Hôm nay cậu ba với cậu cả tranh thủ gánh chè sớm ra chợ cho tôi. Khi trời còn tờ mờ hai cậu đã ra thuê bàn ghế rồi đi mua đá về ᵭ.ậ..℘ vào thùng xốp. Mãi đến bảy giờ, cậu ba mới vội đi làm, chỉ có cậu cả ở ngoài chợ giúp tôi với mợ cả. Từ lúc mới mở khách khứa đã đông nườm nượp. Thực sự bất ngờ luôn, không nghĩ mới bán mà đã đông như vậy rồi. Mợ cả thì đứng tính tiền, tôi đong chè ra cốc để bán, mấy người trước kia tôi với mợ cả hay mua rau cá của họ giờ sang ủng hộ nhiệt tình. Cũng đúng thôi trước tôi với mợ mua hàng toàn trả dư tiền không lấy, chắc họ cũng cảm kích phần nào
Tôi với mợ cả bán đến tận trưa hết chè rồi mà khách vẫn còn hỏi, đến khi cậu ba ở viện về ra đón mới dọn dẹp xong để về. Cậu cả, cậu ba chở bàn ghế nồi chè, cốc chén về lều còn tôi với mợ cả đi bộ qua mấy cάпh đồng. Vừa đi mợ cả vừa đếm tiền rồi hí hửng nói:
– Tao không nghĩ mới bán đã lắm khách thế này đâu? Mà công nhận chè cũng ngon thật, đêm qua tao ăn thử một cốc ngon ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Tao sợ con Hà giở trò nên phải bắt cậu Quyền dậy canh đống chè đấy. Mà hình như tao hơi cẩn thận quá rồi, con Hà đêm qua khóc cả đêm mới kinh. Không biết thằng hai đã tιм được nó chưa?
Tôi cũng tò mò, đến khi về đến lều thấy giọng bà oang oang:
– Chị muốn ly hôn chị cứ nói thẳng sao chị phải bỏ đi như vậy?
Nghe giọng bà tôi biết chị Hà đã về liền ngó vào lều. Chị Hà ngồi tгêภ đệm, đôi mắt sưng húp đáp lại:
– Thế giờ con nói thẳng, con muốn ly hôn anh Minh. Nhưng con ly hôn anh ấy không phải vì nhà mình sa cơ thất thế mà anh ly hôn vì anh ấy không yêu con, không tin tưởng con. Con ly hôn vì thầy mẹ đối xử không công bằng với con, luôn gây áp lực cho con, con ly hôn vì con bị cô lập trong chính cái nhà này.
– Thế tôi hỏi chị, nếu chị không bày mưu tính kế hại người khác thì ai cô lập chị?
Chị Hà thấy vậy nghiến răng nói:
– Thầy mẹ muốn nghĩ con thế nào thì nghĩ, nhưng con không làm những chuyện đó, con đã nói con Hằng làm mà sao không tin? Mà thôi, chính vì không tin con mới phải ly hôn đấy. Sống ở một cái nhà mà lúc nào cũng nghi ngờ con con không chịu nổi.
Công nhận tôi sợ chị Hà luôn, đến giờ phút này chị vẫn tỏ ra mình oan ức rồi thì thanh cao. Đến cái lý do ly hôn cũng phải đổ cho người khác bằng được. Chị ôm chặt hòm quần áo rồi lại rưng rức kể khổ, chị kể ngày xưa chị cùng cậu hai sống ở căn nhà trọ chật chội, bữa cơm thì chỉ có một hai món, nhà thì dột chị vẫn chấp nhận. Chị cũng chẳng quan tâm cậu giàu có thế nào, chị yêu cậu là thật nhưng giờ lấy về chị mới biết chị đã tin nhầm cậu. Chị đổ vấy hết mọi Ϯộι lỗi lên đầu cậu hai với ông bà khiến chị phải chấp nhận ly hôn. Tôi nghe xong mà mắc mửa, cậu hai lúc bấy giờ mới điềm tĩnh nói:
– Chuyện này em đã thông báo cho thầy mẹ em chưa? Dù sao em cũng được thầy mẹ anh rước về làm dâu, xin phép tổ tiên thắp nén nhang công nhận em làm vợ. Ít nhiều em cũng nên nói với họ một câu, còn hai chúng ta đăng ký kết hôn ở xã anh, muốn ly hôn em cũng cần cùng anh lên xã rồi lên toà chứ không phải bỏ đi như vậy. Thế cho rõ ràng. Anh suy nghĩ cả đêm rồi, anh chấp nhận ly hôn.
Tôi nhìn chị Hà, nhìn cậu hai ʇ⚡︎ự dưng cũng thấy lòng nặng trĩu. Chị Hà lại kéo hòm quần áo về lều nằm không thèm ngó mặt ra mặc cho bà dọn cơm rồi gọi chị cũng không thèm dậy ăn. Ăn cơm xong đợi tôi rửa bát chị mới lững thững đi ra chợ ăn một mình.
Đến đầu giờ chiều chị Hà với cậu hai mang giấy tờ lên xã hỏi rồi nộp. Chị Hà trở mặt nhanh như cơn gió, nộp giấy tờ xong chị về ҳάch hòm quần áo đi thẳng. Lúc đi ra đầu làng tôi còn thấy hình như chị đi với chị Huyền và một người đàn ông lạ mặt còn cười nói tíu tít như thiếu nữ e thẹn lần đầu biết yêu. Tôi đem chuyện này kể với mợ cả, mợ vừa cho Nguyệt Anh ti bình sữa vừa nói:
– Chắc con này lại tìm hơi giai đây mà, trước cũng thế, mới chia tay thằng lớp trưởng lớp tao một ngày đã bắt con bạn thân giới thiệu thằng khác cho. Thứ đàn bà lăng loàn mất nết.
Tôi nghe xong thở dài đáp:
– Chị Hà ngốc mợ nhỉ, cậu hai tốt như vậy người ta giữ chả được còn bỏ.
– Nó cần tiền, cần cuộc sống hưởng thụ chứ nó cần gì đâu. Nhà nó cũng chẳng giàu như mình nghĩ đâu, mang tiếng ở Khâm Thiên nhưng thầy mẹ nó công chức bình thường thôi. Chẳng qua con này ăn chơi trác táng còn hơn hội gáι nhà giàu nên nhiều người nghĩ nhà nó giàu. Nó yêu thằng hai vì ngày xưa nó biết cơ nghiệp của ông bà nhiều thế nào. Nếu không chắc gì nó đã lấy, tính con này thực dụng tao biết từ lúc học cấp ba rồi.
Tôi nghe xong lại càng thấy thương cho cậu hai, đến lúc về lều vẫn cứ nghĩ Ϯộι cậu. Đến chiều tôi với bà định nấu cơm chợt có tiếng chị Thư lanh lảnh ở gốc cây đa:
– Con chào bác, chào em Nụ, em chuẩn bị nấu cơm hả? Chị Hà đâu?
Bà gật đầu chào lại chị rồi đi vào nhà lấy rổ rau, tôi nhìn chị Thư đáp:
– Mợ cả đang chơi với Nguyệt Anh trong lều, mà sao chị lại biết đường ra đây?
– Chuyện nhà anh Minh chị phải cập nhật ngay và luôn chứ. Mà hỏi tý không phải anh Minh đâu rồi em?
– Dạ, cậu hai đang câu cá ở ao to, để em dẫn chị ra.
– Ừ mà nghe nói mới ly hôn vợ rồi hở?
– Sao chị biết? Nộp giấy tờ rồi chị
– Hỏi thừa, chị mày cái gì cũng biết mỗi biết điều là không!
– Dạ, vâng hi hi. Chị Thư xinh gáι thế này hay yêu cậu Minh đi. Chị còn làm giáo viên nữa hợp vói cậu ấy.
– Nghe mày nói hơi điêu điêu nhưng thôi cũng hợp lý. Thế dẫn chị đi chị có chuyện muốn hỏi.
Tôi gật đầu đi trước, chị Thư đi sau, đến lúc ra đến ao to thấy cậu Minh đang thả cần xuống nước. Bóng lưng cậu phía sau to cao mà cô đơn, chị Thư liền chạy vội về phía cậu giơ hai tay lên chắc định hù cậu. Ai dè chị chưa kịp hù cậu đã đứng dậy chạy mấy bước sang phải để giật cá, chị Thư bị mất đà ngã uỳnh xuống ao. Tôi thấy vậy liền vội kêu lên:
– Chị Thư, chị có sao không? Có lên được không?
– Tôi…tôi không biết bơi, cứu tôi.
Chị ngoi lên mặt nước nói được đến đó thì chìm nghỉm xuống, cậu hai liền nhảy bùm xuống, rất nhanh cậu tóm được chị rồi đưa lên bờ. Cũng may chị Thư không sao, chỉ ướt quần áo, nhưng trời mùa đông nên chị run cầm cập. Hai hàm răng chị vừa ᵭάпҺ vào nhau vừa nói:
– Em lạnh quá đi mất…
Cậu hai liền ôm chặt chị vào lòng rồi bế thẳng vào lều sau đó nhờ tôi cho chị mượn mấy bộ quần áo. Chị Thư liền thay quần áo của tôi sau đó ra bếp lửa ngồi hơ cho ấm. Cậu hai cũng ngồi đó hỏi han, tôi nhìn hai người bọn họ không hiểu sao tủm tỉm cười rồi đi thẳng vào lều mợ cả.
———