Tg Nguyễn Thơ
Thường thì sáng ra là khoảng thời gian chị Liên bận bịu nhất, vì lúc này người dân hay tranh thủ đi mua đồ.
Đang túi bụi nhặt hàng và tính tiền cho khách thì chị nghe bên ngoài có tiếng nhiều người vồn vã :
— Ô ! Anh Hoàng về thăm chị Liên đấy à! Có mua ủng hộ chị chủ gì không đấy?
— Từ ngày lên thị trấn nom anh dạn dày hơn nhỉ, chứ không còn non nớt như ngày xưa…
— Anh thấy chị Liên chưa? càng ngày càng mặn mà có duyên, khối anh xin ૮.ɦ.ế.ƭ mà chị không thèm nhá!
— Thế thằng Việt dã mời đám cưới chưa?
Có người nói mỉa — Đầu năm cưới bố, cuối năm cưới con. Sang năm cô cháu nó dắt nhau đi nhà trẻ tốt nhỉ.
Người ở quê sống đoàn kết thương nhau là thế. Nhưng mà đã ghét thì đào đất đổ đi, cho dù có những việc không liên quan gì đến họ.
Vãn khách anh Hoàng ʇ⚡︎ự kéo ghế ngồi, nhìn quanh một lúc rồi nói
— Tôi vè đây bàn với cô về việc cu Việt lây vợ.
Chị thản nhiên, vãn cắm cúi xếp lại ít hàng bề bộn. Không nhìn anh, chị nói
— Tôi lo xong hết rồi
Anh hơi cau mày lại, lát sau như không kìm được nữa liền nói một hồi
— Cô đã nói gì với nó? Nên nhớ tôi là bố nó nhá! Nó gọi điện mời tôi về dự đám cưới của nó như mời người ngoài, không có hỏi ý kiến gì cả. Lẽ ra nó phải dẫn con bé kia đến chỗ tôi, báo cáo xin phép hẳn hoi. Đằng này nó lại bảo bố về nhà ông nội bàn việc của con. Hay là cô đầu ᵭộc gì nên nó thái độ ?
Chị ngồi xuống ghế rất bình tĩnh. Lúc này chị mới nhìn kỹ anh. Khuôn mặt trắng trẻo ngày xưa giờ gầy hốc hác râu ria mọc xồm xoàm. Tóc tai bù xù không chải chuốt bóng lộn như ngày nào…
— khi anh bắt ép tôi ký đon ly hôn để đi cưới vợ mới, anh có báo cáo xin phép bố mẹ anh không?
Anh chợt quát lên
— Cô không được nối giáo cho giặc, như thế là làm hư cho con cái biết chưa?
Chị im lặng! Chị không muốn đối lời với người gia trưởng bảo thủ không đạo đức.
Chị đã vượt qua cú sốc lớn trong đời, người phụ nữ ấy bây giờ trở nên rắn rỏi mạnh mẽ đến lạ! Đâu phải có chồng bên cạnh mới là hạnh phúc? Chị thương bản thân mình hơn, gắng sống tốt để không hổ thẹn với cuộc đời. Hạnh phúc là vui vẻ mạnh khỏe và nhìn thấy các con trưởng thành từng ngày một.
Gần một năm qua anh mải vui tình mới, không hề để ý tới con cái. Thỏa thuận khi ra toà là cùng nuôi con Hà ăn học anh cũng không thực hiện được, chị không hề nhắc tới. Vậy nên chị càng thấy cuộc sống hiện tại của mình thật giá trị
Còn anh,giọng nói không cuốn hút người nghe như trước, mà vô cùng cục cằn nóng nảy. Anh yêu cầu tổ chức ở nhà hàng, hai người sẽ ʇ⚡︎ự lo cỗ bàn và tiếp đón khách của mình.
Chị Liên nói nhỏ nhẹ dứt khoát
— Tôi đã bàn với gia đình rồi, sẽ tổ chức tại nhà ông bà nội. Trong đó sân vườn rộng rãi, cỗ bàn do cụm dân cư tới giúp. Không thay đổi được!
Anh bực lắm, hằm hằm đứng lên ra về.
Đám cưới vẫn được tổ chức tại nhà ông bà Kính. Sân rộng kê được 4 dãy bàn, bên phải là khách của chị Liên, bên trái là khách của anh Hoàng và Nhung. Họ hàng cùng cụm dân cư tới giúp mẹ con chị làm cỗ, còn anh Hoàng đặt nhà hàng mang tới.
Chị Liên trang điểm nhẹ, tóc búi cao có cài trâm óng ánh. Chiếc áo dài xanh rêu ôm sát người, nhìn chị đẹp quí phái khác hẳn những ngày bận rộn bán hàng. Anh Hoàng diện com lê đứng bên này đón khách.
Nhung mượn người trông con, chờ họ hàng nhà mình đến rồi đi cùng dãy dân cư của cô về đám cưới. Tất cả là hai xe to chật.
Cô đã đích thân đi mời từng nhà một, nói là em về quê lo đám cưới cho con chồng, cháu nó lên tận đây nhờ dì và bố! Nên mong các bác tới dự cho cháu đỡ tủi thân!
Bùi tai quá, nể tình cảm của bà mẹ kế này thật nên mọi người đã bảo nhau về đông đủ. Và Nhung không quên nhắc mọi người chú ý cái hòm bỏ phong bì bên trái, không được bỏ nhầm sang bên phải đâu đấy.
Khách của Nhung về, anh Hoàng bắt tay túi bụi. Chị Liên lịch sự gật đầu chào và mời họ vào trong rạp.
Nhung diện chiếc đầm đỏ cổ rộng đi chúc ɾượu từng bàn một. Hết dãy bên trái sang bên phải. Cô đến bên mấy mâm cάпh đàn ông ɾượu đã ngà ngà làm quen xin số điện thoại, kết bạn phây búc, cười tươi roi rói nổi bật nhất trong đám cưới.
Anh Hoàng có vẻ khó chịu nhưng cố tỏ ra không để ý. Tan tiệc Nhung mở hòm lấy hết phong bì nhét vào túi đeo tгêภ người rồi báo cáo con phải về trước, lý do là cháu nhỏ gửi ở nhà.
Trước khi về cô dẫn phái đoàn sang nhà cũ của anh Hoàng chụp ảnh, bảo để làm kỷ niệm. Sau đó cùng đoàn về luôn
Anh Hoàng về đến nhà bực mình lắm, em không nên như thế giữa đám đông, họ hàng ở quê khác tгêภ này. Rồi lại mệt với hai ông bà thôi!
— Anh ngây thơ lắm, em sẽ quảng cáo bán nhà cho anh, rất nhanh chóng.
— Đã bảo chưa bán!
— Anh giữ làm gì nhỉ? Đằng nào mình cũng có nhà ở đây rồi. Trông như cái vườn hoang cho rắn rết nó làm tổ à. Để đất nằm đấy có đẻ ra tiền không?
Bán đi em chỉ xin một ít tiền học nghề, còn anh đem mà gửi lấy lãi.
— Để anh về nuôi lợn đấy.
Anh vẫn quả quyết nhưng cô chả để ý. Một khi anh đã bỏ tiền tỷ xa mua đất ở thị trấn này xây nhà cho cô thì cái vườn ở xó quê ấy sao cô không đòi bán được.
Rồi cô đăng phây búc quảng cáo bán nhà cùng 2 sào vườn kèm ảnh chụp hẳn hoi. Cô không quên gắn thẻ những người bạn mới quen trong đám cưới vào.
Cả làng lại được trận xôn xao về chuyện anh Hoàng bán vườn. Người thì bảo có nhà thị trấn rồi nên bán đi để làm gì. Người thì nói cẩn thận không lúc hết sạch lại như khối ông đấy, thập thò cửa lỗ rồi mà chưa biết mình dại
Tối hôm ấy Nhung khoe với anh là đã có mấy người vào bình luận hỏi giá đất rồi. Chờ anh chốt thôi là xong
Anh Hoàng không nói gì, Nhung tiếp tục tấп côпg. Nếu anh vẫn muốn nuôi lợn thì em hỏi chị họ cho mượn khu bãi ngài kia, mấy sào vườn cây gần bờ sông đang bỏ cỏ. Anh đầu tư xây chuồng mà nuôi lợn ở đấy nó gần. Cách nhà mình hơn cây thôi.
Nhung hẹn người trả giá cao nhất, thu xếp thời gian gặp để thỏa thuận giá cuối cùng chốt mua và bán.
Không hiểu ở Nhung có cái gì mà làm cho anh như người lú. Đã kiên quyết thế rồi mà cuối cùng anh vẫn cùng cô về gặp người mua nhà. Và thế là chốt!
Nửa tháng sau mọi thủ tục giấy tờ xong xuôi, mảnh đất bố mẹ cho từ ngày anh lấy chị Liên, ngôi nhà hai tầng cũ kỹ nhưng biết bao gắn bó nay thuộc về người khác. Anh cũng thấy tiếc cứ tần ngần nhìn ngắm mãi. Chỗ giấu 10 cây vàng bị ᵭ.ậ..℘ nham nhở giờ đây lá mục phủ kín. Dãy chuồng lợn ngoài vườn cỏ mọc bò tận vào giữa nền.
Thế là hết,chẳng còn gì vương vấn ở cái làng này nữa. Anh ҳάch túi tiền lên xe chở Nhung về thị trấn.
N.T
(Còn nữa)