Chuyện nhà chồng chương 17

Tuấn về nhà lấy xe máy rồi chở bà Vân sang phố bên để tìm dây chuyền , đang đi đường bà cứ giục loạn lên

– Nhanh lên, nhanh lên không người ta nghiền hết rác thì tìm sao được nữa!

– Con sợ giờ sang không kịp nữa ý!

– Cái thằng đầu đất này, 11h máy mới nghiền , nhanh lên , đi chậm như bò ý!

– Đi tối mà con thì bị cận nặng, sao mà đi nhanh được,

– Trời đất ơi là trời đất ơi, số tôi sao khổ quá vậy trời, con nhà người ta thì giỏi giang làm ông này bà nọ còn con nhà tôi thì đứa thì ăn hại đứa thì phá hại, đến bao giờ tôi mới hết khổ hả trời???

– Mẹ khóc lóc ít thôi không người ta cười cho đấy!

– Kệ tao,, giờ tao chỉ cần dây chuyền vàng của tao mà thôi,,

Cuối cùng thì cũng tới nơi, ở đó người ta để những xe rác lần lượt thành hai hàng khoảng hơn hai chục xe rác,, bà Vân sốc quá

– Nhiều thế này biết xe nào là xe có bọc rác nhà mình chứ??

Tuấn hoang mang

– làm sao con biết được, mẹ có thấy cái xe nào quen quen không?

Bà Vân căng mắt ra nhìn

– Xe nào tao cũng thấy quen hết , giờ biết tìm ở xe nào đây??

Tuấn nhìn đồng hồ nói

– Mẹ ơi 10h rồi đấy, nếu không tìm ngay sẽ không kịp đâu,

Thế là bà Vân và Tuấn vội vàng tìm lần lượt từng xe rác một, Tuấn bới từng túi rác một bới không thấy anh lại xếp lại từng túi rác vào xe nhưng bà Vân thì không bà cứ bới tùm lum tùm la hết cả xe rác lên, bới xong bà cũng không để trả vào xe rác cho người ta mà bà cứ vứt tùm lum ra ngoài đất rồi bà sang xe khác tìm ,,

Sau một hồi bới tung xe rác lên bà hỏi Tuấn

– Tuấn ơi thấy chưa?

– Vẫn chưa mẹ ạ, con sắp ૮.ɦ.ế.ƭ vì mùi rác thối rồi, hay mình đi về đi mẹ!

Bà Vân quát um lên

– Về thế nào mà về, bao giờ tìm thấy dây chuyền mới được về, mày mà bỏ về trước thì tao ᵭ.ậ..℘ ૮.ɦ.ế.ƭ!

Hai cô quét rác đi tới thấy bà Vân đang bới rác trong xe vứt ra tùm lum ra ngoài đất thì vội nói

– Này chị gì ơi , chị đang làm cái gì thế hả, ??

Bà Vân đang bực chuyện mất đồ nên bà trả lời cái giọng khó nghe

– Tìm đồ!

– Chị tìm đồ gì em không cần biết nhưng chị tìm xong thì chị phải để rác vào trong xe như cũ cho em chứ chị vứt bừa bãi ra ngoài thì ai là người đi dọn cho chị bây giờ?

Bà Vân chả mấy quan tâm

– Đó là việc của mấy người mà, nhà nước trả lương cho mấy người mà mấy người không dọn thì ai dọn!

Cô quét rác điên quá đứng cãi tay bo với bà Vân

– Chị nói thế mà nghe được à, rác chúng tôi đã dọn vào xe rồi chị bới tung lên rồi ném ra ngoài thì chị phải dọn vào cho chúng tôi , chị không dọn là không xong với chúng tôi đâu!

Bà Vân không tìm thấy dây chuyền đã bực rồi lại bị cô quét rác nói nên bà Vân lại càng điên

– Mấy người nói ít thôi, làm nghề quét rác mà lại tưởng mình cao sang lắm à, tôi nhắc lại việc dọn rác là của mấy người , mấy người không dọn thì cứ để như thế thôi!

Cô quét rác điêu ɱ.á.-ύ quá cô hót luôn đống rác mà bà Vân vứt ra cô hất thẳng vào đầu bà Vân,, bà Vân điên quá hét lên

– Sao mấy người giám hất rác vào người dân như thế hả tôi sẽ kiện mấy người, đồ mất dạy,,

Cô quét rác lại càng điên cô cầm chổi vụt cho bà Vân mấy phát liền ,, bà Vân kêu ầm lên

– Tuấn ơi,, chúng nó ᵭάпҺ ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ mày rồi, cứu mẹ Tuấn ơi,,??

Tuấn mới vội vàng chạy lại can ngăn thì bị ăn luôn mấy cái chổi vào mặt may là có mấy cô quét rác đi tới các cô can ngăn hộ nếu không thì hôm nay bà Vân và Tuấn ăn no rác luôn..

Suốt một tiếng ra sức bới rác nhưng không thấy,, bà Vân lại gào khóc ầm ĩ lên,, Tuấn phải nói mãi bà mới chịu ngồi lên xe để về nhà,,

Ông Toàn ra mở cửa thấy bà Vân lấm bẩn từ đầu xuống chân , mắt thì xưng húp ông biết bà không tìm được dây chuyền nên ông động viên bà

-Thôi bà , bà hãy coi như của đi thay người đi nhé, để tôi đi lấy quần áo cho bà đi tắm nhé!

Bà Vân lắc đầu

– Tôi mệt lắm không muốn làm gì bây giờ đâu!

Nói xong bà leo lên ghế shopha nằm ngủ ông Toàn nhăn mặt

– Người bà bốc mùi quá bà đi tắm cho xạch xẽ rồi hãy đi ngủ, nếu không đêm ngứa người đấy bà ạ!

Bà Vân gắt lên

– Mặc ҳάc tôi, ông nói ít thôi, đừng làm tôi cáu thêm!

Ông Toàn không thèm nói gì nữa ông vào phòng mặc kệ bà Vân nằm đó,

Tôi nằm chờ Tuấn tắm xong rồi hỏi anh

– Không tìm thấy dây chuyền à anh?

– Ừ,, tìm mãi mà không thấy đâu cả,, mất thật rồi em ạ!

Tôi trêu chồng

– Ai bảo anh vứt túi bánh sầu của em đi cơ, thế nên mới bị mất dây chuyền của mẹ đấy, chắc mẹ giận cô Hương lắm nhỉ?

– Ừ,, vừa nãy mẹ bảo mẹ mai mẹ sẽ bắt cô Hương trả cho mẹ 20 triệu đấy!

Tôi bật cười

-Đúng là số nhọ, tính ʋu ҟҺốпg cho em lấy mà lại bị oan gia , hazz đúng là người tính không bằng trời tính !

Tuấn nhìn tôi mặt buồn buồn

– Em đừng trách mẹ và cô Hương nhé, chắc sau vụ này mẹ và cô Hương không giám nữa đâu!

– Em cũng tính bỏ qua nhưng lúc tối em điên quá em tát cô Hương vài cái rồi anh ạ,còn mẹ thì em chưa biết phải sử lí mẹ thế nào đây!

– Thôi anh xin, mẹ biết sai rồi mà, em bỏ qua cho mẹ nhé, coi như anh thay mặt mẹ xin lỗi em!

– Không được, em sẽ bỏ qua nếu chính miệng mẹ nói xin lỗi em, còn em không phải con nít mà để anh xin lỗi hộ như thế,chắc bấy lâu nay em sống ʇ⚡︎ử tế với nhà anh quá phải không nên ai cũng muốn keo lên đầu em ngồi!

Tuấn cúi mặt không nói gì , tôi thẳng thắn tuyên bố

– Em nói cho anh biết xã hội này công bằng lắm, ai tốt với mình thì mình tốt lại, còn đã không sống ʇ⚡︎ử tế với người khác mà mong người khác ʇ⚡︎ử tế với mình thì xin lỗi không có chuyện đó đâu anh nhé!

– Thôi anh xin là anh sai tất cả là do anh,, anh xin lỗi em được chưa, em không giận nữa nhé!

Tôi thở dài rồi trùm chăn đi ngủ, tôi nghĩ trong bụng nếu hôm nay anh Tuấn mà không vứt túi bánh sầu đi thì có lẽ tối nay tôi đã bị mẹ chồng và cô em chồng quý hoá cầm chổi quét ra khỏi nhà rồi, tôi không hiểu tôi đã làm gì sai mà họ ghét tôi đến thế,từ bây giờ tôi sẽ phải cẩn thận hơn,,

Nhiều lúc nghĩ cứ phải sống trong ngôi nhà đầy rẫy những пguγ Һιểм như thế này tôi lại muốn bỏ chồng nhưng nhìn đứa con gáι bé bỏng tôi lại cố gắng,, không biết sự cố gắng của tôi tồn tại được bao lâu nữa,

[..]

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *