không để nó thấy cảnh tượng hỗn độn này.
“Sao bố lại ngồi bệt dưới đây thế kia hả mẹ?”
“À, bố con bị say ɾượu nên mẹ với dì Ngân phải dìu bố vào mới được. Thôi con vào ngủ đi. Không có việc gì đâu.” Thằng bé ngây ngô tin lời mẹ nó nói rồi ngoan ngoãn đi theo mẹ.
Viên lườm Hoạt và Ngân ngầm cảnh cáo không được làm ầm ĩ trong nhà này nữa rồi dắt con về phòng.
“Anh!” Ngân bị Hoạt ᵭάпҺ nhưng vẫn cố đấm ăn xôi cúi xuống đỡ anh ta dậy.
“Cút!” Hoạt quài tay Ngân ra khỏi người mình quát lên.
“Sao anh lại đối xử với em như vậy? Em có làm gì sai đâu chứ?”
“Cái sai lớn nhất của cô là đã dám xen vào chuyện của vợ chồng tôi. Ai cho cô cái quyền lớn tiếng quát nạt vợ tôi hả?”
“Em… Em… Anh không thấy chị ấy đối xử tệ với anh như vậy à? Anh còn bênh chị ta sao?”
“Đấy là việc của tôi, cấm cô xen vào. Cô đừng tưởng tôi có quαп Һệ với cô rồi mơ tưởng này nọ.”
Hoạt gầm gừ cảnh cáo Ngân rồi ʇ⚡︎ự đứng dậy, hai tay vịn vào ghế lặc lè đi vào phòng, hơi thở vẫn còn nồng nặc hơi men.
“Khốn kiếp!” Ngân tức tối ᵭ.ậ..℘ mạnh tay mình xuống bàn rồi la lên oai oái vì đau.
“Điên hết cả rồi. Đúng là điên ҟҺùпg!” Ngân cҺửι đổng, cũng chẳng hiểu là đang ʇ⚡︎ự cҺửι mình hay cҺửι ai nữa.

Sáng. Viên thức dậy rất sớm và nấu ăn cho cả nhà như mọi khi. Cô cho con ăn sáng trước rồi chở con đến trường sớm hơn mọi bữa. Sau đó thì quay trở về nhà mình. Cô nhờ đồng nghiệp dạy thay mình tiết đầu. Tiết 3 cô sẽ lên lớp.
Hoạt vẫn chưa dậy. Còn Ngân thì đã dậy rồi. Cô ta bị một cái tát của Hoạt hôm qua làm sưng một bên má đau nhói không ngủ được. Cô ta thức dậy mấy lần trong đêm để bôi dầu gió mới đỡ đau.
Thấy Viên về, cô ta đang ngồi ở phòng khách thì đứng ngay dậy định đi vào phòng mình thì Viên kêu giật lại.
“Sẵn cô có ở đây thì tôi nói luôn, nhờ cô nói lại với anh ta. Tôi sẽ dọn ra khỏi nhà này từ hôm nay. Anh ta không cần tìm tôi.”

Ngân ngơ ngác nhìn Viên khi cô nói mình sẽ dọn ra khỏi nhà này nửa mừng nửa thấy lạ. Chị ta điên thật rồi! Chị ta dễ dàng đồng ý ra đi bỏ lại ngôi nhà này sao? Ngân ngẩn người suy đoán.

Viên mặc kệ Ngân, cô nói xong rồi thì đi thẳng vào phòng mình sửa soạn đồ đạc rồi đi ra ngoài luôn.
Viên đi quanh quanh trường mầm non của con để tìm nhà trọ. Đi cả tiếng đồng hồ vẫn chưa tìm được nơi ưng ý. Cô lên lớp dạy xong thì tranh thủ đi tìm tiếp.
Thành phố này ở tỉnh lẻ không phải là những thành phố lớn nên những khu nhà trọ khá hiếm. Cả thành phố chỉ có 3 trường Cao đẳng. Sinh viên chủ yếu là người tгêภ này. Một số ít là ở dưới xuôi nên số khu nhà trọ không nhiều lắm. Phải hỏi thăm mãi cô mới tìm được một căn phòng còn trống của một sinh viên vừa mới chuyển đi. Thỏa thuận giá cả xong cô hẹn chiều ngày nay sẽ chuyển đến luôn. Hơi xa một chút nhưng có chỗ ở tạm vậy.
Hoạt dậy muộn. Hôm qua say quá nên anh ta hơi đau đầu. Không thấy vợ đâu mà chỉ thấy Ngân ở nhà anh ta cũng chẳng buồn hỏi, chỉ nghĩ là Viên đi dạy rồi. Anh ta không nhớ rõ những sự việc từ đêm hôm qua nữa.

Ngân thấy Hoạt không nói gì thì cũng im luôn. Bởi cái tát hôm qua và lời cảnh cáo không được xen vào chuyện vợ chồng anh ta vẫn còn in đậm lên má và trong đầu cô.

Đầu giờ chiều, Viên về. Cô thuê một bác xe ôm đi cùng để chở đồ đạc đến chỗ trọ.

Ngân thấy Viên trở về thì ra vẻ hờ hững không quan tâm đi vào phòng mình nhưng thực chất là đang mở cửa hé cửa phòng mình rình xem Viên làm gì.

Viên cũng chẳng quan tâm đến Ngân. Cô dọn dẹp đồ đạc rồi kêu bác xe ôm vào phụ giúp mình khiêng ra xe. Đồ đạc chủ yếu là của thằng Bon. Của cô chỉ có mấy quyển sách quần áo. Tất cả những đồ đạc trong nhà này cô không lấy bất cứ thứ gì vì đó là đồ của Hoạt sắm sửa. Với lại, cô cũng không cần lấy những thứ đó. Ngay cả ngôi nhà này cô cũng không muốn chia một nửa bởi đó là nhà của Hoạt mua trước khi cưới cô. Nói cho công bằng thì của cải trong nhà này là do Hoạt làm ra hết.

Người ta nói của chồng công vợ. Viên không làm ra của cải trong nhà nhưng vẫn có công góp phần vào nó. Nhưng lấy làm gì khi người còn không có ý nghĩa gì nữa. Viên không muốn lòng bận tâm đến những của cải vật chất đó nữa. Càng buông được nhiều thì càng tốt. Tranh chấp tài sản sẽ khiến quá trình ly hôn bị kéo dài. Mà cô thì không muốn như vậy. Cả đêm hôm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Đáng lẽ ra cô sẽ không đi sớm như vậy. Cô muốn lựa cơ hội để giải thích cho con dễ hiểu rồi mới dọn đi. Nhưng hành động đêm qua của Hoạt khiến cô không thể cố gắng nán lại ngôi nhà này thêm một giây phút này nữa. Hoạt không hề nghĩ cho cô, càng không để ý gì đến con. Viên biết anh ta còn yêu cô nhưng đó là một tình yêu ích kỷ, không có trách nhiệm và càng không có ý nghĩa gì nữa khi anh không hề quan tâm đến đứa con trai của mình. Anh ta đã để bản năng lấn át tất cả con người mình. Một người bố ᵭộc hại như vậy để ở gần con mình thì sẽ khiến cho nó dễ bị lây nhiễm những thói xấu đó. Cô là một nhà giáo dục nên cô hiểu. Gia đình chính là nền móng quan trọng đầu tiên ảnh hưởng đến nhân cách của đứa trẻ. Bố mẹ hạnh phúc thì mới có thể nuôi dưỡng nên một đứa trẻ hạnh phúc. Nếu đã không thể lựa chọn một con đường tốt nhất thì nên lựa chọn một một con đường ít xấu nhất.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *