Tác giả : Lương Thị Bé
Tấn tức giận hai tay nắm chặt hai bờ vai Vy giằng mạnh quát lên.
– Bộ em muốn ૮.ɦ.ế.ƭ hả? Em làm anh điếng người luôn em có biết không? Tại sao em dại dột đến mức đó hả Vy?
Vy gỡ bỏ bàn tay anh ra khỏi người mình.
– Đúng, em muốn ૮.ɦ.ế.ƭ đó. Vì anh đó, anh quá bội bạc, anh là một người đàn ông hèn hạ tồi tệ.
Tấn nghẹn lời khi nhớ đến mẹ Vy đã buộc mình. Nghĩ về điều đó mà Tấn ngậm ngùi không nói.
Vy liếc mắt nhìn cười khinh bỉ.
– Anh Ϯộι tệ đến mức đó sao? Đến nổi không nói được lời nào. Vậy thì để tôi ૮.ɦ.ế.ƭ quách đi cho rồi, cứu tôi làm gì chứ. Tôi sống chỉ mang tủi ทɦụ☪ thì sống để làm gì nữa.
– Em nói gì lạ vậy? Không có anh thì em còn người khác, em còn gia đình em, ba má em yêu thương em. Còn anh, anh không tiền, cuộc sống anh cơ cực không thể mang lại ấm no cho em thì em còn vấn vương anh làm gì cho thêm mệt mỏi hả Vy? Nghe anh, hãy gọi mẹ em đến và theo bà về đi.
Vy quát lên.
– Không gọi ai cả. Anh nghĩ có thằng đàn ông nào lấy tôi hả? Anh hại đời tôi rồi phũ phàng bỏ tôi như vậy sao? Tôi đã lầm, đã lầm vì yêu một người như anh.
Trong tâm trí Tấn giờ đây tràn ngập lời của bà Uyên.
Cậu nên tránh xa con bé ra, cậu phải cắt đứt liên lạc với Vy ngay vì cậu không thể mang lại hạnh phúc cho nó.
Tấn mở miệng đành lòng phải nói.
– Anh xin lỗi. Đúng, anh tệ vậy đó, anh là thằng đàn ông hèn hạ. Em bỏ anh đi.
Vγ tάt thẳng vào mặt Tấn thật mạnh.
– Trong bụng tôi đã có con với anh. Anh thật khốn пα̣п.
Tấn đờ người ra nghe lời nói vừa phát ra từ miệng Vy. anh hỏi.
– Em nói gì? Em có con với anh rồi sao?
– Anh còn hỏi làm gì nữa. Hậu quả mà anh để lại cho tôi rồi chối bỏ tôi. Anh vừa lòng hả dạ anh chưa? Tôi sống tгêภ đời này còn ý nghĩa gì nữa.
Vy khóc, Tấn sững sờ như ૮.ɦ.ế.ƭ sững, trời đất xung quanh như quay cuồn khi nghe tin Vy có thai với anh. Tấn biết phải làm sao, muốn đến cũng không thể mà từ bỏ cũng không xong.
Con đường mà Tấn muốn đi thật khó lựa chọn, muốn vượt qua cái rào cản ngăn cách để với lấy cái hạnh phúc cho mình, nhưng lại không thể vì khoảng cách giờ đây quá xa. Hai người như hai thế giới hoàn toàn khác nhau, Anh hối tiếc cam chịu sự áp đặt của mẹ cô, Vy không hiểu được mà oán trách anh.
Tấn còn đau hơn khi suy ra được bà Uyên đã biết Vy có thai mà vẫn ép buộc Vy phải chia xa mối tình này. Cay đắng trăm phần trong lòng Tấn mà Vy nào có hiểu, cứ nghĩ anh là người bội bạc, mau quên.
Còn nỗi đau nào hơn nếu Tấn không trở tay kịp thời thì giờ đây Vy đã ૮.ɦ.ế.ƭ, người hối hận nhất đau lòng nhất là anh. Nghĩ đến giây phút kinh hoàng, anh nhìn vào khuôn mặt đáng thương của Vy, bất chợt anh nhận ra Vy tiều tụy hơn. Anh ôm lấy cô, cái ôm sau bao ngày xa cách nhớ nhung làm Tấn muốn gạt bỏ tất cả, anh muốn mặc kệ mọi thứ trớ trêu ngăn cách, mặc kệ sang hèn mà muốn cùng Vy đi suốt cuộc đời. Bàn tay Tấn đưa lên mái tóc Vy vuốt nhẹ, buông lời từ tận đáy lòng anh.
– Anh yêu em. Anh sẽ vì em mà cố gắng vượt qua mọi thứ.
Vy khóc vì hạnh phúc, bàn tay cô cũng ôm lấy anh thật chặt.
Cơn mưa chiều của những ngày giáp tết đổ xuống khoảng không gian trở nên mù mịt, chiếc xe ô tô của bà Uyên cũng đã đến điểm đi vào nhà Tấn và ngừng lại, Vy và Tấn thống khổ nhìn nhau biết trước chuyện sẽ không như ý muốn khi ánh mắt lạnh nhạt của bà bước ra xe. Không còn lựa chọn nào khác ngoài đối đầu với những gì không mong muốn.
Bà Uyên thấy Vy, bà biết ngay là Vy chỉ có thể đến đây, bà tức giận bước vào mắng.
– Con làm cái gì mà bỏ đi không một lời vậy hả? Ai cho phép con đến đây? Con đã xin phép má chưa mà ʇ⚡︎ự tiện hả?
Vy ngang bướng cãi lại mẹ.
– Má đừng có cấm cản con có được không hả? Tại sao má phải ép con phải sống đơn lẻ trong khi bụng mang dạ chửa, phải mang tủi ทɦụ☪.
– Má không muốn con khổ, con hiểu không hả? Đi về ngay.
– Con không muốn về, có ૮.ɦ.ế.ƭ con cũng không về. Má đừng tàn nhẫn đến mức ép con phải xa người mình yêu.
Lập tức Vy ăn trọn cái tát từ tay bà Uyên.
– Con dám hỗn xược với má như vậy hả Vy? Ai dạy con ăn nói với má như vậy? Con hư đốn quá rồi.
Vy đưa tay lên má mặt, nước mắt tuôn ra. Vy không nói được lời nào nữa. Vy sững sờ vì lần đầu tiên trong đời kể từ ngày gặp lại mẹ, bị mẹ ᵭάпҺ cho.
Tấn quỵ chân xuống cầu xin.
– Con xin cô, cô đừng ép Vy phải làm mẹ đơn thân. Con xin cô hãy cho con cơ hội để chịu trách nhiệm chăm sóc yêu thương Vy trong cuộc đời còn lại.
– Cậu lấy gì mà lo cho nó hả?
Tiếng quát lớn của bà Uyên lấn át vào tiếng mưa. Tấn vẫn mở miệng nài nỉ.
– Con biết là hiện tại con không có gì trong tay, nhưng con sẽ cố gắng hết sức mình. Cô đừng chia cách con và Vy có được không?
– Không thể nào, cậu lấy gì để giám chắc lời nói của mình, trong khi cậu пghιệп ngập, không tiền, còn vợ con. Làm sao tôi có thể đảm bảo được Vy không khổ khi lấy người như cậu. Đừng có trách tôi khi tôi nói đúng sự thật.
Bà Uyên sai người bước vào tóm Vy kéo ra đưa vào xe như bắt một Ϯộι phạm, mặc cho Vy oán trách, giãy giụa kêu gào. Tấn chẳng thể nào giành giật Vy được, bất lực nhìn người con gáι anh yêu thương bị đưa đi khỏi tầm tay, chua xót trăm phần nghe Vy kêu tên mình. Nỗi đau ai thấu hiểu, khi tình bị ngăn đôi bởi cái nghèo, bởi bàn tay người mẹ.
Chiếc ô tô lùi ra chạy đi khuất, Tấn thẩn thờ bước ra đứng trong mưa nhìn theo Vy vẫn trong xe ᵭ.ậ..℘ cửa kính không muốn xa rời anh.
Mưa như trút,Tấn ướt hết tấm áo, mãnh áo dán khít vào da ϮhịϮ mà nỗi đau không ngừng quây lấy. Tiếng sấm chớp gầm vang một màu trắng sáng của tia sét giáng xuống, Tấn qùγ gối trong cơn mưa tầm tã, đau lòng vì cô đã mang thai với mình.
***
Không ai nói cho bà Uyên biết được Vy suýt mất ๓.ạ.ภ .ﻮ, bà một mực vẫn cự tuyệt phản đối mối tình mà bà cho rằng chẳng ra sao, mặc dù rất thương con.
Chiếc ô tô di chuyển trong cơn mưa chiều xối xả, hai mẹ con ngồi tгêภ xe không một lời nào, Vy nghẹn ngào nhìn về phía trước mù mịt đến chán nản.
Điều mà bà Uyên đã ngăn cản Vy làm cô thấy chán cuộc sống này, muốn gục ngã, trong tâm hồn đau thương không kể ҳιếϮ, chẳng thấy gì ý nghĩa nữa.
Bàn tay bà Uyên dần nhích nhẹ chạm vào tay Vy thương xót tình mẹ con, Vy mặc kệ, mắt vẫn vô hồn. Bà Uyên hiểu rõ nỗi đau của con, lời bà nhẹ nhàng khẽ an ủi sau khi bình tâm lại.
– Con đừng buồn, má xin lỗi vì đã mạnh tay với con. Con quên Tấn đi.
Làm sao cô có thể quên được Tấn, khi đã vì anh mà muốn ᵭάпҺ đổi cả ๓.ạ.ภ .ﻮ sống, cái khuyên bảo làm nỗi đau thêm nghẹn ngào.
– Con không quên được. Có ૮.ɦ.ế.ƭ con cũng không quên.
Tiếng thở dài thay lời đáp lại, bà không ngờ Vy ngu ngốc đến vậy. Cuộc sống hiện tại của Vy muốn gì mà không có, tại sao phải theo Tấn, Tấn có cái gì mà làm Vy phải thành ra như vậy. Bà Uyên chán nản khổ tâm vì con gáι nuôi rồi đến cả con gáι ruột. Bà khóc, lần đầu tiên bà thấy đau, thấy người làm mẹ như bà yêu thương con, muốn bảo vệ che chở con. Không lẽ bà đã sai khi làm vậy, không lẽ giờ đây bà phải phó thác mặc kệ Vy, để Vy đi con đường mà mình chọn sao? Bà sụt sùi đưa khăn lên lau nước mắt. Bà Uyên nghĩ Vy còn vụng dại mới theo đuổi cái tình yêu đó. Tại sao phải cần đến tình yêu mà nó không mang cho Vy tiền bạc, làm sao có thể sống được trong cái bần hàn cơ cực như vậy được. Đối với bà Uyên cái nghèo nó ҡıṅһ ҡһủṅɢ hơn bất cứ cái gì, trong khi Vy mang thai rồi sinh con, Tấn làm gì để nuôi 4 miệng ăn cho đủ, Tấn còn mẹ già, còn con riêng, thêm mẹ con Vy nữa… Nghĩ sơ bao nhiêu đó bà Uyên thấy con đường tăm tối mở ra phía trước.
Về đến nhà, Vy lại ʇ⚡︎ự nhốt mình trong phòng, không ăn tối. Bà Uyên cũng không muốn ăn vì Vy như vậy. Bà gõ cửa kêu gọi.
– Vy, con mở cửa ra đi, nghe má nói.
– Má cứ mặc con, con mệt lắm.
Nỗi đau nào hơn nữa, bà Uyên uất nghẹn vì đứa con cứng đầu. Bà bực tức quát lên.
– Con có thôi hay không hả?
Vy mở cửa trong im lặng. Bà Uyên bước vào quát nạt vì không chịu đựng thêm nữa.
– Trời ơi! Tấn nó có được cái gì mà con phải vì nó mà sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ hả? Con thành ra như vậy cũng vì một người đàn ông không ra gì hay sao? Con đang ﻮ.เ.+ế+..Ŧ má hay sao vây Vy, con khờ dữ vậy?
– Má đừng nói nữa mà. Má không hiểu con thì để con ૮.ɦ.ế.ƭ đi.
– Con đừng có lấy cái ૮.ɦ.ế.ƭ ra mà dọa má. Má khổ quá rồi đó Vy ơi là Vy.