Tác giả : Lương Thị Bé
4 hôm sau, tại nhà Vy ngày chủ nhật.
Buổi sáng, ông Trung từ Long An đến tìm gặp Vy và gia đình Vy để hỏi tung tích về con gáι ruột của ông là Linh Đan. Ông được bà Uyên mời vào nhà ngồi uống trà. Ông Trung nhìn xung quanh trong căn nhà đẹp rộng, rồi cười.
– Nhà anh chị đẹp sang quá.
Bà Uyên và ông Mạnh hôm nay nghỉ nên cũng ngồi chung, ông Mạnh hỏi.
– Anh đến đây thăm bé Vy à?
– Tôi đã nghe Vy nó kể hết sự tình rồi. Tôi muốn tìm gặp con gáι ruột của tôi là con mà anh chị đã nuôi dưỡng từ bé đến giờ.
– À. Thì ra là vậy?Linh Đan nó đã lấy chồng rồi nên không ở đây, mà nhà chồng nó cũng không xa lắm, tý nữa tôi sẽ đưa anh đến đó mà gặp con.
– Dạ, tôi cảm ơn bố mẹ của Vy, tôi cũng bất ngờ về mọi chuyện lại như vậy, bao năm qua tôi cứ ngỡ con Vy là con ruột của tôi. Giờ đây hóa ra không phải.
Ông Mạnh cười bảo.
– Tôi đây cũng không thể ngờ.
Những người lớn ngồi trò chuyện nhắc về năm xưa cho nhau nghe, cho ông Trung biết rõ hơn về sự tráo đổi con cái và chuyện vô cùng kỳ lạ là ông trời đã xui khiến cho những người ruột ϮhịϮ lại về chung một nhà.
Sau bửa cơm trưa, bà Uyên cùng ông Trung lên ô tô đi đến nhà chồng Linh Đan.
Vì không xa nên thoáng chốc đã đến, đứng trước cάпh cổng chờ bà Uyên nhấn chuông, ông Trung hồi hộp chờ đợi giây phút gặp con gáι. Bà Tâm, mẹ chồng Linh Đan bước ra mở cửa cười hỏi.
– Chị đến thăm cháu sao?
– Dạ.
Bà Uyên đưa tay về phía ông Trung giới thiệu.
– Đây là ba ruột con bé Linh Đan.
Bà Tâm thoáng bỡ ngỡ rồi cười.
– Chào anh, mời mọi người vào nhà.
– Chào chị.
Vào trong nhà ngồi, ngôi nhà hơi nhỏ, ông Trung và bà Uyên ngồi đợi, còn bà Tâm bước vào phòng để gọi Linh Đan.
5 phút sau, Linh Đan bước ra ngồi mặt cau có không nói lời nào. Bà Tâm, ᵭάпҺ nhẹ vào tay Linh Đan bảo.
– Chào ba ruột đi con, cả mẹ nuôi nữa. Sao ngồi thừ ra vậy hả?
Ông Trung nhìn con chăm chú rồi bảo.
– Ba chào con, chắc con đã biết hết mọi chuyện rồi phải không?
Linh Đan ngước mắt nhìn rồi trả lời.
– Ông tìm tôi làm gì chứ! Quá khứ tôi đâu có biết gì đâu mà nói.
Bà Uyên thở một hơi dài vì Linh Đan ăn nói bất phép. Bà liền nói.
– Linh Đan, con lớn rồi, con nên chỉnh sửa lại lời ăn tiếng nói của mình chút đi. Chuyện xưa thì con cũng nên chấp nhận chứ! Sao nói vậy được hả?
– Má…con mệt lắm! Con đi vào phòng đây.
Linh Đan đứng dậy bước vào phòng. Ba người ở ngoài chỉ biết nhìn nhau, ông Trung sượng mặt không nói nên lời, bà Uyên xuống giọng buồn bã.
– Cũng tại tôi, tôi nuông chiều nó quá nên mới thế.
– Không phải do chị, tính nó vậy rồi. Giờ có răn dạy cũng bằng thừa.
Mẹ chồng Linh Đan đáp lại lời bà Uyên, vì ở chung gần cả năm nên bà cũng hiểu con dâu là người như thế nào, nhưng bà không muốn nặng nhẹ nên nhịn cho qua chuyện.
Ông Trung đành đứng dậy chào bà Tâm.
– Thôi, thấy được mặt mũi là tôi vui rồi. Con bé nó ngỗ nghịch quá, tôi chẳng biết nói sao, chắc chị vất vả vì nó lắm, thì thôi chị cố gắng dạy bảo nó dần dần, khi nào tôi rảnh sẽ đến thăm.
– Dạ có gì đâu, tôi quen rồi.
Ông Trung thấy áy náy trong lòng vì tính khí Linh Đan giống như lời vợ nói, đúng là chẳng coi ông ra gì cả. Ông không biết rồi bà mẹ chồng Linh Đan sẽ chịu đựng con gáι mình được bao lâu nữa.