Vợ cả và vợ lẽ 2

T/g:#NguyễnThanhMai
——————
Hôm ấy, cũng ăn cơm tối xong và mọi việc đã gọn gàng. Thanh lại tranh thủ làm sổ sách giúp bổ chồng. Ông bảo Thanh tổng hợp sơ qua toàn bộ số công điểm của toàn bộ các hộ gia đình. Đồng thời cộng toàn bộ số phiếu ghi nhận bà con xã viên đã nhập kho.

Cân đối lên xem: Mỗi công được tương ứng với bao nhiêu lạng thóc. Để lựa cân đối chia thóc cho mọi nhà.

Tác giả xin nói rõ thêm rằng:

Ngày ấy làm việc gì là ban chỉ huy đội đã giao cho một cô trưởng nhóm: ví dụ cày cấy bao nhiêu sào ruộng, vơ được bao nhiêu mẫu cỏ. Là họ giao khoán số công điểm rồi. ( Mỗi Công là 10 điểm) Nếu một ngày mình cấy được 2 sào = 50 điểm. Tức là một ngày mình làm được 5 công.

Thanh cộng cân đối số công điểm của toàn đội. Với tổng số thóc đã nhập kho. Chị bảo với bố chồng rằng:

– Thầy ơi, con ϮιпҺ sơ sơ: Mỗi ngày công của bà con vụ này được tương đương 0,8 lạng thóc , Thầy ạ.

Xong thanh đưa sổ theo dõi và chỉ từng chỗ cho bố chồng biết. Ông gật đầu hài lòng. Rồi ông bà vẫn ngồi cái chiếu trải ở sân uống nước chè xanh. Ông lại cao hứng ngâm thơ Truyện Kiều. Mấy đứa em chồng ngồi đấy nghe và nghe bà mẹ chồng Thanh kể chuyện cổ tích. Ông bà hôm ấy có vẻ vui lắm. Ông lại cao hứng bảo:
– Thầy có câu đố văn này rất ý nghĩa và hay. Đứa nào giải được đúng đáp án, Thấy sẽ thưởng.
Cái Thanh rất thích, nó bảo:
– Vâng, thầy cứ thử đọc câu đố đi?

Nếu con giải được đúng thì thầy phải thưởng thật nhé!

Ông bố chồng uống ngụm nước chè xanh. Và lấy giọng trịnh trọng đọc:

– “Một Đoàn trai gáι, đứng bên sông.
Ước nguyện cùng nhau lấy vợ chồng.
Mỗi Chàng một Thϊếp – Thừa một Thϊếp.
Mỗi Chàng hai thϊếp – một chàng không!
Hỏi: ” Đoàn có mấy người? Mấy trai, mấy gáι?
Mấy đứa em chồng còn đang nhẩm tính.. chả biết các em nghĩ gì? Còn riêng Thanh nó lấy cái bút bi và mảnh giấy ra để tính nháp. Nó suy luận:
-” Đã là”Đoàn Người” thì tức là phải từ 3- 4- 5 -6 hoặc 7 người trở lên.
Căn cứ đề bài ra có câu: “Mỗi chàng một Thϊếp, thừa một Thϊếp”.
Tức là số bạn nữ nhiều hơn số bạn Nam một người.
Vậy nó lấy thử Đoàn ba người:
Hai nam, và ba nữ.(Thì khớp rồi)

Nhưng tiếp câu đề cuối bài:

-” Mỗi Chàng hai Thϊếp. Một chàng không?”

Như thế không khớp và không đúng đáp án.
Vậy Đoàn có thể là: ba Nam và bốn Nữ. Ôi, đúng rồi!
” Mỗi Chàng hai Thϊếp còn một chàng không được cô nào đây rồi” Cái Thanh reo lên:
Đáp án là: Đoàn có 7 người.
( Trong đó: Có 3 bạn Nam và 4 bạn Nữ) . Thầy ơi, con tìm ra đáp án như thế có đúng không?
Thế là cái Thanh tìm ra đáp án trước. Nó ρhâп tích và bảo với bố chồng thế.
Cả hai ông bà đều gật đầu hài lòng và tủm tỉm cười. Ông bà yêu quý cái Thanh lắm.

Ông bảo:

– Con Thanh rất nhanh trí và thông minh. Thầy sẽ có phần thưởng thể này: Nếu cuối năm nay mà các con sinh cháu đầu lòng.( Ngoài tiêu chuẩn ra) Thầy cho thêm 2 tạ thóc nữa và cho chúng mày ăn riêng và cho hơn sào đất ở xóm trong. Có cái nhà hai gian đã trình tường chắc chắn. Lợp rạ dầy dặn gọn gàng rồi đấy.
( Lúc ấy cái Thanh đã có thai 2 tháng. Nhưng Thanh chưa nói cho gia đình biết)
Cái Thanh rất vui mừng và bảo: – Vâng, Con cảm ơn Thầy Bu.
*********
Cuối năm ấy là 1985. Thanh sinh được con trai đầu lòng. Thanh làm việc luôn chân tay, siêng năng chịu khó.
Các cụ bảo:

“Có nghén con so
Làm cho láng giềng!” Thanh rất dễ đẻ. Nó chỉ đau bụng một lúc. Chưa kịp đi trạm xá đã đẻ ở nhà rồi. Nên bà mẹ chạy vội vào xóm nhờ bác Thành đến đỡ giúp. Vì bác ấy chuyên đỡ đẻ đã về hưu.

Cả nhà mừng lắm. Thằng bé giống anh Tam như đúc. Ai nhìn vào cũng cười lăn cười bò ra. Nhất là ông bố chồng. Ông mừng vui ra mặt vì được cháu nội là trai. Vì các cụ ngày ấy. Vẫn có tư tưởng thích cháu nội là con trai cơ? Vợ anh trai trưởng đẻ ba lần vẫn là con gáι. Nên ông không thích. Và cứ chê con dâu cả là:
” Chị ta” chậm chạp: Nhắc được chân nọ thì chân kia mối đắp.
Nhắc được tay nọ thì tay kia dế dũi (!)”
Chị dâu mang cho cái gì, ông bà không ưa vợ chồng chị. Anh chị mang cho cái gì cũng không ăn.
Vậy nhưng cái Thanh đi chợ về mua cho ông bà bất cứ cái gì ông bà cũng vui vẻ nhận.
Một năm sau: Đó là năm 1986.

Vợ chồng cái Thanh góp được tiền làm lại nhà. Nó mua xi măng và vôi cát về đóng viên ngói lợp proximang. Chứ nó không lợp rạ nữa. Nhưng đóng ngói phải có giấy báo lót vào khuôn cho nó gióc. Mà hồi đó, chỉ có ai làm cάп bộ mới được phát mỗi tuần một tờ báo Tin Tức hoặc báo Nhân Dân. Nó lấy của Thầy chồng được một ít không đủ. Nó bèn liều muối mặt lên nhà cái Dung ( bạn bè thân thiết từ nhỏ đến lúc lấy chồng). Nhưng nhà cái Dung giàu có. Còn cái Thanh thì nghèo và làm ăn vất vả. Nó ngại không mấy khi hỏi nhờ vả gì đâu. Nhưng giờ rất cần những tờ báo cũ để đóng khuôn ngói. Nó lên nhà Dung bảo:

– Dung ơi, chỉ có chồng bạn là được phát nhiều báo. Bạn soạn những tờ nào đã xem và cũ rồi. Thì cho tớ một ít. Tớ về đóng ngói. Không có báo thì không làm được.
Thế là cái Dung vui vẻ, hỏi thăm và mời bạn uống nước chè. Rồi nó đi gom những tờ báo đã đọc. Đưa cho Thanh một tập dày cộp.

Thanh mừng quá. Cảm ơn nó định ra về. Thì cháu Ngoan – Con gáι chị Hương là Vợ Cả. Cái Dung là vợ Hai. (Cháu lúc ấy -8 tuổi gì đó) Cháu được mọi người dạy bảo: ” Đừng gọi cô Dung là Dì, con cứ gọi là Mẹ nhé!”
Cháu nhìn thấy cô Thanh. Cháu khoanh tay chào cô và bảo với cái Dung:
– Mẹ ơi, mẹ cho con xin tiền đóng học. Cô giáo bảo rồi. Các bạn đóng gần hết rồi. Mà bố mẹ chưa đóng cho con?
Thanh không thể ngờ:
“Cái Dung nó chỉ cốt quý thằng con trai nó được 4 tuổi thôi. Còn nó thờ ơ ghét bỏ, không quan tâm và không thương cháu gáι con chị Cả. Bố nó mải việc của đội sản xuất và việc xã. Không có thời gian quan tâm đến con gáι. Mà mẹ cháu mất rồi. Cháu rất hụt hẫng và thiếu thốn tình cảm. Cháu rất buồn sống bơ vơ cô ᵭộc trong chính ngôi nhà của bố mẹ.
Cháu có khóc và khoe bà Ngoại, thì bà Ngoại bảo:
– Cháu cứ ở đấy. Quyền lợi sau này nhà họ phải có trách nhiệm lo. Chứ bà Ngoại không có quyền. Và bà không giàu như bố cháu.
Thỉnh thoảng cháu đi học chạy qua vào đây. Bà có gì thì để phần cho ăn thôi nhé.

Nhiều lúc cháu gáι thấy các bạn có tình cảm bố mẹ quan tâm sum vầy, có quần áo mới. Tiền học các bạn đóng rồi. Mà nó cứ bị cô giáo nhắc. Mà bố nó thì đi vắng suốt ngày. Tối về lại làm sổ công điểm. Cháu sợ bố, nên không dám bảo hoặc cần mua bút mực, thước kẻ, sách vở.. Cũng không dám đòi. Không dám nói gì với bố. Cũng không dám nói xin mẹ Hai.
Nên hôm nay thấy có cô Thanh đến, cháu dựa đà mới hỏi xin mẹ.
Cái Dung không nể mặt Thanh ở đấy. Nó cau mặt đỏ bừng lên, quát con chồng:
– Đóng, đóng cái gì? Tao không có! Mày đi hỏi bố mày mà xin?
Cái Thanh ngạc nhiên về thái độ này, nó bảo:
– Ô, sao mày lại quát mắng cháu thế, nó tủi thân. Mẹ cháu mất rồi. Mày lấy bố nó. Mày phải có trách nhiệm lo cho cháu chứ?
Mày nên nhớ là mày cao số. ( Số mày là kế phụ kế mẫu đấy. Mày phải thương yêu cháu như con mình) Chú ấy mải bận việc. Mà nó sợ bố không dám bảo. Mai mày phải đến lớp nói ʇ⚡︎ử tế với cô giáo rồi đóng tiền cho cháu đi…
Cái Dung không nói gì, cứ lườm con bé. Cháu gáι bưng mặt khóc ấm ức. Cái Thanh đế bọc giấy báo xuống. Chạy lại dỗ cháu:
– Cháu nín đi! Không sợ cô giáo mắng đâu. Mai mẹ Dung đóng tiền cho cháu.
Cái Dung bảo:
– Mày kệ nó đi! không phải dỗ dành, nó càng được đà lên nước ăn vạ đấy.
Con bé liền chạy vào qùγ ở chỗ ảnh thờ mẹ nó, nó khóc gọi:
– Mẹ, mẹ ơi! Mẹ đi đâu rồi? Con khổ lắm.
Cái Dung liền quát:
-Con ranh con kia! Ai làm sao mày mà mày phải khóc.? Phải xui mẹ mày? Mẹ mày ૮.ɦ.ế.ƭ rồi. Đi lên đồng Miễu mà gọi. (Ý là nó nói chỗ mộ chị Hương ở tгêภ ấy mà)

Cái Thanh càng ngạc nhiên và thương cháu gáι. Nó bảo:

– Dung ơi! Tao không ngờ mày lại ăn nói, đối xử như thế với cháu bé. Nó mồ côi mất mẹ thì mày mới được kế chân. Nhà chồng giàu có chứ thiếu thốn gì đâu? Mày cũng từng có Dì ghẻ. Cũng là con chồng. Cháu cũng hoàn cảnh con chồng như mày. Nhưng mày Kỵ Dì hai , mày cứ cãi cҺửι Dì mày. Chứ cháu nó ngoan. Nó có cãi bướng mày đâu? Mày phải thương con bé chứ?

Cái Thanh nhắc lại số cái Dung. Và cùng cảnh là con chồng sao mày không động пα̃σ mà thương cháu? Nên nó có vẻ dịu lại và không nói gì.

Nhưng 5 phút sau: Thấy nó cứ hai tay ʇ⚡︎ự vả vào hai bên má nó đỏ rõ bàn tay lên. . Rồi mắt nó trợn lên. Nó chui vào gầm giường. Nó lè lưỡi ra và nó cứ: Gâu, gâu, gâu, và gừ, gừ trong cổ họng. Giống như con chó nó sủa và kiểu sợ hãï chúi xuống gầm giường như thế.

Cái Thanh hoảng sợ. Tướng cái Dung bị điên hoặc là Ma Quỷ nhập vào nó rồi?
Còn cháu Ngoan sợ mẹ Dung quá, chắc mọi lần cháu gáι bị cái Dung tát vào má cháu như thế.? Cháu nó chạy ra đầu thềm nó ôm mặt khóc và gọi: Bố ơi! Mẹ ơi! Hu hu hu. Con sợ lắm.

Cái Thanh đang bối rối và chứng kiến cảnh ấy nó cũng sợ và nó linh cảm như chị Hương linh thiêng đã hiện về tát vào mặt cái Dung ? Vì đối xử tệ bạc với con gáι? Đồng thời bắt nó làm chó chui xuống gầm giường?

Cái Thanh đang chạy ra ngoài ngõ gọi người vào để giúp. Thì cái Dung ở trong gầm giường bò ra, chạy ù vào buồng lấy chai tђยốς sâu. Nó dốc vào mồm uống trôi mấy hớp rồi. ( Ngày đó đội sản xuất là thường để các chai tђยốς sâu và các bình bơm ở nhà thư ký đội. Hôm nào tổ thanh niên bơm tђยốς sâu cho lúa là đến nhà thư ký để lấy).

Cái Thanh chạy ra vừa đến đầu ngõ thì may quá. Vừa lúc ấy chú Hoà – Chồng cái Dung đi họp về.

Chú Hoà và cái Thanh chạy vào nhà thấy hơi sực mùi tђยốς sâu.

Cái Dung đang nằm ở gầm giường. Miệng sùi bọt mép.

Con bé cháu gáι sợ tái mét mặt không dám khóc. Nó đứng nép vào cửa thềm.

Chú Hoà và cái Thanh mê tơi ra gọi thêm người. Lấy võng cάпg khênh cái Dung đi Ьệпh viện cấp cứu…

Còn tiếp.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *