Hai lần cập bến chương 3

Tôi đợt này bận làm cũng không hay qua chỗ chị Lan được chỉ có Quỳnh Vân là dạy ở đó thường xuyên thôi . Hai đứa cũng nhanh chóng hoà hợp với Vân lắm …

Sau thời gian thực tập , công ty thấy tôi làm việc rất có năng lực . Lại nhanh nhẹn hoạt bát , ngoại giao tốt nên Giám đốc mời tôi ở lại làm việc chính thức . Tôi có vốn kiến thức tiếng Anh khá tốt nên được xếp vào bộ phận kinh doanh .

Làm được khoảng 6 tháng tôi được đề bạt lên phó phòng kinh doanh , chuyên phụ trách mảng ngoại giao . Tôi nói chung là người ham công việc với làm đến đâu là chắc đến đấy , với cũng do hoàn cảnh khó khăn tôi luôn rèn cho mình ý chí nghị lực sắt đá phải biết phấn ᵭấu tốt tгêภ mọi phương diện .

Ở đây cũng có nhiều người theo đuổi tôi nhưng quả thực tôi chưa thấy rung động một ai cả . Đi tiếp khách cũng nhiều , gặp gỡ bên đối tác nhiều người trẻ cũng có ý nhưng cũng vẫn vườn không nhà chống . Hai mươi mấy tuổi đầu chưa biết yêu là gì ?

Có anh Hùng bên ngân hàng P chỗ công ty tôi hay giao ᴅịcҺ lâu thành quen . Chúng tôi có hay trao đổi liên quan đến công việc nên anh ấy có để ý đến tôi . Vừa rồi còn tỏ tình với tôi nữa . Nhưng quả thật là tôi vẫn chưa thấy rung động . Anh ấy tốt bụng lại rất nhiệt tình , nhưng tôi chỉ coi anh là bạn . dù tôi nói rõ với anh ấy nhưng anh vẫn dày công theo đuổi . Tôi cũng kệ anh , việc ai người ấy làm .

Các anh chị ở phòng tôi bảo : Đàn bà nên lấy người yêu mình thì sẽ sướиɠ hơn là lấy người mình yêu … lúc ấy tôi chỉ cười trừ rồi tham gia vài câu vui vui thôi … Tính tôi ít tụ tập bàn tán chỉ thỉnh thoảng góp vui vài câu giờ giải lao thôi còn một khi đã làm việc thì không để ý xung quanh luôn . Lắm lúc chị Hiền trêu tôi là mày cứ như bà già thời kim cổ . Thỉnh thoảng phải đi giao lưu với các anh chị em đồng nghiệp chứ cứ ru rú một chỗ như thế các em gáι khác cua hết zai đẹp rồi kia kìa … Lúc đó tôi lại cười trừ khiến bà ấy càng chán nản với tôi hơn .

Chị em làm việc lâu với nhau cũng hiểu và hợp nhau nên công việc suôn sẻ lắm ! Tôi và chị ấy phối hợp trong công việc rất ăn ý . Nói chung hai người phụ nữ để mà làm chung được với nhau trong ngành này thật hiếm nhưng tôi với chị Hiền thì là ngoại lệ . Cũng không biết tại sao nhưng tôi thấy trải qua thời gian dài như vậy nhưng chúng tôi chưa hề xảy ra xích mích gì … biết là không có gì là có thể đoán trước nhưng tôi cảm nhận được điều ʇ⚡︎ử tế ở chị Hiền …

Mấy nay gọi điện về cho mẹ thì thấy ba cứ ho suốt . Tôi hỏi mẹ :

– Mẹ ơi , ba ôm sao đấy ạ ?
– À …. ba ʋιêм họng thôi con ạ !
– Mẹ cho ba uống tђยốς vào ! Mấy hôm nữa chị em con về !
– Hai đứa cứ yên tâm , ba mẹ vẫn khỏe . Không phải về thăm nhiều đâu . Tiền con gửi về vẫn còn . Bệnh người già ấy mà !
– Vâng ! Thôi ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe ! Chị em con thu xếp rồi về thăm ba mẹ ạ !
– Ừ !

Tuần sau em tôi được nghỉ hai ngày thế là chị em tôi bắt xe về quê . Về đến đầu ngõ thì bác Hoa mẹ anh Dũng gọi hai chị em :

– Chi với Vân ra bác bảo này !
– Chúng cháu chào bác !
– Ừ ! Chi này ! Cháu xem bảo ba cháu đi khám xem chứ bác thấy dạo này sức khỏe yếu lắm ho suốt , có hôm còn ho cả ra ɱ.á.-ύ nữa . Bác với mẹ mày nói mãi mà không nghe .
– Vâng ! Cháu biết rồi ạ ! Cháu đã nghi rồi vì nhiều lần cháu gọi về mẹ cứ nói không sao nhưng cháu thấy ba ho lâu khỏi thế thì sốt ruột lắm nên hôm nay hai chị em cháu về xem sao !
– Ừ ! Thôi hai đứa đi về đi !
– Vâng ạ !

Hai chị em vào nhà thấy mẹ nấu gì đó ở bếp , còn bố thì nằm giường ho từng cơn đến quặn ruột . Tôi vội chạy vào nhà xem ba làm sao :

– Ba ! Ba có sao không ạ ?
– Ơ … con Chi với con Vân về đấy à ?
– Vâng !

Vân : Ba ! Ba ốm sao lại giấu chị em con! Lúc này tôi cũng rơm rớm nước mắt ! Mẹ tôi lên nhà thấy hai chị em tôi sụt sịt thì bảo :

Mẹ : Hai cái đứa này vừa về là khóc là sao ? Đi rửa mặt mũi chân tay đi cho sạch sẽ rồi ăn cơm .
Tôi : Mẹ ! Ba bị Ьệпh sao mẹ lại giấu con . Lần nào gọi mẹ cũng bảo không sao . Không sao mà ba ho lâu thế ạ ?
Ba : khụ … khụ … ba không sao ! Ai già rồi mà chả ốm đau . Hai đứa này lớn rồi còn khóc . Ba đói rồi đi lấy cơm cho ba ăn đi ?
Tôi : Vâng !
Vân : Để con đỡ ba ngồi dậy ! Ba ngồi đây con lấy khăn lau mặt cho ba !
Ba : Ừ ! Con gáι ba lớn thật rồi ! Ba yên tâm được rồi !

Vân nghe ba nói thế thì không cầm được nước mắt cứ ôm ba khóc oà lên . Cô biết ba nói thế là ba Ьệпh nặng lắm rồi ! Không bao giờ ba nói với chị em cô như này !

Ba vỗ vỗ vai Vân :

– Con phải mạnh mẽ như chị con nhé ? Ba mẹ già rồi cũng không thể theo hai con lâu được . Ba mong con nhanh ra trường , chị con có một gia đình hạnh phúc là ba yên tâm rồi !
– Ba ! Ba đừng nói nữa ! Con chỉ muốn ở với ba mẹ suốt thôi !

Tôi ở ngoài nghe ba nói cũng không nín được ! Đứng một lúc , tôi dọn cơm lên rồi bảo :

Tôi : Ba mẹ với Vân cả nhà mình ăn cơm thôi ! Lâu lắm rồi mới có bữa cơm đoàn tụ này ! Cũng một tháng rồi bố mẹ nhỉ ?
Mẹ : Ừ ! Nhanh thật đấy ! Nào ông ngồi đây con nó lấy cơm cho !
Vân : Ba ăn món này đi ạ ?
Ba : Ừ !

Ăn xong tôi ngồi nói chuyện với mẹ ở ngoài vườn :

– Mẹ ! Con biết ba ốm rồi , mai con đưa ba mẹ lên Hà Nội để khám xem như thế nào , chứ để thế này không được đâu ạ !
– Lần trước đi khám ở Ьệпh viện tỉnh bác sĩ tгêภ đó bảo ba bị υпg Ϯhư phổi giai đoạn cuối rồi con ạ ! Lần đau vừa rồi cho đi cấp cứu cũng vẫn kết quả như thế ! Mẹ không muốn các con lo lắng nên mới giấu .
– Ba vì chị em con mà ra nông nỗi này ! Nhà mình nghèo không có tiền cho chúng con đi học nên ba đi làm ngày làm đêm , sức khỏe lao lực , chúng con thật bất hiếu chưa làm gì được cho ba mẹ hết … hu …hu
– Con à ! Không phải nỗi của con đâu ! Ai làm cha mẹ cũng lo cho con cái hết , sau này con có con cũng thế thôi !
– Mẹ ! Cứ đưa ba lên Hà Nội xạ trị đi ?
– Không còn nhiều thời gian đâu con ạ ! Ba đang uống tђยốς nam hợp có thể sống với các con được một đến hai năm nhưng nếu giờ xạ trị thì chỉ được một đến hai tháng thôi !
– Mẹ ! … hic … hic …
– Con đừng khóc , em con còn cần con . Mẹ giờ cũng già rồi không giúp được cho các con nữa ! Ba con chỉ mong trước khi nhắm mắt được nhìn thấy con lấy được người chồng yêu thương con hết lòng . Ba thương con nhất vì con luôn chịu nhiều thiệt thòi hơn em !
– Mẹ ! Đừng lo con sẽ lo cho em thật tốt . Ba cũng sẽ ở với mẹ con mình thật lâu nữa …
– Ừ ! Vào nhà đi con !

Tối đó nằm ngủ mà tôi không thể vào giấc được . Ba nằm phòng ngoài cứ chốc chốc lại ho khiến tôi quặn thắt ruột gan . Ba đau bao nhiêu tôi cũng đau lòng theo nhiêu đó . Cả đời ba chưa một lần được hưởng thụ niềm vui của cuộc sống an nhàn mang lại . Ba hết lo cho tôi rồi đến em tôi . Giờ đến lúc tôi đi làm kiếm được đồng tiền về phụng dưỡng ba mẹ thì ba lại chẳng thể sống cùng được mẹ con tôi bao lâu nữa . Tôi biết phải là gì bây giờ ? Phải làm sao để ba ở lại với mẹ con tôi lâu hơn đây .., ông trời ơi đừng đối xử với con thế mà …u

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *