Viên dạy xong tiết 2 được ra chơi giữa giờ 20 phút, cô xuống phòng hội động ngồi nghỉ. Loan đang ngồi ở đó nói chuyện thầm thì với mấy giáo viên nữ khác. Thấy Viên, họ nhìn cô như như thể cô vừa làm việc gì đó không bình thường.
“Có chuyện gì sao mọi người?”. Viên dè dặt hỏi khẽ khi có vài người nhìn cô rồi lại quay sang rỉ tai nhau.
“À không có chuyện gì đâu chị. Mọi người đang nói chuyện gia đình chồng con ấy mà. Đàn bà mà, ngồi với nhau là lại lôi chuyện chồng chuyện con ra bàn tán.” Loan bất ngờ vui vẻ xởi lởi với Viên. Như thể chuyện hôm qua chưa từng xảy ra hoặc là nó chẳng ảnh hưởng gì đến cô vậy.
Viên thấy Loan hơi lạ cũng có chút hồ nghi nên lại gần Loan nói khẽ:
“Chuyện hôm qua, chị thay mặt Lâm xin lỗi em nhé. Lúc em về, chị có mắng cho cậu ta một trận rồi. Tính cậu ấy vậy đấy, em đừng để bụng.”
“Em quên rồi. Em không nhỏ nhen đến vậy đâu. Với lại chuyện này cũng không phải lỗi ở chị mà. Chị không cần áy náy.” Loan vỗ vỗ tay Viên ra điều thân thiết.
“Vậy chị yên tâm rồi.” Viên ngồi xuống ghế bên cạnh Loan. Mọi người vẫn nhìn lén cô rồi lại quay đi. Không ai tới gần bắt chuyện với cô như mọi khi nữa. Loan cũng tỏ ra lạnh nhạt với Viên mà quay sang nói chuyện với mấy người đồng nghiệp nữ khác. Bỗng dưng, Viên trở thành một kẻ bị cô lập.
Chiều thứ 7, ban giám hiệu ghi tгêภ thông báo có thay đổi thời khóa biểu. Bình thường hết học kỳ hoặc có sự thay đổi về nhân sự mới thay đổi thời khóa biểu. Nhưng lần này chẳng có gì mới cả. Cũng chẳng có giáo viên mới nào về hoặc giáo viên nào chuyển đi. Vừa mới kết thúc học kỳ 2 tuần trước đã thay đổi thời khóa biểu rồi. Tuần này lại thay đổi tiếp. Viên vốn cũng chẳng quan tâm đến sự thay đổi thời khóa biểu lắm. Nhưng khi cô vừa vào lịch báo giảng điện ʇ⚡︎ử để lên lịch thì bất ngờ vô cùng khi toàn bộ lớp 12 của cô bị cắt chuyển xuống lớp 10. Đáng nói hơn nữa là lớp 12a cô đang chủ nhiệm cũng bị chuyển cho người khác mà không báo trước cho cô.
Ngay sáng hôm sau cô đã lên trường gặp ban giám hiệu hỏi cho rõ. Thầy hiệu trưởng ra hiệu cho cô hiệu phó chuyên môn gọi Viên ra nói chuyện riêng để giải thích. Chuyện này hơi tế nhị nên không thể công khai được.
Chẳng hiểu từ đâu có thông tin Viên ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ với chồng người ta. Có người viết thư nặc danh Ϯố cάσ cô.
Tai họa ʇ⚡︎ự nhiên từ tгêภ trường rơi xuống. Viên không hiểu sao lại có người vu oan cho cô điều này. Cô chưa từng quen biết người đàn ông nào ngoài chồng mình. Viên không phục cách giải quyết của nhà trường nên phản đối.
“Tôi không hiểu tại sao Ban giám hiệu lại đi tin một lời bịa đặt vô căn cứ như vậy.”
Cô hiệu phó nghe Viên nói vậy thì liền đưa điện thoại cho cô xem.
“Đây chính là bằng chứng. Cô xem có phải zalo của cô không?”
Viên cầm điện thoại của cô hiệu phó xem qua. Không thể tin vào mắt mình được. Đoạn chát zalo của tài khoản Viên cùng với một người đàn ông lạ cô chưa từng quen biết. Những lời nói dung tục giữa hai người Viên chỉ đọc lướt qua thôi mà đã đỏ mặt rồi.
“Không phải. Tài khoản này không phải là của tôi.” Viên một mực khẳng định.
“Nhưng rõ ràng tôi kiểm tra thì đó là của cô mà.” Cô hiệu phó cũng khăng khăng khẳng định đó là của Viên.
“Tài khoản này có ở trong các hội nhóm của trường.”
Viên vội mở zalo của mình kiểm tra. Không thể đăng nhập được. Hèn gì mấy ngày nay cô không thấy tin báo gì từ zalo.
“Không phải! Nhất định đã có kẻ mạo danh tôi. Tôi không thể đăng nhập vào tài khoản của mình nữa. Zalo của tôi đã bị ɧ-ą-ƈ-ƙ.”
Viên vừa nói vừa đưa điện thoại của mình cho cô hiệu phó để đăng nhập vào tài khoản của mình làm bằng chứng. Cô hiệu phó đăng nhập bằng tài khoản tгêภ điện thoại của Viên nhưng không vào được.
“Chuyện này… Đúng là ngoài khả năng giải quyết của nhà trường.”
“Nhưng nếu nhà trường cắt chủ nhiệm của tôi thì có nghĩa là Ban giám hiệu đã thừa nhận đó là sự thật. Điều này không công bằng với tôi.”
Viên nói, người giận run lên, vừa tức lại vừa tủi.
“Chuyện này để tôi hỏi ý kiến thầy hiệu trưởng rồi sẽ thông báo với cô sau. Chứ tôi cũng không có thẩm quyền quyết định chuyện này.” Cô hiệu phó ái ngại nhìn viên.
Chuyện Viên bị cắt lớp chủ nhiệm và đoạn chat tục tĩu của cô với người đàn ông lạ trong ʋòпg một buổi sáng đã lan cả trường. Mấy giáo viên nữ thì nhìn thấy viên thì né ra rồi túm tụm lại với nhau bàn tán. Mấy giáo viên nam thì nhìn Viên với ánh mắt khó hiểu. Có lẽ chính họ cũng đang bán tín bán nghi về cái tin đồn và đoạn chát kia.
Không khí ngột ngạt và căng tức, ánh mắt dè bỉu và săm soi của mọi người khiến Viên như muốn nổ tung lên. Cô lên trường gặp Ban giám hiệu lại lần nữa để nói chuyện. Lần này cô muốn gặp đích thân thầy hiệu trưởng.
“Cô cũng hiểu, nhà trường chỉ có chức năng dạy học chứ không phải là cơ quan điều tra. Tuy chưa ҳάc định được đây là giả mạo hay là sự thật nhưng để tránh điều tiếng thì tạm thời nhà trường cho cô thôi chủ nhiệm để trấn an dư luận. Một số phụ huynh trong lớp cô chủ nhiệm đã có ý kiến với nhà trường không muốn một cô giáo không có phẩm chất nhà giáo như cô chủ nhiệm lớp con họ. Người ta đã nói vậy rồi thì tôi cũng không còn cách nào khác. Mong cô thông cảm và hiểu cho sự khó xử của nhà trường. Bao giờ cô chứng minh được mình hoàn toàn trong sạch thì nhà trường sẽ xem xét lại.”
Viên nghe xong thì bật khóc ngay trong phòng hiệu trưởng. Bao nhiêu năm đi dạy cô chưa từng gặp phải hoàn cảnh ทɦụ☪ nhã như thế này? Rốt cuộc là ai đã cố tình hãm hại cô chứ? Chẳng nhẽ là anh ta? Viên nghĩ đến Hoạt, người chồng cũ của mình. Bởi cả đời cô chưa từng tranh chấp điều gì với ai, càng không gây thù chuốc oán với bất kỳ người nào. Chỉ có Hoạt, người duy nhất cô có mâu thuẫn.
Viên chia tay lớp chủ nhiệm để người khác thay mình. Cô đã cố gắng không nói nhiều mà chỉ dặn các em cố gắng học tốt, ngoan ngoãn rồi chào lớp rời đi.
“Cô ơi!” Cô bé lớp trưởng bất ngờ đứng dậy.
“Chúng em lúc nào cũng tin tưởng cô.”
Viên quay vào. Cả lớp cũng đứng dậy lấy tay quệt ngang mắt sụt sùi.
Chúng nó cũng đã biết đoạn chát kia. Cái tin tức không hay đó đã truyền tay nhau khắp cái trường này rồi. Nó còn lan lên cả ๓.ạ.ภ .ﻮ xã hội. Có lẽ không chỉ riêng trường này biết chuyện. Nhưng chúng không tin cô chủ nhiệm của chúng là người như vậy. Chuyện cũng tế nhị nên Viên không muốn giải thích với đám trẻ chưa thành người lớn này.
“Cô cảm ơn các em đã luôn tin cô. Các em chỉ cần học tốt và ngoan ngoãn, đạt thành tích cao là cô vui rồi. Chuyện khác sẽ từ từ sáng tỏ. Cô cũng dám lấy danh dự của mình ra để đảm bảo, cô không làm gì để xấu hổ với bản thân mình, với các em.”
Viên cố tỏ ra bình tĩnh nhưng nước mắt vẫn rơi.
Cô bé lớp trưởng cúi đầu chào cô chủ nhiệm lần cuối. Cả lớp đồng loạt cũng làm theo. Viên bước ra khỏi lớp 12a thân yêu, coi như cũng có chút an ủi cuối cùng của mình trước khi rời ghế chủ nhiệm.
Viên đến nhà nhà Hoạt tìm anh ta. Anh ta không có ở nhà. Cửa cổng đóng kín. Cái sân nhà mọc rêu chẳng ai quét dọn. Có lẽ Hoạt ít về nhà. Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh ta hẹn gặp.
Hoạt nhận được tin nhắn của vợ cũ thì vội chạy đến quán cà phê ngay. Viên đang chờ ở đấy. Thấy mắt Viên đỏ sưng lên, Hoạt nhanh miệng hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra với em à?”
“Anh ngồi xuống đi!” Viên cố tỏ ra bình tĩnh.
Hoạt có chút lo lắng vẫn không rời khỏi vợ. Trong lòng anh ta vẫn còn yêu Viên.
Viên đưa cái điện thoại của mình có đoạn chat giữa cô với một người đàn ông lạ cho Hoạt xem.
“Có phải anh đã làm cái trò bẩn thỉu này không?”
Hoạt nghe Viên nói vậy thì trố mắt ngạc nhiên. Anh ta vội cầm điện thoại lên đọc. Đúng là tài khoản và hình ảnh zalo của Viên và con trai anh ta. Nhưng tin nhắn thì với một người đàn ông lạ. Những tin nhắn tục tĩu đến nỗi ngay cả vợ chồng anh cũng chưa từng nhắn qua lại như vậy.
“Người đàn ông này là ai?”
“Cái này là tôi đang muốn hỏi anh.”
“Là sao?” Hoạt vẫn chưa hiểu ý Viên là muốn gì. Anh ta đang còn nóng mặt với cái tin nhắn qua lại giữa Viên và người đàn ông kia.
“Tôi đã bị ɧ-ą-ƈ-ƙ zalo. Người đàn ông đó tôi không quen. Bây giờ tôi không thể vào lại được.”
“Hóa ra là em nghĩ anh đã ɧ-ą-ƈ-ƙ zalo của em và mạo danh em chứ gì?” Hoạt thở phào, có chút vui mừng vì vợ mình không cặp bồ với người đàn ông đó.
“Không anh thì là ai? Chỉ có anh mới thù hằn với tôi mà làm cái trò bẩn thỉu đó.”
“Sao cái gì xấu xa em cũng đổ lên đầu anh vậy hả?” Hoạt bức xúc nói vợ.
“Em quá lương thiện nên cứ nghĩ ai cũng là người tốt. Có thể người hại em là người bên cạnh em không chừng.”
“Ý anh là sao?”
Hoạt lắc đầu nhìn Viên: “Anh khẳng định một lần nữa. Anh không phải là người đã ɧ-ą-ƈ-ƙ zalo của em. Anh công nhận anh là một thằng đàn ông chẳng tốt đẹp gì nhưng cái gì anh làm thì anh sẽ nhận. Anh chẳng sợ đếch gì mà không nhận cả. Với lại, em cũng đã bỏ anh rồi, anh hại em thì có lợi gì cho anh chứ?”
Viên nghe Hoạt nói thì cũng thấy có lý. Anh ta tuy xấu xa thật nhưng cũng rất thẳng thắn thừa nhận tật xấu của mình. Không lẽ như lời anh ta nói, người đâm sau lưng mình lại chính là một người thân cận với mình?
“Nếu em cần anh giúp, anh sẽ nhờ người điều tra chuyện này.”
“Không cần. Anh tốt nhất là đừng làm chuyện xấu xa đó.”
Viên nói xong thì đứng dậy, ʇ⚡︎ự mình trả tiền nước.
“Tôi về đây. Dù sao cũng cảm ơn anh đã đến gặp tôi.”
Viên bỏ đi một cách lạnh lùng không một chút lưu luyến gì.
Hoạt nhìn theo bóng vợ cũ. Bóng dáng liêu xiêu. Anh ta muốn chạy theo níu vợ lại nhưng không dám. Nỗi ân hận và một chút tiếc nuối dâng lên. Thỉnh thoảng anh ta vẫn cảm thấy như vậy mỗi khi nhớ về Viên hoặc khi trở về nhà nhìn thấy đồ vật gì của Viên để lại. Chính vì vậy mà anh ta ít về nhà hơn. Trong lòng anh ta vẫn còn hình bóng Viên mặc dù đã trải qua dăm ba mối tình từ ngày chia tay vợ.