Chỉ cần có em chương 30

Đã hai ngày ông Châu không về nhà mà ở ngay tại nhà nghỉ, bởi vì ông nghĩ căn nhà đó không hợp làm ăn với mình, liên tục những ngày vừa qua ông toàn thua, nợ nần chồng chất, ông bỗng hốt hoảng khi chợt nhớ ra cô gáι bị ông nhốt trong phòng, tình hình cô ta sao rồi? mấy ngày nay mải lo số má, thắng thua mà ông quên mất cô ta, ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt, sao không thấy gì chứ? Hay mình nên về xem cô ta có làm sao không? nhưng ông bỗng chợt khựng lại, nhỡ may về căn nhà đó rồi các con nợ lại thấy thì sao? Thôi tốt nhất gọi cho thằng đệ ʇ⚡︎ử nói nó đến mở cửa xem sao:

– Alo,…

– Cháu nghe nè chú…- tiếng thằng Chính nói trong máy

– Mày chạy sang căn hộ thuê giùm tao…

– Có chuyện gì hả chú?

– Tao nhốt con bồ trong phòng, hai ngày rồi làm ăn đen quá nên tao không về, không biết nó có biết mà tìm đồ ăn không? – giọng ông Châu tỏ ra lo lắng

– Chắc không sao đâu, đói là nó phải ʇ⚡︎ự lo thôi, cháu làm biếng quá à…- tên Chính trả lời ể oải…

– Đ.M, tao nhờ mày chạy sang xem thế nào, hay là mày sang cứ mở toang cửa ra là được, lũ vô dụng, chỉ có tiền là nhanh…- Ông cҺửι đổng một mình bởi thằng Chính đã cúp điện thoại từ lâu rồi…

Tuy rất bực mình vì thằng đệ ʇ⚡︎ử lười biếng, ông không khỏi lo lắng nên cứ đi đi lại lại trong phòng, nửa muốn đi mà nửa lại sợ đến đó sẽ gặp con nợ gây rắc rối, bởi nếu ông Việt mà biết ông đang rắc rối nợ nần thì nhất định sẽ không bao giờ hợp tác làm ăn với ông, ông phải cân nhắc thật kỹ từng đường đi nước bước bằng mọi gia chiếm được số tiền hơn 10 triệu USD của ông ta, có như thế thì đời ông mới lên tiên được…

Nhưng khi vừa nằm ngủ được hơn một tiếng thì chuông điện thoại lại reo làm ông tỉnh giấc, tiếng thằng Chính la ó trong điện thoại làm ông hết hồn:

– Chú Châu ơi, có chuyện rồi…- tiếng thằng Chính vẫn la thất thanh…

– Có chuyện gì mà mày la như cháy nhà thế hả? – ông điên tiết quát lớn vì thằng Chính làm ông mất giấc ngủ…

– Cháu vừa đến căn hộ chú thuê để mở cửa thì thấy đông người lắm, đứng chật con hẻm luôn rồi…

– Người ở đâu mà đến đó? Mày nhìn kỹ có phải mấy chủ nợ của tao không?

– Con không biết, có cả côпg αп nữa…- Tiếng thằng Chính run run sắp khóc…

– Là có chuyện gì, mày nói từ từ tao nghe coi…- Ông Châu tỏ ra mất bình tĩnh…

– Cháu không dám đến gần, thấy thế bỏ chạy luôn…

– Mẹ kiếp, đồ ăn hại…- ông ta cҺửι đổng

– Cháu nói thật đó, chú đừng về đó nha…

– Mày đến gần đó xem có bà chủ nhà không thì báo cho tao…- ông Châu đã bắt đầu tỏ ra mất bình tĩnh

– Chắc chắn là có bả rồi, vì chắc con bồ của chú ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, côпg αп nhiều lắm…

– Thôi được rồi, mày cũng trốn đi, tuyệt đối không được nói với ai…

Vừa tắt máy để gấp vội vài bộ quần áo để tẩu thoát, thì điện thoại lại có chuông reo, nhìn màn hình hiện lên hai chữ CHỦ NHÀ là ông biết có chuyện rồi, thôi ૮.ɦ.ế.ƭ, có bao giờ con bồ nhí bị ông nhốt trong nhà xảy ra chuyện gì rồi không? mấy ngày rồi nó không ăn uống gì, nếu vậy ông phải nhanh chân chuồn thôi…

Rời khỏi nhà nghỉ, ông Châu mặc áo khoác, mang kính mát che gần hết khuôn mặt dự định đón xe đò chạy thẳng về miền tây, trước tiên ông tính chạy về An giang rồi sẽ qua biên giới, nhưng đúng lúc ông thua hết, tiền cũng không còn, ông không thể ra đi tay trắng như thế này được, chợt nhớ đến ông Việt với số tiền hơn 10 triệu USD, trước khi đi ông muốn gặp ông Việt nhằm hốt hụi chót, có tiền trong tay ông sẽ vượt qua biên giới là xong…

– Alo, ông bạn vàng…

– Có tôi đây, sao từ hôm đó đến giờ mà ông bạn lặn mất tiêu vậy? – tiếng ông Việt đầy trách móc…

– Tôi cũng bận quá, xin lỗi ông…- ông Châu ngập ngừng

– Thôi ông lo việc của ông đi, rảnh rồi mình gặp nhau…- ông Việt không muốn làm phiền ông bạn nên định ngắt máy, nhưng ông Châu đã gọi lại…

– Gặp nhau đi, có kèo này thơm lắm…- ông ta khơi gợi trí tò mò của ông Việt

– Gặp ở đâu? Gửi định vị cho tôi, tôi cũng đang rảnh…- Tiếng ông Việt khẩn khoản

– OK. Đến nơi tôi sẽ gọi, ông cứ chuẩn bị tiền đi nhé, có cơ hội là quất thôi…

– OK…tiền đã sẵn trong tài khoản

– Quá tốt rồi…
Suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra địa điểm hẹn gặp ông Việt, ông Châu cảm thấy lo sợ thật sự, nếu cô gáι kia đã ૮.ɦ.ế.ƭ thì côпg αп sẽ vào cuộc và ông phạm Ϯộι ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người, mà ra đi với hai bàn tay trắng thì cũng không đành, giờ phải làm sao đây? Chợt nhớ ngày xưa ông Việt cũng rất yêu bà Hải, ông chợt nghĩ ra địa điểm gặp mặt ông Việt tại nghĩa trang là hợp lý nhất, nơi đó vừa vắng lại nhân tiện cho ông Việt thăm mộ người tình cũ luôn, nghĩ vậy ông lấy điện thoại gọi cho ông Việt:

– Alo…

– Sao rồi, tôi đang chờ ông gửi định vị đây…

– Tội nghiệp bà ấy quá, tôi đã tìm được mộ bà ấy rồi ông ơi …- ông Châu tỏ vẻ ҳúc ᵭộпg, khóc tu tu…

– Mộ bà Hải phải không? ông ở đó, tôi sẽ đến ngay…

Để cẩn thận hơn, đề phòng bất trắc khi côпg αп phát hiện ra, ông Châu nấp vào một ngôi mộ lớn để quan sát, nếu ông Việt đến một mình và không có gì khả nghi thì ông sẽ ra gặp, còn nếu như cảm thấy có người theo dõi thì ông sẽ theo lối mòn của nghĩa trang mà rút lui luôn…

Sau khi hẹn với ông Châu, ông Việt nhanh tay bấm điện thoại gọi cho ông Hoàng:

– Alo, Alo…

– Tôi đang bận nhé…- Tiếng ông Hoàng khẩn trương…

– Ông ta vừa gọi cho tôi rồi…- ông Việt cũng khẩn trương không kém

– Ở đâu? Tốt quá, tôi đang truy tìm nhưng hắn đã đi trước một bước rồi…

– Hắn vừa điện cho tôi, có vẻ gấp rút lắm…

– Địa điểm? tôi sẽ đến ngay…

– Nghĩa trang thành phố, ngay mộ bà Hải…

– OK. Cứ vậy đi…

Thấy ông Việt một mình đi vào nghĩa trang, tay ôm bó hoa huệ trắng, mắt dáo dác tìm kiếm, ông Châu vẫn ngồi im tiếp tục quan sát, hồi lâu không thấy gì, nghĩa trang vẫn yên ắng một cách lạ thường, ông Châu mới từ từ đi lại đứng phía sau lưng ông Việt, nói nhỏ:

– Mộ bà ấy ở đằng kia, mời ông đi theo tôi…

– Ôi, may quá, không có ông thì tôi không thể nào tìm thấy được, nghĩa trang rộng quá…- ông Việt tỏ ra mừng rỡ…

– Thôi nhanh lại thắp nhang cho bà ấy, tôi phải đi rồi…- ông Châu cảm thấy không yên tâm…

– Ông sao thế? Tìm mãi mới gặp được bà ấy mà đi ngay, liệu có tuyệt tình quá không? – ông Việt tỏ vẻ không vui…

– Tôi thắp nhang cho bà ấy rồi, mộ bà ấy đằng kia, ông đến gặp bà ấy đi…

Theo tay ông Châu chỉ, không khó lắm để ông Việt tìm được mộ bà Hải, khẽ ngồi xuống trước mộ, đặt bó huệ trắng bên cạnh lư hương, ông Việt tâm sự với bà ấy, tỏ vẻ luyến tiếc và hối hận, ông càng kéo dài thì ông Châu càng sốt ruột, tuy rất bực mình nhưng ông Châu cũng cố gắng kìm nén bởi không muốn ông Việt nghi ngờ sẽ hỏng kế hoạch, bỗng một cặp vợ chồng xuất hiện đang tiến về phía ông, tгêภ tay họ cầm nén hương và bó huệ trắng, ông Châu lo sợ vô cùng, có bao giờ họ là côпg αп cải trang đến bắt ông hay không? nhìn về phía ông Việt vẫn đang thì thầm khấn vái, giờ đây ông không biết nên tiến hay lùi? Ông đành ngồi xuống khuất sau một ngôi mộ lớn giả vờ đang nhổ cỏ, bỗng thấy lạnh ngay mang tai, ông giật mình quay lại nhưng cổ đã cứng đơ khi phát hiện ra một họng súng đen ngòm đang kề sát thái dương, kèm theo giọng nói sắc lạnh vang lên:

– Trần Châu, anh đã bị bắt…

– Các ông…là ai…- ông ta sợ đến líu lưỡi không nói được gì…

Cố gắng định ngoái lại nhìn về phía ông Việt nhưng không nổi, ông chỉ biết rằng ông Việt vẫn đang tâm sự với bà Hải, đành lầm lũi bước những bước chân nặng nề đi theo hai chiến sỹ côпg αп, dù có nằm mơ ông cũng không nghĩ rằng mình bị bắt nhanh đến như thế, giờ đây ông phải hết sức bình tĩnh để đối phó, nếu cô ta ૮.ɦ.ế.ƭ rồi thì không chối bay chối biến rằng ông không biết gì, chỉ còn mình cô gáι ở lại căn nhà đó, cô ta sống ૮.ɦ.ế.ƭ thế nào thì liên quan gì đến ông…

Tâm sự với bà Hải xong rồi ông Việt mới sực nhớ đến ông Châu, nhìn xung quanh không thấy ai, nghĩa địa hoàn toàn vắng lặng không một bóng người, ông định cất tiếng gọi thì bỗng chuông điện thoại reo, nhấc máy ông nói chuyện với ông Hoàng:

– Các anh ở đâu thế? Ông ta vừa ở đây mà đi đâu mất tiêu rồi,…

– Tâm sự với tình cũ xong thì về đi…hihi… tình cảm quá đấy…

– Thì mấy chục năm mới gặp lại nhau mà âm dương cách biệt như thế này, bảo sao không đau lòng cho được…- ông Việt ngậm ngùi…

– Thì tôi cũng có nói gì đâu, ông đến chỗ này gặp tôi…

– Thế còn ông ta?

– Xong rồi, tôi vừa gửi định vị cho ông đấy…- ông Hoàng cười…

Thật ngỡ ngàng và khâm phục, ông Việt không hiểu vừa mới đây mà côпg αп đã bắt ông ta, không một tiếng động, cũng chẳng nghe thấy gì, sao nhỉ? Ông ta bị bắt hồi nào vậy ta? Thôi thì cứ đi gặp ông Hoàng thì sẽ rõ…

Bỗng dưng ông lại cảm thấy mủi lòng, ông ta thật đáng trách chứ không hề đáng thương, nhưng dù sao tuổi cũng đã xế chiều rồi, phải ngồi sau song sắt hết quãng đời còn lại, đời người quả thật cay đắng quá, nếu ta không biết trân trọng, nâng niu chăm sóc nó mà cứ để trượt dài trong Ϯộι lỗi thì e rằng đến một lúc nào đó có ân hận thì cũng đã muộn rồi, vội vàng ra khỏi nghĩa trang, mây đen đang ùn ùn kéo tới, cảnh trời mưa tại nghĩa trang càng thêm lạnh lẽo, rùng rợn,…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *