Mấy ngày tiếp theo cậu Hoàng đã hồi phục trở lại, tôi cũng đã không còn mơ thấy những giấc mơ của trước kia và còn một điều… nhà ông Hạnh bắt đầu có những thay đổi mới.
Đầu tiên là việc cái Giao không còn bị bắt đọc kinh trong buồng mợ Linh nữa mà được ʇ⚡︎ự do ra ngoài. Tiếp đến là chị Huệ từ lúc bà Hân bị điên chị lại xin ông Hạnh ở lại với lý do để chăm sóc cái Tâm. Tất nhiên với một lý do đầy chính đáng như vậy ông Hạnh không thể không đồng ý.
Thực ra tôi cũng biết lý do chị Huệ ở lại vì cái Tâm một thì cũng vì thích cậu Hoàng hai. Có điều tôi cũng chẳng có tư cách gì mà xen vào việc chị ở lại hay đi.
Một buổi sáng sau ngày bà Hân phát điên khoảng độ một tuần khi tôi và cậu Hoàng vừa dậy chợt nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Tôi cùng cậu Hoàng mặc chiếc áo khoác đi ra ngoài đã thấy đám gia nô kháo nhau cái Giao đang bị cậu Đạt ᵭάпҺ tгêภ nhà. Tôi nghe xong liền vội vàng chạy lên, cậu Đạt đứng ở hiên buồng tát bốp vào mặt cái Giao rồi quát:
– Ai cho phép cô vứt đi? Ai cho phép?
Cậu Hoàng chau mày đi vào phía trong hỏi lại:
– Có chuyện gì mà sáng sớm hai người đã ầm ĩ lên vậy?
Cậu Đạt nhìn cậu Hoàng trợn mắt đáp:
– Việc gì cũng không liên quan đến mày
– Không liên quan mà anh làm ầm ĩ lên, nhà vừa xảy ra bao nhiêu chuyện giờ lại đến lượt anh nữa à?
– Kệ tao, mày cút!
Cậu Hoàng nhìn cái Giao đang qùγ dưới đất hỏi lại:
– Chị dâu, rốt cuộc là có việc gì?
Cái Giao cúi gằm mặt, một bên mắt tím bầm đáp:
– Chị Linh mất cũng cả tháng nay rồi nên tôi mang quần áo của chị ấy đốt đi…
Cái Giao vừa nói đến đây đã bị cậu Đạt quát:
– Tôi bảo cô đốt à mà cô dám đốt? Đồ của cô ấy để nguyên cho tôi.
– Người ૮ɦếƭ cũng đã ૮ɦếƭ rồi, hà cớ gì cậu phải làm vậy để cho chị ấy không siêu thoát được?
Cậu Đạt nghe xong hai mắt long sòng sọc định lao vào ᵭάпҺ cái Giao liền bị cậu Hoàng giữ lại khẽ nói:
– Anh thôi đi, cả ngày say khướt rồi gây chuyện
– Buông tao ra!
– Tôi bảo anh thôi ngay đi! Lúc chị ấy sống sao anh không yêu thương đi giờ ૮ɦếƭ rồi lại hối hận? Cả tháng nay anh không làm việc bỏ bê cả xưởng gỗ, tôi không rảnh cứ đi dọn đống tro tàn của anh đâu.
Cậu Đạt bất ngờ cười khằng khặc đáp:
– Mày biết vì sao tao thành ra thế này không? Vì chính con vợ mày hại ૮ɦếƭ vợ con tao đây.
Lần này cậu Hoàng không giữ được bình tĩnh lao vào đấm thẳng vào mặt cậu Đạt rít lên:
– Anh tỉnh táo lại ngay cho tôi. Cả tháng nay anh xéo đi đâu? Thầy cũng điều tra ra chính mụ Hân là người hại chị Linh mà anh còn dám đứng đây nói sằng nói bậy à?
Cậu Đạt để mặc cho cậu Hoàng ᵭάпҺ rồi bất ngờ ngồi thụp xuống ghê gào lên:
– Tao không cần biết, trả lại vợ con cho tao, trả lại cô ấy cho tao.
Tôi nhìn cậu Đạt, hai tay cậu buông thõng, đôi mắt đỏ lên đầy đau thương. Dù có chút thương cảm nhưng tôi vẫn thấy cậu đáng trách nhiều hơn. Trước kia giá như cậu đối xử với mợ Linh ʇ⚡︎ử tế hơn thì giờ đã không thành ra thế này. Cậu Hoàng khẽ thở dài xua xua đám gia nô rồi quay sang cái Giao nói:
– Thôi chị về buồng nghỉ ngơi đi mặc kệ anh ấy! Đợi anh ấy hết R*ợ*u vợ chồng bảo ban nhau sau.
Cái Giao gật đầu đi thẳng về buồng nhỏ của nó. Tôi nhìn nó mà ấm ức thay, lấy phải gã đàn ông nhu nhược hèn kém như cậu Đạt giờ lại thêm thói vũ phu… cuộc sống này của em tôi thực sự không hề hạnh phúc chút nào. Cậu Hoàng nhìn tôi rồi khẽ kéo tôi về ăn sáng.
Ăn sáng tôi và cậu Hoàng về đến buồng tôi vẫn cảm thấy lòng dạ buồn bã. Tự dưng nhìn cậu Hoàng tôi lại thấy mình may mắn, dù rằng không biết cậu có yêu tôi không, càng không biết sau này cậu có lấy thêm ai không nhưng đến hiện tại tôi vẫn nhận ra cậu luôn bảo vệ tôi bằng mọi cách.
Khi còn đang suy nghĩ tôi chợt thấy khẽ nuốt nước bọt rồi nhìn mình chằm chằm. Tôi nhìn cậu ta định lên tiếng cậu ta đã nói:
– Ăn sáng rồi nên tôi không đói đâu!
– Sao cậu biết tôi định hỏi gì?
Cậu Hoàng khẽ cười đáp:
– Lần nào tôi nuốt nước bọt em chẳng hỏi vậy?
– Vậy sao cậu lại nuốt nước bọt.
Cậu Hoàng nhìn tôi không rời, đôi tay bất chợt luồn vào ***, đột nhiên mặt tôi đỏ bừng lên.
Đôi tay cậu thon dài chạm nhẹ vào từng lớp *** tôi trêu ngươi. Tôi hơi nhột định đẩy cậu ta ra liền bị cậu ta siết chặt hơn liền nói:
– Cậu làm gì vậy? Buông tôi ra
Cậu Hoàng không những không buông còn cười da^ʍ dê đáp:
– Chẳng phải có người chuốc tђยốς mồi chài tôi ℓêп gιườпg sao? Giờ không cần tђยốς tôi ʇ⚡︎ự nguyện đây.
Tôi đỏ mặt xấu hổ lí nhí:
– Nhưng giờ đang là ban ngày, chuyện đó… chuyện đó để tối.
– Ban ngày với ban đêm khác gì nhau?
– Thì… giờ có người… nhỡ…
– Lúc nào nhà này chẳng có người? Nhỡ gì? Đứa nào dám làm phiền tôi ᵭ.ậ..℘ ૮ɦếƭ luôn.
Nói xong cậu kéo tôi xuống giường, đôi môi căng mọng lướt nhẹ l.ê.ภ ภ.ﻮ.ư.ờ.เ t.ô.เ! ૮ɦếƭ tiệt thật. Cả người tôi nóng bừng, cảm giác có thứ gì đó muốn bùng cháy lên. Cậu Hoàng cười nham hiểm đưa đôi tay lướt xuống Dưới v’y rồi chạm bên dưới. Tôi không chịu nổi suýt гêภ lên bất chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cậu Hoàng khẽ buông tôi điên tiết gào lên:
– Muốn ૮ɦếƭ à mà gõ cửa giờ này.
Bên ngoài có tiếng con Hĩm run run đáp:
– Xin cậu tha cho con, là cậu Nhân đến tìm cậu.
Cậu Hoàng đứng dậy mặc áo vào rồi mở cửa lầm bầm:
– Sớm không tìm, muộn không tìm!
Con Hĩm nghe vậy hỏi lại:
– Cậu nói gì cơ?
– Tao nói gì kệ bà tao! Mày cút!
– Vâng.
Cậu Hoàng liếc nhìn tôi rồi nói:
– Tôi đi với thằng Nhân có việc! Tối… ở nhà chờ tôi.
Nói xong không đợi tôi đáp cậu đã đi mất. Tự dưng tôi thấy hơi hẫng liền nằm xuống trùm chăn kín mít mãi đến khi ăn cơm mới ra ngoài. Hôm nay chị Huệ đi vắng chỉ có tôi với ✓ú Dần và ông Hạnh ăn cơm với nhau. Cái Tâm vì vẫn chưa bình thường lại nên được đưa cơm vào buồng. Lúc đi qua buồng nó tôi thấy nó ngồi lơ đãng nhìn ra bên ngoài, bỗng dưng tôi lại có cảm giác thương thương khó tả.
Buổi tối ăn cơm xong tôi liền đi tắm táp sạch sẽ. Tắm xong chui vào buồng tôi còn thắp ngọn đèn dầu sáng hơn rồi thoa lên môi chút son hồng. Thế rồi tôi nhìn mình trong gương liền vả mình một cái. Trời ơi! Tôi đang làm cái quái gì thế này? Tôi… sao lại thèm cái cảm giác ban trưa cậu Hoàng làm với mình thế chứ lị. Tôi cắn chặt răng khẽ nhắc mình phải giữ liêm sỉ, thế nhưng lý trí nói vậy mà tôi lại thay chiếc yếm đào mỏng tanh để mặc.
Tôi nằm tгêภ giường, cứ ʇ⚡︎ự nghĩ rồi ʇ⚡︎ự cười một mình. Khi đang nằm suy nghĩ miên man bất chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa liền vội vàng ra mở. Thế nhưng vừa mở ra mới thấy con Hĩm ʇ⚡︎ự dưng lại mới nhớ ra bình thường cậu Hoàng có bao giờ gõ cửa đâu. Con Hĩm nhìn tôi hỏi:
– Mợ chờ cậu về à?
– Ai bảo mày thế?
– Thì con có cảm giác thế?
Trời! Vẻ mặt tôi thèm khát thế hay sao mà con Hĩm lại nói vậy nhỉ? Tôi nhìn nó lắc đầu đáp:
– Không, tao…
Con Hĩm cười híp mắt ngắt lời:
– Hi hi nhưng mà lúc nãy cậu Hoàng sai người về báo với mợ hôm nay cậu ấy về muộn, mợ ngủ trước đi.
Nghe con Hĩm nói tôi bỗng thấy hẫng mất vài nhịp. Con Hĩm báo xong liền ℓêп gιườпg, bên ngoài có đám gia nô nói với nhau:
– Cậu Hoàng với cậu Nhân chắc lại lên tỉnh tìm mấy cô kĩ nữ rồi. Lần nào hay cậu ấy đi cũng phải tạt qua đấy một lần.
Too nghe xong ʇ⚡︎ự dưng nghẹn ứ cổ! Cảm giác ***g *** quặn lên mà chẳng hiểu lý do gì. Lên đến giường tôi không ngủ được, dù dặn mình rằng tôi và cậu ta chỉ đơn thuần là vợ chồng tгêภ danh nghĩa là do tôi mồi chài cậu ta mà vẫn cảm giác hơi ức ức.
Đồ đàn ông da^ʍ dê đê tiện!
Đồ đàn ông phóng túng, ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ!
Tôi nằm cҺửι rủa chán cuối cùng cũng ngủ thϊếp đi. Khi còn đang ngủ say bất chợt có ai đó chạm vào người tôi. Tôi khẽ mở mắt chợt thấy cậu Hoàng đang nhìn mình liền bật dậy. Hình như cậu vừa tắm xong tгêภ người vẫn thoang thoảng mùi thơm. Thấy tôi dậy cậu liền nói:
– Ngủ hay thức vậy?
Tôi nhìn cậu ấm ức không đáp mà quay mặt vào trong. Thấy vậy cậu liền xoay tôi ra khẽ hỏi:
– Này! Sao thế? Sao hỏi không trả lời?
Tôi dù tức nhưng nói thực cũng không dám làm căng quá liền đáp cộc lốc:
– Buồn ngủ
– Giận tôi à?
Ha ha! Giận? Cậu ta nghĩ gì mà bảo tôi giận! Tôi mà thèm giận cậu ta?
– Không, giận gì chứ?
– Vậy sao thấy tôi về mặt cứ như bánh đa ngâm nước vậy?
– Thì đã bảo buồn ngủ đây. Tôi ngủ đây, cậu cũng ngủ đi
Nói rồi tôi xoay người vào trong, cậu Hoàng cũng nằm xuống thở đều đều! Có điều tôi không tài nào ngủ nổi, ấm ức càng thêm ấm ức. Nói cái Giao gặp phải gã đàn ông không ra gì tôi cũng đâu kém? Cậu ta không ᵭάпҺ cҺửι tôi thì cũng nào có yêu thương gì tôi. Xem ra cậu ta vẫn coi trọng đám kĩ nữ lắm.
Khi còn đang suy nghĩ miên man đột nhiên tôi thấy bàn tay thon dài kia khẽ ôm lấy mình liền gạt đi. Có điều cậu ta siết rất chặt rồi nói nhỏ:
– Không ngủ thì thức đi.
Tôi lấy hết sức rút tay cậu ta ra đáp lại:
– Thức làm gì? Chẳng phải cậu cũng mệt lắm sao, ngủ đi
– Sao biết tôi mệt?
– Sao không biết? Đi chơi với mấy cô kĩ nữ lại chả mệt.
Cậu Hoàng nghe xong ngồi bật dậy hỏi lại:
– Em ghen đấy à?
Tôi bật cười ha hả đáp:
– Ghen? Tôi có dở hơi đâu mà ghen?
– Không ghen mà tôi về mặt thì sưng lên, bảo buồn ngủ mà cứ thở dài từ nãy tới giờ!
– Tại cậu làm tôi mất giấc ngủ ấy chứ. Chứ tôi ghen quái gì.
Cậu Hoàng cũng bật cười xoay người đè l.ê.ภ ภ.ﻮ.ư.ờ.เ t.ô.เ rồi nói:
– Đằng nào cũng mất giấc ngủ rồi, làm gì cho hết đêm đi
Còn đang định đáp lại cậu ta đã hôn mạnh lấy tôi. Tôi không chống cự nổi để mặc cậu ta làm gì thì làm. Đôi môi cậu lướt tгêภ môi tôi rồi từ từ di chuyển vào vành tai thì thầm:
– Tôi với thằng Nhân đi có việc, đừng nghe đám gia nô nói linh ϮιпҺ. Một mình em tôi đủ mệt rồi không có sức mà chơi bời với đám kĩ nữ kia đâu.
Tôi nghe xong không hiểu sao miệng không khép được lại cứ cười mãi nhưng vẫn cứng mồm nói:
– Cậu giải thích với tôi làm gì?
– Ai giải thích? Tôi nói cho biết chứ sao phải giải thích
– Cậu…
– Đừng nói nữa…
Cậu nói đến đâu tay khẽ chạm l.ê.ภ ภ.ﻮ.ư.ờ.เ t.ô.เ đên đây. Miệng cậu vẫn ngậm chặt lấy môi tôi, đôi tay bắt đầu khám phá. Những ngón tay lướt nhẹ lên *** rồi dừng lại ở *** ς./ă.ภ.ﻮ t./г.ò.ภ ๓.â.-ภ ๓.ê. Tôi bị K**h th**h thở mạnh, bàn tay còn lại của cậu từ từ di chuyển xuống nơi sâu thẳm nhất rồi dạo chơi như những phím đàn.
Tгêภ vách tường bóng tôi và cậu in hằn lên đó, cậu khẽ nhoài người xuống đưa lưỡi hôn lên ***. Hương thơm man mát như bạc hà từ miệng cậu toả ra, đột nhiên cậu ngậm chặt lấy rồi dùng lưỡi đưa đẩy tгêภ núm hoa đang căng lên, bàn tay bên dưới vẫn không ngừng nghỉ tách nhẹ rồi đưa thẳng vào trong. Tôi không kìm nổi sự đ.ê ๓.ê cong người lên, miệng phát ra *** nhỏ nhỏ. Cậu thấy vậy đôi tay càng mạnh mẽ ra sức day nắn. Cuối cùng tôi không còn chịu nổi nữa cong người lên cắn lấy vai cậu. Cậu cúi xuống tách hai đùi rồi cuối cùng đẩy cả *** mạnh vào bên trong. Khoảnh khắc ấy bỗng dưng khiến tôi như tê liệt, cảm giác mọi thứ được lấp đầy. Bên dưới cậu vẫn không ngừng nhấp nhô, bên tгêภ đôi môi cậu hôn lấy môi tôi không rời.
Tôi bám hai tay lên người cậu tận hưởng thứ cảm giác Cực *** này. Mãi đến khi có dòng nước ấm chảy ra cậu mới dừng lại ôm tôi vào lòng khẽ nói:
– Mai sáng sớm tôi phải đi có việc chắc muộn mới về. Xưởng gỗ anh Đạt làm ăn không đâu vào đâu giờ tôi phải đi thương thảo. Em ở nhà không có tôi cứ xuống chỗ ✓ú Dần ăn cơm nhé.
Tôi nhìn cậu ʇ⚡︎ự dưng thương thương. Vừa ốm dậy giờ lại lao vào giải quyết hậu quả cho cậu Đạt, mai đi rồi còn lo cho tôi ở nhà. Thấy tôi không đáp cậu lại nói:
– Được rồi, ngủ đi. Em yên tâm, tôi không có đi với đám kĩ nữ nào đâu, tôi… không có sức khoẻ ghê gớm đến thế đâu.
Nghe xong tôi bật cười nép vào lòng cậu. Có lẽ hôm nay cậu mệt lắm nên vừa nói xong tôi đã thấy cậu ngủ rồi. Lúc này tôi mới để ý tгêภ cάпh tay cậu có mất vết xước giống như gai đâm rỉ cả ɱ.á.-ύ trong lòng chợt xót xa vô cùng.
Đêm ấy không biết bao lâu tôi mới ngủ chỉ biết lúc tỉnh dậy đã không thấy cậu Hoàng đâu. Khi xuống buồng ✓ú Dần ăn sáng mới thấy con Hĩm nói cậu Hoàng sợ tôi bị thức giấc nên lúc đi có dặn đừng ai ᵭάпҺ thức tôi. Vú Dần vừa đưa cho tôi bát Pu’n vừa nói:
– Bình thường ai mà dậy muộn cậu ta cҺửι cho không còn mặt mũi nào mà vợ cậu ta cậu ta lại sợ phải dậy sớm. Số cô là có phúc lắm đấy nhá.
Tôi nhìn ✓ú Dần bật cười định đáp lại bất chợt bên ngoài có tiếng rầm rầm. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thằng Tài đã ᵭ.ậ..℘ cửa buồng ✓ú Dần lớn tiếng:
– Vú Dần, mợ Hiên có đấy không?
– Có chuyện gì vậy?
– Ông Hạnh cho gọi mợ Hiên lên nhà. Nhà ông Hộ đang ở ngoài cổng đòi người.
Tôi nghe xong toàn thân cũng khựng lại, ✓ú Dần nhìn tôi vội mở cửa hỏi:
– Ông Hộ sang đây sao? Ông ta đâu?
– Ông ta đang nói chuyện với ông tгêภ nhà kìa ✓ú. Thấy bảo mợ Hiên được ông ta mua về làm lẽ mà lại bị cậu Hoàng ςướק mất giờ người ta sang đây làm loạn cả lên. Ông Hạnh bắt mợ Hiên lên làm rõ mọi chuyện, e rằng lành ít dữ nhiều rồi