Chủ nợ là chồng chương 26

Tгêภ màn hình điện thoại của Khôi báo cuộc gọi đến, và người gọi đến không ai khác là Huyền Trang?

Lại là cô gáι ấy, ʇ⚡︎ự dưng cơn giận của tôi càng bốc hỏa £êղ đỉภђ điểm, tôi thở hắt ra một hơi kiềm nén, không nói nữa , quay mặt nhìn sang hướng khác chẳng thèm nhìn anh ,cũng không thèm mũi lòng với những lời anh vừa nói lúc nảy.

Cũng vì không muốn nhìn thấy và cố chẳng bận tâm đến việc của Khôi nữa nên tôi chẳng đoán được sắc mặt anh thế nào, chỉ có phía sau lưng tôi nghe tiếng nói trầm ấm vang lên rất dịu dàng với người bên kia trong điện thoại,cũng trong lúc này khóe mắt tôi lại rơi xuống.

“Anh nghe?

“……

” Anh đi công việc, em ở yên đó với ba đi, anh sang đón em về liền.

“…

” Không được ?Ok anh sang liền, với anh cũng có việc hỏi ba. Em đợi anh nữa tiếng nữa nhé.

Lời Khôi vừa dứt cũng là lúc chiếc que thử thai tгêภ tay tôi run run rơi xuống, hai mắt tôi cay xè, trong lòng dâng lên từng trận đau đớn, Khôi đây sao? Những lời lẽ vừa rồi là lo anh thốt ra đấy sao?anh là người mà tôi hằng mong nhớ đây sao? Anh vừa nói chuyện với người khác, lo lắng quan tâm người ta, vậy tôi đây là gì với anh cơ chứ?…

Tôi rụng rời, cả ς.-ơ τ.ɧ.ể muốn đổ gục xuống vì quá thất vọng, càng ko nghĩ trong một thời gian ngắn Khôi lại nhẩn tâm với tôi đến thế…Nước mắt tôi chảy dài…đau đớn tận tâm can.

Rầm…rầm…

Tiếng cửa bên ngoài bị ai đó ᵭ.ậ..℘ mạnh, tôi giật mình thon thót,cùng lúc là một giọng nữ vang lên

“Anh Khôi.Anh Khôi mau ra đây cho em?

Là tiếng của cô ấy

Khôi bỏ điện thoại xuống, anh bất ngờ nhìn ra bên ngoài, chắc anh cũng không nghĩ cô gáι ấy lại đến được tận đây.

Rồi Khôi nhìn sang tôi, hai mắt anh soáy sâu vào tôi với thái độ bối rối. Còn tôi bây giờ chẳng còn thiết tha chi nữa, biết rằng mình rất đau lòng, nhưng vẫn nhếch môi cười nhạt trước độ giả tạo của Khôi, mới cách đây không bao nhiêu phút anh còn miệng lưỡi rằng anh yêu tôi , anh bảo tôi tin anh, bây giờ lại có người đến tận nơi tìm, để xem anh giải quyết như thế nào.

” Anh Khôi? Anh không mau ra đây em ᵭ.ậ..℘ nát cái khách sạn này đó?

Tiếng cô gáι bên ngoài tức giận vang lên lãnh lót, tôi hướng đôi mắt đang sưng lên nhìn Khôi, thấy anh vẫn chần chừ, kiểu khó xử, ʇ⚡︎ự dưng tôi thấy anh hèn và khốn пα̣п vô cùng nên không đợi anh quyết định, liền đứng lên đi lại thẳng tay mở ra cάпh cửa trong cái ngỡ ngàng của Khôi.

Đúng là tôi đoán không nhầm.

Huyền Trang bước vào, gương mặt hầm hầm tức giận đến mức đỏ ngầu, còn cạnh bên có thêm 2 người đàn ông xăm trổ đi theo phía sau.

Cô ta lườm tôi một phát, sau đó khệ nệ ôm chiếc bụng vượt mặt đi tới bên Khôi rồi 2 tay ᵭάпҺ liên tục vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh kèm theo những lời trách móc.

“Anh nói đi cô ta là ai, tại sao hôm nay anh lại giấu em đến đây với cô ta,anh còn nói là anh đi công việc, công việc anh là vào khách sạn với con này?có phải bây giờ anh thấy em mang thai con anh, bụng em to ra nên anh chê em xấu xí có đúng không hả?

Khôi đứng im lặng, ánh mắt anh chỉ hướng về tôi, mặc kệ cho cô ta ᵭάпҺ đấm và cҺửι bới. Nhưng lúc này tôi chỉ có căm phẫn anh thôi nên chẳng màn đến anh có như thế nào tôi cũng mặc kệ.Còn cô ta thì vẫn hạch sách bên cạnh anh đủ lời ấm ức

” Con đó là ai, là con giúp việc hôm bữa anh nói với em đúng không Khôi? Giúp việc mà hôm nay ở khách sạn với anh, giúp việc hay cαʋet hả?anh giải thích cho em xem nào?

“Em không có quyền nói Minh Anh như thế?

Khôi nắm chặt cάпh tay của cô ta rồi gằn lên từng chữ trả lời.Cô ả bất ngờ với thái độ của anh nên trố mắt ra hỏi

” Tại sao em không có quyền, em là vợ của anh đó Khôi?

…..

“Các người im đi, còn chị là vợ anh ấy thì từ nay về sau lo quản chồng của mình cho tốt vào, đừng để anh ta đi lung tung nữa.Còn nữa tôi có là osin hay là cαʋet thì chị cũng chưa có quyền lên tiếng phán xét đâu, là chồng chị đến tìm tôi đó.

Tôi đứng nhìn họ,nghe nói chuyện ngứa mắt quá nên phải lên tiếng nói thẳng mặt với họ cho hả dạ, nói xong cũng liền bỏ đi, mặc kệ họ có chuyện gì xảy ra thì ʇ⚡︎ự họ đi mà giải quyết, tôi mệt mỏi rồi, không muốn tranh giành hay đôi co nữa, cũng chẳng cần bất cứ người nào.

” Minh Anh? Em đi đâu đó?

“Anh còn gọi nó làm gì? Anh muốn em và con ૮.ɦ.ế.ƭ trước mặt anh hay không hả?

“Kệ cô, muốn ૮.ɦ.ế.ƭ thì cứ ૮.ɦ.ế.ƭ đi.?

” Anh? Tụi bây đâu, mau giữ anh ta lại cho tao?Còn con đó mày có giỏi thì đi đi, mày không thoát khỏi tay tao đâu.
……

Nước mắt tôi lưng tròng, bước đi ra khỏi phòng mà đôi chân nặng trĩu, sau lưng Khôi và cô ta cãi nhau kịch liệt, thật nực cười,họ yêu nhau cơ mà, anh cũng đã ra đi bỏ mặc tôi và gia đình để theo cô ấy thì có chi phải bận lòng , phải cãi vã nhau vì tôi cơ chứ . Mặc kệ họ thế nào, mặc kệ Khôi ra sao, tôi không quan tâm nữa. Tôi dùng hết sức lực còn lại chạy thật nhanh xuống cầu thang khách sạn và rời khỏi đó trong tích tắc.

Tôi cứ chạy mãi chạy mãi trong cái đêm tối đang giá lạnh,vì gần tết nên không khí lạnh đến mức hai môi tôi run lên cầm cập , chạy đến một đoạn đường, có cây cầu vượt bắc ngang qua, tôi mới đứng lại, đúng lúc bụng dưới quặn lên từng cơn đau buốt,Tôi cúi gập người, đưa tay ôm lấy bụng mình, đôi mày cau lại vì cơn đau quặn đến, vừa thở vừa ôm lấy bụng, cũng may là cơn đau không kéo dài, tôi thở phào nhẹ nhõm, vì hay xem phim, nhưng lúc nữ 9 đau bụng như thế là hay bị sảy thai lắm nên tôi cũng lo lo.

Ngồi phụp xuống lòng đường,lúc ấy mới dám khóc to ra, khóc nức khóc nở.Tôi khóc đến mức không thở được, hai mắt đỏ ngầu và sưng húp hẳn lên, l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ bị nghẹn đau buốt, phải ngồi bệt xuống để thở. Tôi biết ngày này sẽ đến , là do tôi ảo tưởng, là do tôi nghĩ rằng mình quan trọng với anh nên hôm nay mới sảy ra cớ sự thế này, vốn dĩ tôi đã biết trước anh có bạn gáι, biết trước tình cảm của anh vốn dĩ không thuộc về mình nhưng vẫn cố chấp đâm đầu vào để rồi ngày hôm nay phải ra đi ê chề như thế này.Đáng đời mày lắm Minh Anh.

Tôi ngồi đó , khóc hết nước mắt rồi lại ʇ⚡︎ự mình cười nhạt, cười cho họ diễn kịch quá giỏi, cười cho chính tôi vì họ mà si mê đến mức đιêи ¢υồиɢ. Trong không gian bao trùm bóng tối,chỉ chốc chốc có đèn xe chạy ngang mới phát sáng thôi, còn không thì tối ôm, tôi ngồi đây bó gối ôm lấy tấm thân tàn tạ mà run lên vì cái lạnh, lại vừa sợ nữa, vì nơi này ruốc cuộc cách xa thành phố bao nhiêu tôi cũng chẳng biết.

“Minh Anh? Em ở đâu rồi? Minh Anh?

Tôi giật mình quay lại, hai mắt láo liên nhìn ngó , giọng nói này là của Khôi, anh còn gọi tôi làm chi nữa, chẳng phải bây giờ anh đang ở cùng cô ta hay sao?

” Minh Anh?

Có tiếng gọi rất lớn, tôi quay sang hướng vừa phát ra âm thanh, Khôi đứng đó, tóc anh bù xù, gương mặt nhếch nhác, anh đứng im lặng,vừa có ánh đèn xe vụt qua, tôi mới thấy hai mắt hướng về tôi biểu hiện sự lo lắng vô cùng.

Tôi cũng thế, cũng đứng im lặng, cũng muốn chạy nhanh đến ôm lấy anh vào khóc lên cho anh an ủi, nhưng tôi vừa nghĩ đến thôi thì đã khựng bước chân lại, từng lời anh nói với Huyền Trang lúc nảy lại hiện lên trong đầu tôi một cách rất rõ ràng…Tôi nhìn anh đắng môi

“Anh tìm tôi làm chi nữa, chẳng phải người ở cạnh anh lúc này đã có Huyền Trang rồi hay sao?

Khôi từng bước tiếng đến cạnh tôi, tôi lại càng lùi lại, chẳng hiểu sao lúc này không hề muốn dính líu gì đến anh nữa cả?
Anh nhìn tôi hỏi gấp

” Đây là gì?

Tôi cố nheo mắt về phía Khôi khi anh cầm tгêภ tay cái đó chìa ra trước mặt tôi.Tôi thoáng chốc giật mình, nhưng tức khắc liền vội lấy lại bình tĩnh mà nhìn anh nói

“Que thử thai đó? Anh không biết cơ à?

” Của em?

Khôi hỏi, lần này tôi cảm nhận anh có chút run lên, trong ánh mắt còn có cả tia hạnh phúc và mong chờ. Nhưng tôi chỉ nhếch miệng lên nhìn anh hừ lạnh

“Anh nghĩ của tôi à? Vậy là sai lầm rồi Khôi ạ? Trong khách sạn nhiều người ra vào thì anh cũng nên đoán được là của người nào đó đi chứ?Còn nữa tôi và anh có quαп Һệ gì mà tôi phải có thai với anh hả Khôi?Còn nữa từ nay xin anh đừng làm phiền đến tôi nữa, lúc trước anh cũng bảo đợi thời gian cô ấy về anh sẽ trả ʇ⚡︎ự do cho tôi, cũng may mắn là cô ấy trở lại sớm. Nên cũng coi như tôi và anh không còn ràng buộc gì nữa cả.Từ nay tôi và anh xem như 2 người xa lạ nhé?

” Em? Em nói thật lòng đúng không Minh Anh?Em muốn Anh và em rời xa nhau đến thế à? Tại sao em không hề muốn nghe anh giải thích dù chỉ một câu hả?

Tôi nhìn Khôi cười lớn nhưng nước mắt lại nghẹn nơi bờ mi

“Giải thích, anh còn gì để giải thích, nhưng dù sao thì lúc này tôi không cần nữa.Đúng? Trả ʇ⚡︎ự do cho nhau đi.đừng ràng buộc nhau nữa, dối trá giả tạo đến thế đủ rồi Khôi à?

” Em?
Khôi bất lực, đứng chôn chân tại chỗ

Tôi nói dứt lời, liền quay lưng bước đi vội, vì tôi sợ mình mềm lòng rồi lại khóc trước mặt anh.

Tôi bước đi vô định tгêภ mặt đường nhựa lạnh lẽo, trái tιм như ai đang cứa làm đôi, đau đến ngẹt thở nhưng không nói được thành lời, cứ bước đi mãi,bỏ lại phía sau Khôi đứng đực ra đấy, tôi đi mãi ,đi nhanh lắm, như thể sợ Khôi đuổi theo đến nơi mà chẳng định hướng được rằng mình sẽ đi đến đâu, con đường nào có thể trở về lại quê hương mà mình đã từng khôn lớn. Đi cho đến khi thấm mệt, khoảng cách đã xa Khôi rất nhiều, tôi mới gắn đứng lại bởi giờ đây hai mắt tôi cay xòe,dòng lệ tuôn mãi đến nhòe đi đoạn đường phía trước. Và rồi…vừa đứng lại chưa kịp thở thì tôi giật mình khi có tiếng xe máy rất lớn ở phía trước,đang loay hoay chưa biết né sang hướng nào thì

Rầm

Một cú tông mạnh,cả người tôi ngã xuống do cú va chạm của chiếc xe máy trước mặt,còn chiếc xe ấy liền phóng thẳng đi gấp gáp, tôi ngã xuống đường, trong bụng từng cơn đau quặn lên, mắt tôi mờ dần, hai tay vô thức ôm lấy bụng mình để bảo vệ sinh linh bé bỏng vừa hình thành.

Rồi tôi cảm nhận được toàn thân đau đớn,có ɱ.á.-ύ chảy nhưng chẳng biết chảy ra từ đâu,có người vội vã chạy đến ,mắt tôi lờ đờ rồi sụp mi ,trong cơn mê man tôi cảm nhận có một người ôm lấy tôi lên, một giọng nói lạ lẫm,anh ta liên tục hỏi tôi có sao không? Rồi đỡ tôi lên xe và lái, cũng vừa lúc ấy, tôi không còn biết gì nữa,hai mắt nhắm nghiền và ngất đi .

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *