Tác giả:#NguyễnThanhMai.
————-
Ba năm sau:
Hôm ấy, Thanh đi chợ buôn ở bên huyện, về sớm hơn mọi ngày. Thanh về nấu cơm nước xong, ăn trưa sớm. Chiều Thanh quẩy quang gánh ra bờ mương cắt cỏ.
Khi được đầy gánh, Thanh vội vàng gánh về.
Khi đi qua đường cái, thấy chị Hợi đang trói hai đứa con vào hai gốc cau . Chị cứ vừa khóc vừa quát mắng và ᵭάпҺ các cháu. Hai cháu : Một gáι 12 tuổi, một trai 10 tuổi, cũng tầm bằng hai đứa con chị Thanh.
Thương hai cháu quá, không biết đầu đuôi làm sao mà mẹ nó có vẻ cùn cáu kỉnh thế nhỉ? Chị cứ roi tre quất hai cháu. Thanh đứng lại định chạy vào can ra. Nhưng có chú hàng xóm cạnh đấy chạy sang, gỡ trói ra cho hai cháu rồi.
Các cháu đều ngoan và xinh xắn, chứ có Ϯộι tình gì đâu? Chị Thanh hỏi ra mới biết: Chị Hợi “giận cá chém thớt”. Chị ghen tuông ức chế với chị Kỷ- vợ Hai và anh Sửu- Chồng chị.
Đợt trước chị tranh thủ bốc bùn ở bờ mương để lên vệ rồi trồng khoai nước.( Hồi ấy gọi là khoai bông, hoặc khoai khôn) . Rọc của nó cũng tước sạch vỏ ra rồi nấu canh ăn. Còn củ của nó thì nguyên mảng dưới bùn khô ấy. Để già lấy về cạo vỏ, ngâm muối cho ra hết nhựa và rãi ngứa đi. Sau đó rửa sạch bỏ vào luộc. Khi gần chín rồi rắc vài ít muối hạt vào. Nó bở và ngon, ăn chống đói. Nó bở ngon gần như khoai sọ bây giờ ấy, các bạn ạ.
Hôm ấy chị Hợi pha loãng hai nồi chân nước giải ra tưới vào những khóm khoai khôn ấy ở bờ mương. (ngày ấy nồi nó to làm bằng đất nung. Cứ để đi giải vào đấy, rồi pha loãng ra tưới cây cối và rau màu). Đang đi làm, chị nghĩ ức chế lên. Liền quăng hai nồi nước giải ấy đi, rồi về quát mắng hai đứa con, trói các cháu vào gốc cau và vụt các cháu như thế.
**************
Ngược dòng thời gian của 15 năm trước. Đó là vào khoảng thời gian 1974-1975.
Anh Sửu và chị Hợi cùng đi bộ đội, đóng quân cùng đơn vị. Chị Hợi ở ngay xã tгêภ, cùng huyện thôi. ( Cũng gần giống trường hợp anh Chung và chị Nhân ở Tập một ) mà tác giả đã kể.
Anh Sửu cũng trong một trận ốm sốt xuất huyết rất nặng. Chị Hợi đã chăm sóc, tђยốς men, phục vụ giúp đỡ anh tận tình. ( Chị Hợi làm bên Hậu Cần ( nấu ăn) Chứ không làm γ tά như chị Nhân.
Sau đó chị Hợi cũng đem lòng yêu thương anh. Chị muốn lấy anh. Chị cứ quấn lấy anh không rời.
Anh Sửu vì chịu ơn nghĩa của chị nên cũng không dám phụ lòng. Nể và thương hại mà lấy thôi. Chứ thực ra là anh không có tình yêu với chị. Anh trắng trẻo, cao ráo, đẹp trai. Còn chị Hợi người gầy gò, da đen. Cả làng người ta cứ bảo chị là: “Cá rô đực”!
Nhưng gia đình nhà anh Sửu cũng nền nếp , đạo đức. Thầy Bu anh đều là Đảng Viên. Ông làm bên chi bộ Đảng ủy xã. Bà làm hội trưởng hội phụ nữ của xã. Nên khi anh chị đi bộ đội về, ông bà thấy anh đưa bạn gáι về, nên cũng mừng và quý. Anh đành liều đưa chị về giới thiệu với gia đình, họ hàng. Anh xin phép Thầy Bu cưới chị. Ông bà cũng vui lòng chiều theo sự lựa chọn của các con. Chứ không phong kiến áp đặt và cầm đoán như những gia đình có tư tưởng phong kiến, áp đặt.
Dù anh không có tình yêu trước với chị. Nhưng hai người vẫn ăn ở với nhau bình thường , phát sinh tình cảm sau & hạnh phúc.
Anh chị được cháu gáι đầu lòng và cháu trai thứ hai. Ngang tuổi con của Thanh. Các cháu đều béo khỏe, da dẻ hồng hào trắng trẻo. Các cháu đều ngoan.
Hồi cái Thanh ở nhà, chưa lấy chồng về xóm dưới cùng cái Huệ ấy. Có chị Kỷ cùng sinh hoạt chi đoàn thanh niên với bọn nó. Chị chính là con ông bác ngành tгêภ với nhà cái Huệ. Chị hơn bọn nó 3-4 tuổi. Chị bằng tuổi chị gáι của Thanh. Nhưng chị tóc xoăn ʇ⚡︎ự nhiên. Gò má hơi cao. Đôi Mắt chị lúc nào cũng cau có khó khăn. Nên theo tướng số luận giải là: “Cao số! Vất vả về đường lương duyên”.
Chị Kỷ gần giống trường hợp cái Dung. Nghĩa là: Phải lấy làm hai, hoặc lấy chồng thật muộn. Chứ lấy chồng sớm chỉ có ҳάch nón mà về. Thầy bói bảo:
Chị Phải ” Hai cơi trầu mới thành Gia Thất”! ( Tức là hai lần chồng ấy)
Chị thấp, lùn, không có gì nổi trội lắm. Chị tham gia ban chấp hành Xã Đoàn. Chị được Thầy chị làm bí thư Đảng ủy xã nâng đỡ . Nên họ đã kết nạp Đảng trong nội bộ cho chị thôi. Chứ thực lực, chị chưa học hành hết lớp 10. Chưa có tài năng gì cống hiến gì cho xã hội. Nhưng với công việc của Chi Đoàn, chị cũng chịu khó, tận tụy.
Hồi đó con gáι ngoài ba mươi mà chưa yêu ai và chưa có chồng, bị coi là già rồi, ế rồi. Các cụ cứ đọc:
– Trai ba mươi tuổi đang Xoan.
Gái ba mươi tuổi đã toan về già!
Bu chị ốm ho, rụng tóc đầu, rồi bà mất sớm. Các em trai , em gáι của chị đã lấy vợ, lấy chồng hết. Bọn em dâu nó cũng không thích có chị chồng ở nhà lù lù.
Nhà Thầy Bu chị Kỷ cũng khá giả, nên đã mua cho chị cái quán nhỏ ở gần trung tâm xã, mua máy khâu cho chị may cắt, sửa chữa quần áo.
Em trai chị cũng học về ngành y dược, làm việc và khám Ьệпh cho mọi người. Nên cũng dạy chị và bán kèm theo tђยốς tây. Mỗi khi em trai khám chữa cho Ьệпh nhân, thì lại giới thiệu bán tђยốς ở chỗ chị Kỷ. Chị ở riêng một mình ngoài quán ấy.
Dần dần, chị mở mang, tu bổ thêm, chị bán thêm các thức ăn, hàng nông sản như: Gạo tẻ, gạo nếp, đỗ xanh, vừng và lạc. Cả rau, đậu, ϮhịϮ, giò chả. Trứng gà vịt.
Chị Hợi thường ngày đi làm qua quán chị Kỷ mua rau, đậu, hoặc thỉnh thoảng tý thức ăn cho con.
Dần dần hai chị quen nhau, và trở nên thân thiết. Chị Hợi rủ chị Kỷ về nhà mình góp gạo nấu ăn chung.
Chị bảo:
-Vì có mỗi mình mày nấu cũng ngại và buồn.
Vả lại, thời gian ấy, chị Kỷ còn vướng sửa quán, cũng chưa có chỗ tắm gội và nấu nướng. Chị Hợi rủ bạn về nấu ăn cùng và tắm gội ở đấy.
( Tình tiết phát sinh của chị Hợi và chị Kỷ giống như trường hợp cô giáo Hường và cô Mùi, mà tác giả đã kể ở truyện: Tin Bạn Mất Chồng)
Từ đó ngày nào chị Kỷ cũng về nhà chị Hợi (góp gạo nấu cơm chung) rồi chị lại cũng có những câu trêu đùa.:” Hay là ở đây, lấy làm hai anh Sửu, chồng tao nhá?’
Họ lại cười vui…
Chồng chị Hợi thấy chị Kỷ ᵭộc thân, biết buôn bán xoay sở, kinh tế biết ʇ⚡︎ự lập. Nhiều lúc anh Sửu ngầm so sánh với vợ mình: Hình thức vợ anh xấu hơn, người gầy và đen.Anh nghĩ thầm:
“Ngực thì chẳng có, đét đẹt như cá rô đực”. Lại nhiều lúc cứ bỗ bã to mồm, không biết làm ăn buôn bán xoay sở được như vợ người ta.”! Anh cứ nghĩ đến chị Kỷ lại thở dài nuối tiếc.
Nhưng các cụ bảo rồi. ” Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!”
Thoạt đầu chỉ là những câu trêu đùa. Rồi dần dần anh Sửu và chị Kỷ cũng có cảm tình với nhau thật. (Không biết ba người này có “Duyên Tiền Định” phải trả nợ cho kiếp trước hay không? Mà kỳ lạ một điều nữa là: ” Nếu một ngày chị Hợi mà không nhìn thấy chị Kỷ đâu, là chị buồn và nhớ. Chị phải chạy ra quán chị Kỷ giả vờ mua tý hành và quả trứng vịt . Để có cớ ra đấy nhìn chị Kỷ một tý, rồi mới yên lòng được”!)
Rồi chị nghĩ sao, chị ʇ⚡︎ự nguyện bàn với chồng đến hỏi chị Kỷ về làm hai cho chồng.
Đàn ông mà, ʇ⚡︎ự nhiên được thêm vợ đúng ý, thì mừng quá chứ ai ngu mà từ chối?Anh ấp úng bảo:
– Chả biết là cô ấy có đồng ý không? Nếu em hỏi mà không được thì bẽ mặt quá!
Thế là chị cả trực tiếp ” Tay bưng Trầu, đầu đội lễ” . Một lễ cưới đủ thủ tục hai họ và bạn bè chứng nhận đàng hoàng cho chồng lấy vợ hai. Nhưng nhiều người lớn tuổi và bè bạn biết chuyện đều lắc đầu ái ngại cho cuộc tình tay ba này.
Các cụ trong làng vẫn cứ bảo rằng:
” -Thân nhau lắm, thì cắn nhau đau!” Đấy rồi mọi người xem, cuộc đời không đơn giản đâu!
Một cụ lớn tuổi trong làng bảo: “Một chum hai gáo, khéo lựa cũng va,!” Rồi ớt nào mà ớt chả cay…?
Các anh thanh niên thì bảo:
– Đấy rồi xem: “Làm trai hai vợ thì nó thương vợ nhì!”
Còn các cô bác và chị em phụ nữ thì xì xèo bảo:
– Ô, sao con Hợi nó ngu thế nhỉ nó có bị thần kinh không nhỉ? Tự nhiên cứ đi hỏi vợ cho chồng? Thật đúng là ăn vào bùa mê tђยốς lú à?
Các bác lớn tuổi trong làng thì bảo:
– Dù sao nó cũng được hai đứa con ngon lành đủ nếp đủ tẻ rồi.
Lấy ai thì lấy cũng chẳng bằng vợ cái con cột.
– ” Dù chàng năm thϊếp bảy thê,
Vẫn không bỏ được gáι sề này đâu?
Chị Hợi chỉ nghĩ đơn giản một điều muốn hàng ngày chị em được gần gũi và quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Chứ chị không nghĩ xa xôi hơn. Không nghĩ xấu về bạn Kỷ. Nghĩ rằng: Có làm hai thì cũng mỗi người ở một nhà, không ảnh hưởng gì cả. Mà chị Kỷ còn giúp đỡ tiền nong đóng học cho con mình. Hàng ngày còn cho các con bánh kẹo, hoa quả.
Một thời gian sau khi họ nhà chồng và vợ Cả anh Sửu, cưới hỏi vợ hai cho anh.
Thời Gian đầu: Chị Kỷ, chị Hợi và anh Sửu sống thuận hòa, vui vẻ. Chị Kỷ coi quý mến hai đứa con chồng vô cùng. Chị Hai may sắm cho hai cháu quần áo, giấy vở bút mực cho con chị Cả. Cũng như tiền đóng học của hai đứa, tất cả chị Hai lo đầy đủ cho các cháu. Chị Hai thương yêu hai đứa còn này , giúp đỡ lo lắng cho các cháu như con mình thật. Chứ không hề ρhâп biệt.
Những lúc mùa cấy và mùa gặt, chị Kỷ tạm đóng cửa quán, hai chị đều đi làm cùng nhau. Xong việc hộ chị Cả. Chị Hai mới về mở hàng bán tiếp. Có lần Thanh còn thấy hai chị đi vơ cỏ lúa dưới đồng xa. Hai chị còn dắt tay nhau thân thiết như hai người bạn chí cốt.
Còn về phía cái Huệ . Cuộc sống và duyên nợ của nó vẵn thế. Nó cứ hy vọng Trung quay về ở với nó. Nên nó cứ ở lỳ nửa cái nhà bị chặt ấy. Mà vẫn ra gan không xây hai bức tường cho kín vào.
Nó có viết thư gửi vào trong miền Nam cho Trung. Không biết thư có đến tay không, mà không thấy Trung hồi đáp. Hay là dù có nhận thư đến tay chăng nữa, Trung nó cũng không muốn nói gì với Huệ nữa đâu?
Huệ ta càng “ngộ nhận”. Không tỉnh táo đầu óc ra mà suy nghĩ.
Nó chờ đợi trong vô vọng hão huyền (!)
Đúng là con người ta, chỉ ăn nhau ở tư duy và cái đầu! Tự mình đày đọa làm khổ bản thân, sống cô đơn chỉ có hai mẹ con. Chỉ thỉnh thoảng có cái Thanh vào chỗ nhà Huệ nó ρhâп tích chuyện trò vài câu thôi.
Còn cháu gáι cứ thấy buồn sầu ít nói, đang có thể mắc Ьệпh trầm cảm thật rồi?
Nam mô a Di Đà Phật!
8 năm sau….
Còn tiếp.