Ba lần lỡ nhịp – Chương 63

Tác giả : An Yên

Mười năm sau….

Một sáng nọ, có đôi vợ chồng đang ôm nhau ngủ. Chuông điện thoại vang lên, Lệ Thủy dụi mắt ᵭάпҺ thức Minh Hoàng:
– Chồng, mấy giờ rồi?
Minh Hoàng cầm điện thoại, hôn lên trán vợ :
– Tám giờ. Chúc vợ 8-3 hạnh phúc!
Cưới nhau mười năm rồi, có thêm hai cô công chúa sinh đôi xinh xắn, vậy nhưng tình yêu của Minh Hoàng và Lệ Thủy vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Cô đi xuống nhà, ngạc nhiên trước một phòng khách tràn ngập hoa:
– Minh Hoàng, anh có cần bày vẽ thế này không?
Nhưng Minh Hoàng còn trố mắt ngạc nhiên hơn cả cô:
– Đâu, anh đã kịp mua hoa đâu!

Cậu con trai Khang Viễn lúc này lên tiếng:
– Là con ạ. Đẹp không mẹ? Chúc mẹ và các em ngày lễ vui vẻ.
Lệ Thủy nhìn con:
– Khang Viễn, con có làm sao không đấy. Mua một nhà hoa như vậy có phô trương quá không? Hay là con đang yêu?
Khang Viễn gật đầu:
– Vâng, con đang yêu!
Lệ Thủy mỉm cười nhìn chồng:
– Đâu, con bé đâu, dẫn về cho ba mẹ xem!
Khang Viễn cười:
– Chờ cô bé lớn chút đã ạ!

Lệ Thủy tò mò:
– Là sao?
Khang Viễn đỏ mặt:
– Cô bé mới mười hai tuổi mà mẹ, thua con tận mười tuổi cơ!
Lần này thì cả Minh Hoàng và Lệ Thủy há hốc miệng:
– Hả? Con nói cái gì cơ?

Tôi là Minh Hoàng. Tôi sinh ra trong một gia đình trâm anh thế phiệt. Từ nhỏ, tôi đã được chiều chuộng vì là con một. Vậy nhưng, khác với lũ bạn cùng trang lứa yêu thích cuộc sống nhàn nhã hưởng thụ thì tôi lại thích ʇ⚡︎ự lập. Cả nước đều biết công ty thời trang của gia đình tôi. Và ai cũng nghĩ sau khi du học ở nước ngoài về, tôi sẽ kế nghiệp. Thế nhưng, tôi lại thích cái cảm giác ʇ⚡︎ự mình kinh doanh, ʇ⚡︎ự mình quyết định, ʇ⚡︎ự mình chịu trách nhiệm. Và cuối cùng, mặc dù bố mẹ khuyên răn, tôi vẫn lập công ty riêng.

Không hiểu ông Trời ưu ái cho cái ɱ.á.-ύ kinh doanh của tôi hay do thế lực của bố tôi mà Minh Hoàng tôi không mấy khó khăn trong cái ngành nội thất mà mình yêu thích. Đến cái tuổi mà bạn bè tôi yêu và cưới vợ thì chỉ có tôi cùng Kiến Văn vẫn lao vào những cuộc phiêu lưu trong kinh doanh, tìm hiểu gỗ và sáng chế đồ nội thất. Nhiều người còn nghĩ chúng tôi là ” gay” vì suốt ngày đi với nhau.

Diệp Lan là thanh mai trúc mã với chúng tôi. Cô ấy và tôi lớn lên cùng nhau, du học cùng nhau. Cô ấy xinh đẹp, giỏi giang, hiền thục, có thể gọi là mẫu hình phụ nữ hoàn hảo. Đàn ông theo đuổi cô ấy nhiều vô kể, vậy mà bản thân tôi lại chẳng rung động chút nào. Thế nhưng, quả là ông Trời có ý trêu người, bố mẹ chúng tôi lại muốn trở thành thông gia từ khi hai đứa còn bé tí. Du học là một trong những hình thức cả hai chúng tôi lựa chọn để trốn tránh đám cưới. Khi về nước, hai gia đình nhắc lại hôn ước nhưng cả hai chúng tôi đều khước từ.

Thế nhưng, có lẽ ông Trời lại cố gán ghép hai thân phận không tình yêu với nhau. Công ty thời trang của gia đình tôi bị tiểu nhân hãm hại. Bố tôi sinh Ьệпh, trông ông già đi, tóc bạc nhiều hơn khiến tôi xót xa vô cùng. Tiền bạc tôi dồn cho ông nhưng vì công ty quá lớn, tiểu nhân lại quá cao tay nên chẳng bõ bèn gì. Đúng lúc các cổ đông yêu cầu bố tôi từ chức thì bố của Diệp Lan đã dồn cổ phần để giữ cái ghế Chủ tịch Hội đồng quản trị cho bố tôi. Công ty lại được ông chèo lái và dần ổn định nhưng sức khỏe bố tôi lại không ổn chút nào. Khi cầm tờ giấy của Ьệпh viện kết luận ông bị υпg Ϯhư phổi, tôi chỉ biết ngồi một chỗ trong phòng mà rít hết điếu tђยốς này sang điếu tђยốς khác. Tôi đã không nghe lời ông, ʇ⚡︎ự đi con đường của riêng mình. Nhưng nếu không có sự dạy dỗ của ông, tôi không thể chín chắn tгêภ thương trường như hôm nay. Uy danh Hoàng ” gỗ” sẽ chẳng bao giờ được biết đến nếu không có sự động viên của ông. Nghĩ đến một ngày phải xa ông, tôi thực sự đau lòng. Nguyện ước của bố tôi là được thấy tôi và Diệp Lan bước vào lễ đường. Đến lúc này , chưa hiểu thế nào là yêu nhưng tôi chấp nhận vì muốn những ngày tháng cuối đời của ông được vui vẻ. Diệp Lan và tôi cưới nhau, ở chung nhà nhưng ngủ khác phòng. Chúng tôi tôn trọng ʇ⚡︎ự do của nhau, bề ngoài có vẻ như là gia đình hạnh phúc nhưng không ai biết răng chúng tôi chỉ có thể mãi là bạn bè. Tôi thì không sao, nhưng với Diệp Lan, thật sự thiệt thòi cho cô ấy .

Hơn một năm sau ngày chúng tôi cưới, bố tôi quα ᵭờι. Đau thương đến cùng cực nhưng rồi tôi vẫn nỗ lực để làm điểm ʇ⚡︎ựa cho mẹ. Diệp Lan là cô gáι tốt, cô ấy xin được chờ mãn tang bố chồng rồi mới li hôn.

Tôi gặp Lệ Thủy trong một bữa tiệc nhỏ của công ty tôi. Khi đó, em và cô bạn Ái Chi đang cãi nhau vì em không chịu trang điểm . Con gáι xinh đẹp tôi gặp không ít, cũng không ít cô muốn trèo ℓêп gιườпg với tôi nhưng con gáι mặt mộc mà đẹp như em quả là hiếm. Không hiểu sao tôi lại có ấn tượng với em, có thể bởi em khác với những những tiếp viên quán Karaoke bình thường, em không vồn vã , không sấn vào tôi và chẳng bao giờ trang điểm, lại còn gọi tôi là ” chú”. Tôi trêu em, em chỉ đỏ mặt cười. Dần dần, tôi cũng không hiểu sao lại thích đến quán,đôi khi chỉ là để tám chuyện phiếm với Kiến Văn. Bàn công việc cũng đến, buồn cũng đến, vui cũng đến khiến Kiến Văn nhiều lúc bực mình. Tôi khó chịu khi nghe tin nhiều gã muốn qua đêm với em. Tôi đã nói với chủ quán tung tin rằng tôi bao nuôi em, tất nhiên chúng tôi là dân kinh doanh nên có thân quen cũng cần một số tiền không nhỏ. Nhưng không vấn đề, tôi chỉ muốn em bình yên như thế, nhất là khi biết em không chịu 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓. Từ khi gặp em, một thứ tình cảm mới lạ xuất hiện trong tôi, phải chăng tôi đã yêu? Một kẻ chỉ biết kinh doanh như tôi chả hiểu gì về yêu đương, nhưng nay tôi lại thích trêu ghẹo em, chọc tức em. Em càng tức, tôi càng thấy em đáng yêu.

Khi biết em có con với Doãn Tuấn Khang, tôi ngạc nhiên nhưng lại thấy thú vị. Bởi không ngờ một cô gáι thánh thiện như em lại làm mẹ ở tuổi mười bảy, nhưng tôi thương cho nỗi đau mà em phải chịu. Tôi biết Doãn Tuấn Khang, cậu ấy chín chắn và bản lĩnh dù chúng tôi mới gặp nhau một lần ở Đà Nẵng. Điều khiến tôi thích em là em lại không hề giấu diếm quá khứ ấy. Nếu một cô gáι thích leo ℓêп gιườпg tôi , cô ta sẽ giấu nhẹm đi điều ấy, thậm chí còn sẵn sàng đi vá cái màng mỏng ấy để mang tiếng ” trao thân” cho tôi, để được tôi bao nuôi. Còn em, em cứ ngang như cua, cãi tôi nhem nhẻm. Em càng cãi, tôi càng thích trêu ghẹo em.

Nghe tin con trai em mất tích , tôi bỏ cả cuộc họp cổ đông, phi xe về nhà em. Tôi lo sợ em sẽ buồn, sẽ ốm. Tгêภ đường đi, tôi đã liên hệ với người của tôi ở thành phố quê hương em, biết con em không sao rồi nhưng tôi lại không dừng bước được. Tôi muốn gặp em. Tôi biết, mình đã yêu em mất rồi.

Tôi kiếm đủ lí di để gặp em. Đứng trước mộ của Doãn Tuấn Khang, tôi hiểu, em yêu cậu ấy rất nhiều…Nhưng, là kẻ đến sau một người như Doãn Tuấn Khang thì tôi không buồn chút nào. Tôi đã nói với cậu ấy rằng:

– Tuấn Khang, tôi không biết cậu và Lệ Thủy đã có một tình yêu đẹp và đau thương đến vậy. Tôi rất cảm phục tình yêu của hai người. Không giấu gì cậu, Minh Hoàng tôi đã có vợ, tôi lấy một người mình không yêu và chúng tôi không hề chung đụng thể ҳάc . Lệ Thủy là người phụ nữ đầu tiên khiến trái tιм tôi rung động. Tuấn Khang , cậu có thể cho phép tôi thay cậu chăm sóc mẹ con cô ấy suốt đời được không? Tôi xin lấy tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của mình ra để hứa với cậu sẽ không bao giờ phản bội cô ấy.

Không biết Doãn Tuấn Khang có nghe tôi nói không nhưng tôi cảm giác có một làn gió mát như lời chấp nhận. Vậy là, tôi quyết định sẽ theo đuổi em.

Em luôn muốn tránh tôi, muốn tôi cho em thời gian. Vì thế, tôi đã ” lặn” luôn một tháng trời để kiểm tra tình cảm của mình và cả của em. Nhưng đó quả là một tháng ҡıṅһ ҡһủṅɢ đối với tôi. Tôi nhớ em đến phát điên phát dại, nhiều lần tôi muốn lao ngay đến quán để gặp em, để ôm em nhưng cầm chìa khóa xe rồi lại dằn lòng cố cất nó thật sâu để không thể nhìn thấy. Cuối cùng, một tháng cũng trôi qua, ngày nào cũng soạn tin nhắn chỉ biết lưu vào tin nháp. Chưa bao giờ tôi lại thấy run sợ đến như thế, tôi sợ…em quên tôi.

Nhưng giây phút gặp lại em, nhìn vào mắt em, nghe em trách móc, tôi hiểu, em cũng đã đặt tôi vào trái tιм. Lần đầu tiên của tôi không phải là lần đầu tiên của em, nhưng như tôi đã nói đấy, đứng sau Doãn Tuấn Khang, tôi chả có gì phải suy nghĩ cả. Tôi ở trong em, em ở dưới thân tôi, thể ҳάc và trái tιм của chúng tôi hòa vào nhau. Đó là hạnh phúc.

Tôi mua lại nhà hàng không chỉ vì muốn thay đổi hình thức kinh doanh mà còn bởi tôi muốn dành tặng nó cho em, để em không phải chịu cảnh làm thuê làm mướn. Tôi muốn em sung sướиɠ đầy đủ nhưng tôi biết, lòng ʇ⚡︎ự trọng của em rất cao. Em không muốn dựa vào tôi, không muốn là cái bóng của tôi, vì thế tôi càng trân trọng em. Nếu những ngày ở Thái Lan, chúng tôi ngập chìm trong tình yêu và tì-ภ-.ђ ๔.-ụ.ς thì những ngày ở Lào, không có em, cảm giác nhớ nhung xen lẫn bất an khiến tôi chỉ muốn lao về bên em. Nhưng công việc ngày càng nhiều, trong rừng không có sóng nên có lúc tôi phải leo mãi lên ngọn cây để nhắn tin cho em. Bên Lào khá пguγ Һιểм bên vệ sĩ lại theo tôi và Kiến Văn sang đây. Tưởng đi một tháng, không ngờ hơn ba tháng sau tôi mới trở về. Khoảnh khắc gặp lại em, tôi chỉ muốn lao vào em mà hòa quyện. Chẳng hiểu sao, cứ gần em là tôi chỉ muốn ” ăn ϮhịϮ”. Càng ngày tôi càng say em.

Em có thai, tôi mừng hơn bắt được vàng. Tôi săn sóc em như một đứa trẻ. Tôi kể với Diệp Lan, cô ấy vui lắm. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy lại đến tìm em. Mục đích của Diệp Lan vô cùng trong sáng và cao cả nhưng khoing ngờ em lại không hiểu ra khi nghe Diệp Lan giới thiệu là ” vợ Minh Hoàng”. Em đau đớn, nhìn em, lòng tôi như có ai cầm nắm muối lớn xát vào. Tôi thường cҺửι những kẻ thất tình là ngu ngốc nhưng giờ tôi mới hiểu, cảm giác không có em đau đến ngu dại. Tôi chẳng thiết tha điều gì, chỉ muốn uống thật say. Nhưng tôi nào có say, mà chỉ thấy hình ảnh em, nụ cười thánh thiện và ánh mắt trong veo ấy ám ảnh tôi. Em rời Đà Nẵng về nhà sinh đẻ. Em xưng ” tôi” với tôi, xa lạ và đau đớn quá chừng. Nhưng tôi không thể nào ngăn em bởi tôi đã sai. Giá mà tôi đủ can đảm để nói với em sự thật, biết đâu tôi đã không mất em.

Khi em trong phòng sinh, tôi nóng lòng ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Trước đó một ngày, vệ sĩ báo cho tôi rằng trong thời gian tôi ở Lào, em đã bị cưỡng hϊếp. Lúc ấy, tôi chỉ muốn băm vằm thằng Minh Tuấn kia, nhưng việc em sinh con quan trọng hơn cả. Đáng kinh sợ là thám ʇ⚡︎ử của tôi điều tra ra Minh Tuấn và Trúc Thy đã hại ૮.ɦ.ế.ƭ Tuấn Khang dù người mà Trúc Thy muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ chính là em. Nhưng tôi đã tạm gác mọi chuyện để em sinh đẻ trọn vẹn. Giây phút bế An An vào lòng, tôi biết, đó là con của Minh Tuấn. Nhưng tôi không quan tâm. Em không có lỗi, chỉ vì em quá đẹp, quá trong sáng nên bị lừa gạt thôi. Chỉ cần em ở bên tôi, An An và Khang Viễn đều là con của tôi. Nhưng em không chấp nhận điều , em đuổi tôi về để làm chồng Diệp Lan. Tôi không cầu xin em được, tôi buộc phải xa em. Tôi lại ra mộ Doãn Tuấn Khang, xin lỗi cậu ấy vì đã không giữ lời hứa. Tôi xin cậu ấy cho tôi một phép nhiệm màu để được bên em.

Nhưng tôi không ngờ, phép màu ấy tận mấy năm say mới đến. Có lẽ Tuấn Khang muốn thử thách tình yêu tôi dành cho em. Tôi lao vào ɾượu chè, bỏ bê công việc. Nếu không có Kiến Văn, tập đoàn của tôi sẽ sụp đổ mất rồi.

Em lấy chồng- một người em không yêu. Tôi biết, đó là vì em muốn quên tôi, nhưng tôi đau đến ૮.ɦ.ế.ƭ đi sống lại. Nhìn em mặc váy cưới như một thiên thần nhưng chú rể không phải là tôi, tôi đã định lao ra ςư-ớ.ק lấy em rồi đi đến một nơi nào đó chỉ tôi và em mà thôi. Nhưng rồi tôi chỉ biết đứng bên đường nhìn theo em lên xe hoa cùng người khác.

Chồng em là một gã пghιệп ma túy. Nhưng trái với việc kịp thời nhờ côпg αп can thiệp vụ Minh Tuấn thì tôi lại không đến kịp khi em bị ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘. Tôi chỉ biết đau mà không thể làm gì khi em tổn thương. Em li hôn, Khải Minh sốc tђยốς mà ૮.ɦ.ế.ƭ, tôi nghĩ đã đến lúc thực hiện lời hứa năm xưa với Doãn Tuấn Khang.

Tôi theo mẹ con em sang Pháp ngay sau khi xuất viện vì xuất huyết dạ dày. Lần này, dù trời long đất lở, tôi thề sẽ không bao giờ buông tay em.

Giờ đây, tôi vô cùng hạnh phúc vì có em bên cạnh. Em là nữ hoàng trong đám cưới cổ tích của chúng tôi, là vợ hiền của tôi, là mẹ hiền của bốn đứa con- Khang Viễn, An An, An Nhiên, An Thiên. Ngày em sinh đôi hai công chúa nhỏ, tôi khiến các bác sĩ bật cười vì yêu cầu cả một đội ngũ bác sĩ giáo sư giỏi nhất đứng một ʋòпg quanh giường em để khiến em hết đau. Sau đó, dù em muốn sinh con trai cho tôi nhưng tôi không bao giờ cho phép nữa. Tôi tìm mọi cách phòng tránh để vẫn được trầm luân cùng em hằng đêm mà không phải chứng kiến em đau đẻ. Vả lại, Khang Viễn chả phải là cậu con trai quá tuyệt vời hay sao?

Tôi hạnh phúc vì có em. Suốt đời này và cả kiếp sau, tôi, em và những đứa con sẽ là gia đình hạnh phúc. Vương Lệ Thủy, tôi yêu em, mãi mãi…

P/s: Chân thành cảm ơn các bạn đã cùng tớ theo dõi bộ truyện này. Cảm ơn mọi người đã cùng Lệ Thủy trải qua mọi cung bậc cảm xúc. Lệ Thủy cũng theo dõi cùng chúng ta. Và tớ muốn nói với chị ấy rằng: EM BIẾT ĐỜI THỰC KHÔNG NHƯ NGÔN TÌNH NHƯNG EM MONG CHỊ HÃY VÌ HAI THIÊN THẦN NHỎ MÀ VUI SỐNG BỞI ĐỜI SẼ CHO TA NHỮNG PHÉP MÀU. EM HI VỌNG CÂU CHUYỆN NÀY CHẠM ĐƯỢC TỚI TRÁI TIM ĐỘC GIẢ VÀ AN ỦI ĐƯỢC PHẦN NÀO NHỮNG NỖI ĐAU CỦA CHỊ. EM VÀ HÀNG TRĂM ĐỘC GIẢ LUÔN YÊU THƯƠNG CHỊ!

– THE END-

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *