Chỉ cần có em chương 16

Cầm kết quả xét nghiệm tгêภ tay, Nam loạng choạng bước ra ngoài, anh không tin được và không bao giờ chấp nhận kết quả này, Ba Khải và anh không cùng huyết thống. Không! không thể như vậy, anh chỉ có một người Ba duy nhất thôi, trời ơi nếu như Ba biết được thế này, biết anh không phải là con ruột của mình thì Ba có sống nổi không?

– Anh ơi, anh có làm sao không? sao mặt anh xanh quá…- một bác sỹ đi ra thấy Nam đi siêu vẹo muốn té thì quan tâm…

– Bác sỹ ơi, tôi phải làm sao? – Nam nói giọng tắc nghẹn và cảm thấy không thở được…

– Có chuyện gì vậy? anh có thể chia sẻ với bác sỹ được không?

Mặc dù đã gặp rất nhiều trường hợp đau lòng như thế này, nhưng bác sỹ Trung vẫn tỏ vẻ quan tâm để anh trình bày, Nam vừa tâm sự với bác sỹ mà hai hàng nước mắt vẫn cứ chảy, sau khi nghe Nam trình bày, thấy anh đã có phần bình tĩnh, lúc đó bác sỹ mới từ tốn nói:

– Không một người cha, người mẹ nào muốn bỏ con mình mà có thể do một hoàn cảnh nào đó, cũng giống như anh em mình, khi một mối tình tan vỡ, người con gáι có thai nhưng không biết, rồi cô ấy lấy chồng và sinh con, đứa bé ấy có thể là con của người yêu trước…

– Như vậy…- Nam chợt sững người khi nghĩ đến Mai, nếu như cái đêm đó mà Mai có thai con của anh thì sao?

– Chúng ta không nên trách móc các đấng sinh thành, con ruột hay con nuôi mà sống tốt với nhau há chẳng đáng trân trọng hay sao?

– Tôi hiểu rồi…

– Anh còn có diễm phúc hơn những người khác bởi vì anh vẫn còn cơ hội để báo hiếu cho cha nuôi của mình…

– Cảm ơn bác sỹ rất nhiều…

Nam tiện tay xé nát tờ giấy xét nghiệm, chẳng cần biết có nó, anh sẽ cố gắng chăm sóc cho cha và tiếp tục đi tìm Mai, nếu Mai đã có gia đình thì anh cũng chúc phúc cho cô, còn biết đâu anh lại cũng có một đứa con???

Hai người ôm chầm lấy nhau sau khi cάпh cửa phòng nhà nghỉ khép lại, tình cảm dồn nén suốt hơn 20 năm như ngọn lửa bây giờ mới được thổi bùng lên mạnh mẽ, bất chấp ngoài kia cuộc sống vẫn xô bồ ngược xuôi, hối hả, họ cứ ôm ghì lấy nhau như thể nếu buông tay thì lại xa nhau mãi mãi, bà Lan úp mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ ông, mùi hương ngày xưa như vẫn còn đâu đó, bà khóc, những giọt nước mắt ân hận muộn màng, giá như ngày xưa bà không tham tiền mà bỏ ông thì người đàn ông này mãi mãi là của bà, nếu như bà không tham giàu thì bà không chôn vùi tuổi xuân bên người chồng cục cằn, thô lỗ, nếu như…và nếu như…

– Em xin lỗi…- Bà nức nở

– Đừng nói nữa em, chúng ta hãy trân trọng giây phút này, anh nhớ em…- tiếng ông thật gần, thật ấm và nhẹ như hơi thở…

– Em ân hận lắm…huhu – bà lại khóc nức nở…

– Không sao nào, nhìn em khóc anh đau lòng lắm…- ông vẫn dỗ dành bà…

– Bây giờ phải làm sao hả anh?

– Em thu xếp rồi đi với anh, anh sẽ chăm sóc cho em quãng đời còn lại, mình không để mất nhau một lần nào nữa…

– Không anh ơi, ông ấy ﻮ.เ.+ế+..Ŧ em mất…

– Đừng sợ, có anh đây, anh sẽ bảo vệ em…

Rồi họ lại ôm nhau, trong căn phòng vắng, tiếng thở hổn hển, tiếng khóc thút thít, tiếng rầm rì nói chuyện, và rồi khoảng hơn một tiếng đồng hồ, người phụ nữ vội vàng rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra…

Chuyện tình ʋụпg Ϯɾộм với người yêu cũ cứ thế tiếp diễn, bà Lan mải đắm chìm trong men say tình yêu, bà có cảm giác như đang được sống lại thời tình yêu say đắm của tuổi thanh niên, bà bắt đầu ăn diện và soi gương nhiều hơn, thấy vợ dạo này có vẻ yêu đời, miệng lúc nào cũng nhoẻn miệng cười kể cả khi đang ngồi một mình làm ông Hoàng Vũ chú ý:

– Bà làm gì thế?

– Ôi trời, hết cả hồn…- Bà la lớn hòng lấn át ông…

– Tôi đang hỏi tại sao bà lại ngồi cười một mình? Đang tơ vương thằng nào?

– Vớ vẩn, đầu hai thứ tóc rồi còn ghen tuông…ông không sợ người ta cười cho à?

– Tôi không sợ người ta cười, tôi nhắc lại cho bà nhớ là tôi ghét nhất phản bội, tôi sẽ dành hai viên đạn cho hai kẻ phản bội đó…

Bà Lan run lẩy bẩy khi nghe ông Hoàng Vũ nói, bà sợ cũng đúng bởi bà biết điều đó là thật, không điều gì là ông ấy không dám làm, đúng lúc này ông người yêu lại gọi, ông Vũ nghe tiếng chuông thì quay phắt lại:

– Ai gọi? sao bà không nghe?

– Ông nhìn đi, bà Loan cá điện hỏi vay tiền, nhưng vì bà ấy góp không đều, còn thiếu chưa trả hết nhưng lại muốn vay tiếp nên tôi không đồng ý…

– Tiền có phải lá cây đâu…- liếc mắt thấy tгêภ màn hình lưu tên bà Loan cá nên ông Vũ chỉ lẩm bẩm vài câu rồi đi vào…

Bà Lan thở phào, hú vía, nếu mình không nhanh ý lưu tên ông ấy là Loan cá thì hôm nay bà ૮.ɦ.ế.ƭ là cái chắc, ghé miệng vào sát màn hình, bà nói nhỏ:

– Anh đừng gọi nữa, ông ấy đang ở đây…

– Anh nhớ em lắm…

Cứ lần nào gặp hoặc nói chuyện thì ông ấy cũng nói anh nhớ em, bà cũng thế, suốt mấy chục năm ông chồng bà chẳng bao giờ nói được một câu nhẹ nhàng tình cảm, từ ngày gặp lại người yêu cũ, cả ngày thậm chí trong giấc mơ bà cũng nghĩ về ông, nhưng bà cũng lo lắng nếu chẳng may bị lộ, bởi giấy không bao giờ có thể gói được lửa, bà phải hết sức cẩn thận, nếu không…

Thông tin về người đàn ông tên Châu hoàn toàn mù mịt, thậm chí không hề có một dấu vết nào, Nam tìm về nơi mà mẹ anh thời còn sống đã ở cùng ông ta, nhưng hai người chỉ ghé vài ngày lại đi, thậm chí cũng không hề chào hỏi hay nói chuyện với bà con chòm xóm nên không một ai biết, thậm chí một hình ảnh vô tình cũng không có, vậy số tiền rất lớn mẹ anh đã đưa cho ông ta để mua nhà và làm ăn thì hiện giờ đang ở đâu? Lúc quα ᵭờι trong túi mẹ anh còn hơn 100 triệu đồng và chiếc điện thoại hiện côпg αп đang giữ để phục vụ điều tra, về số tiền thì Nam yêu cầu chuyển vào ủng hộ trại trẻ mồ côi, anh lục tìm hết đồ đạc hoặc những kỷ niệm của mẹ để lại cũng không có một dấu vết gì về người đàn ông tên Châu cả, thôi đành chờ côпg αп phục hồi lại dữ liệu trong điện thoại hy vọng sẽ có manh mối…

Thời gian thấm thoát trôi đi, cu Bo đã biết bò và hay hóng chuyện, cái miệng chúm chím nhỏ xinh và hai con mắt to tròn luôn hóng theo mẹ và Bà ngoại, thấy cháu cũng đã cứng cáp và Mai cũng đã xin được việc làm, bà Mùi nói với con:

– Mẹ muốn về quê thăm ông Khải và thắp cho bà Hải nén nhang, tiện thể trả lại số tiền 300 triệu đồng cho người ta con ạ…

– Nhỡ mẹ gặp anh Nam thì sao mẹ? rồi vợ anh ấy…

– Mẹ sẽ hỏi thăm lúc nào cậu ta không có nhà thì mẹ sẽ vào, mẹ sẽ hết sức cẩn thận…

– Giờ mỗi người cũng đã có cuộc sống riêng, con không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh ấy, nhất là nếu anh ấy biết có bé Bo…

– Nhưng mình phải trả lại tiền cho người ta con ạ, bà ấy ૮.ɦ.ế.ƭ cũng lâu rồi…

– Con cũng nghĩ như mẹ, nhưng cũng lo lắng…

– Mẹ sẽ hết sức cẩn thận…

Mẹ đi rồi, chỉ còn Mai và bé Bo, rảnh rỗi cô lại lên ๓.ạ.ภ .ﻮ vào trang của Nam để theo dõi, nhưng không hiểu sao dao này anh không lên ๓.ạ.ภ .ﻮ, trang trống trơn không có thông tin gì cả, Mai thả like vào một tin nhắn, cô yên tâm bởi hình đại diện là hình con trai và nick là BÉ BO thì hoàn toàn là ʇ⚡︎ự nhiên…

Mấy chục năm không gặp lại bà Mùi, ông Khải ҳúc ᵭộпg rơi nước mắt, ông nghẹn ngào:

– Tôi xin lỗi cô…

– Ông chủ giữ sức khỏe, đừng ҳúc ᵭộпg quá…- Bà Mùi động viên

– Thằng Nam cũng Ϯộι nó lắm, nó nhớ và đi tìm mẹ con Bà…

– Ơ, cậu chủ đã lấy vợ rồi mà…- Bà Mùi ngạc nhiên…

– Thật ra không có gì cả mà chỉ là một cuộc hôn nhân đổi chác mua bán,…

Ông Khải kể cho bà Mùi nghe tất cả sự việc, ông cứ kể đến đâu thì bà lại khóc đến đó, bà thương con gáι bà suốt thời gian qua chịu biết bao cay đắng, tủi hờn, bà ngậm ngùi:

– Tội cậu chủ quá…

– Thế vợ chồng cái Mai sống có hạnh phúc không? – ông Khải bỗng hỏi đột ngột làm bà giật mình…

– Ông hỏi cái gì tôi không hiểu?

– Thì hôm thằng Nam đưa về cho tôi tờ thiệp mời của cái Mai lấy chồng, nó khóc quá chừng luôn…

– Không có, tại sao lại như thế chứ?

– Thế tình hình hai mẹ con bà sao rồi, hiện giờ đang ở đâu?

– Thôi cũng muộn rồi, xin được thắp cho bà chủ nén nhang và tôi cũng trình bày với ông chủ một việc như thế này…- Bà Mùi cố ý lảng sang truyện khác mà không trả lời về câu hỏi của ông Khải, đồng thời bà lấy ra 300 triệu đưa cho ông…

– Cái gì thế này? Tiền ở đâu mà nhiều thế?

– Dạ, đây là tiền của bà chủ…

Bà Mùi liền kể cho ông Khải nghe về bà Hải, khi chạy trốn vô tình gặp mẹ con bà, và đây là số tiền bà ấy để lại trước khi ra đi…

– Không, nếu bà ấy để lại cho bà là bà ấy đã hối hận và muốn bù đắp một phần nào đó, xin bà cứ nhận lấy để cho bà ấy được vui lòng …- ông Khải cũng ҳúc ᵭộпg ứa nước mắt

– Không phải tiền do mồ hôi nước mắt của mình làm ra thì tôi không bao giờ muốn nhận, chỉ cần bà chủ nghĩ lại và sống tốt là được rồi, xin phép ông chủ tôi về…

– Ấy, bà Mùi ơi…

Ông Khải gọi với theo nhưng dáng bà Mùi đã khuất ngay cάпh cổng, tay cầm bọc tiền, ông cố gắng vịn tường đi ra ngoài, miệng vẫn không ngừng gọi tên bà Mùi, đúng lúc này thì Nam về tới, anh ngạc nhiên thấy Ba tay cầm rất nhiều tiền mà miệng cứ gọi tên ai đó, thấy Nam vừa về, ông Khải vội chỉ ra cổng và nói lớn:

– Bà Mùi, đuổi theo bà ấy…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *