Tác giả : Lương Thị Bé
Những món ăn đắt tiền được bà Uyên gọi ra đầy bàn làm Vy chσáпg ngợp, Vy còn đang ngỡ ngàng, ngớ người thì bà Uyên cười bảo.
– Cháu cứ ăn thỏa thích đi, đây là những món ngon nhất ở đây?
Vy ngần ngại mở lời.
– Cô Không cần phải tiếp đãi cháu những món đắt tiền như thế này đâu ạ. Hôm qua giờ cô đã tốn quá nhiều tiền vào cháu rồi đó. Cháu ngại lắm!
Bà Uyên ngồi vắt chéo chân, người rất thư thả, tгêภ môi một nụ cười hiền hòa và ánh mắt triều mến dành cho Vy chẳng khác nào người thân. Bà nói.
– Kể từ giờ phút này cô nhận cháu là con nuôi, cháu chịu không? để cháu không phải ngại về bất cứ điều gì cả.
– Dạ…tại sao lúc đầu cô nói nhận cháu vào giúp việc lau dọn nhà mà ʇ⚡︎ự dưng cô tốt với cháu rồi cô muốn nhận cháu là con nuôi. Thật tình cháu không quen như vậy.
– Đúng là mới đầu cô thấy cháu Ϯộι nghiệp nên ý định muốn nhận cháu vào làm việc nhà, mà ʇ⚡︎ự dưng cô cảm mến cháu nên chỉ muốn cháu có cuộc sống ấm no đầy đủ, nên thành ra là vậy đó.
– Nhưng cô cũng có con gáι rồi mà…
Bà Uyên nhớ đến đứa con gáι tên Linh Đan vừa lấy chồng vài tháng cũng bằng tuổi của Vy, đứa con mà bị người ta tráo đổi cho bà, buộc lòng bà phải nuôi từ lúc đỏ hỏn tới bây giờ. Nghĩ thoáng qua đứa con gáι đó chỉ biết ăn chơi, rồi bà không nhắc đến cho Vy biết nên im lặng rồi chỉ nói vài lời khuyên nhủ như né tránh.
– Thôi cháu ăn đi, thức ăn nguội sẽ không ngon đó.
Vy nhìn thức ăn bày biện đẹp và thơm ngon, sẵn cơn đói nên Vy ngồi ăn ʇ⚡︎ự nhiên. Đang ăn ngon lành Vy ngẩng đầu lên thấy bà Uyên nhìn mình rồi mỉm cười, Vy hỏi
– Cô không ăn cùng hả cô?
Bà Uyên nhẹ nhàng triều mến.
– Cô no rồi.
– Nhưng nhiều quá cháu không ăn hết.
– Cháu ăn bao nhiêu thì ăn, không hết cũng không sao.
– Ôi! Cháu thấy bỏ phí quá! Mấy hôm trước…
Vy ngừng lại không nói nữa vì nhớ đến Tấn, chỉ cách 2 ngày thôi Vy còn cùng Tấn ăn cơm với trứng gà, có bửa thì đậu phụ với chút rau muống, mì gói làm canh ăn qua bửa. Mặc dù món ăn giờ ngon gấp mấy lần, có thể nói là thượng hạng nhưng sao nó trở nên vô vị và lạc lõng. Những kỷ niệm cùng Tấn ùa về làm Vy thấy một nổi buồn len lỏi đau đó làm món ăn trong miệng Vy khó nuốt hơn.
Vy ăn chậm lại, đưa đôi đũa như không muốn gắp bất cứ thứ gì bỏ vào miệng nữa. Đôi mắt nhìn xa xăm ra con đường trưa nắng, mọi thứ mờ nhạt dần trong đôi mắt ngấn lệ khi nghĩ đến những buổi sáng có một người đàn ông luôn dậy sớm nấu ăn cho Vy, đưa Vy đi làm rồi gần 12 giờ đêm lao đến đón cô. Nơi sống mũi cô đỏ ửng, giọt nước mắt chảy xuống ๒.ờ ๓.ô.เ.
Bà Uyên nhìn Vy rơi một giọt lệ xuống, bà cứ ngỡ Vy ҳúc ᵭộпg vì được ăn ngon. Bà đưa bàn tay gạt nước mắt tгêภ mặt Vy, cùng nụ cười diệu dàng an ủi.
– Sao cháu lại khóc hả Vy? Cháu cứ bình thường mà ăn đi chứ!
Lời nói của bà Uyên không in vào tâm trí Vy lúc này mà toàn hình ảnh của Tấn hiện ra đến đau lòng. Một câu hỏi cho chính Vy lúc này. Có phải mình nhẫn tâm lắm không? Chỉ vì chút sai lầm lúc say của anh mà mình nỡ tuyệt tình từ chối ở lại sao? Mình đã bỏ mặc anh trong lúc khó khăn nhất? Để mình vô tình được ăn ngon, mặc đẹp. Không lẽ mình đã quá tàn nhẫn ?
Tình yêu cũng khơi dậy những nhớ nhung khi không liên lạc được làm Vy thêm rối bời. Rồi một bàn tay nắm lấy tay Vy, làm Vy bình tâm lại giây phút đau lòng đó. Vy chớp đôi mi cong cho những dòng lệ ứ đọng rơi xuống hết, để đôi mắt người con gáι xinh đẹp nhìn sáng trong trở lại. Hình ảnh khuôn mặt một người phụ nữ lo lắng với đôi mắt đang nhìn thẳng vào Vy xót xa hỏi.
– Cháu có chuyện gì mà buồn, nói cho cô biết.
– Chắc cháu sẽ không thể làm con nuôi của cô được nữa. Cháu…
– Sao lại không làm con nuôi của cô? Có gì mà cháu chưa hài lòng?
Vy im lặng thoáng chốc rồi thẳng thắn nói.
– Dạ, mặc dù cháu không rõ tại sao cô lại tốt với cháu, cháu thật may mắn gặp được cô nhưng cháu không thể sống sung sướиɠ mà bỏ mặc một người bạn cùng cháu chịu nhiều khốn khó những ngày qua được. Chiều nay cháu sẽ trở về chỗ cũ để tìm anh ấy.
Bà Uyên giật thót tιм can lên vì sợ Vy không chịu ở nhà bà nữa. Bà thay đổi sắc mặt từ vui vẻ thư thái thành lo âu. Bà không nghĩ được gì lúc này chỉ biết bằng mọi giá bà không để Vy rời xa bà thêm lần nào nữa.
Không biết nói gì lúc này, trong đầu bà Uyên đang nghĩ đến người con trai mà hôm bửa gặp bà thấy Tấn đến chở Vy về. Hình ảnh phút chốc hiện ra một người nam có vóc dáng cao nước da ngâm, và có phong cách hơi già dặn. Bà Uyên nhìn thẳng mặt Vy hỏi.
– Ý cháu nhắc đến người đã chở cháu về lúc làm ở quán cầy hôm bửa hả?
– Dạ vâng ạ.
Vy cúi đầu buồn bã mở lời tiếp.
– Cháu ngỡ rằng đến nhà cô để làm việc, cái cháu cần là tiền được làm ra từ tay cháu, chứ cháu không muốn đến đây để được cô đối tốt, cháu thấy ngại.
– Cuối cùng là cháu muốn như thế nào?
– Cháu muốn kiếm tiền để giúp đỡ anh Tấn. Anh ấy dù gì cũng đã giúp cháu nhiều.
– Cô hiểu rồi. Nhưng rốt cuộc là cháu đang thương hại người con trai đó thiếu thốn về tiền bạc đủ thứ, hay là cháu có tình cảm gáι trai với cậu ấy nên muốn sống chung?
– Cháu…
Dù Vy không nói ra nhưng bà nghĩ Vy phải lòng Tấn. Bà biết sẽ khó lòng ngăn cản cái gọi là tình yêu nên khó mở lời ép buộc Vy dừng lại mối tình ấy khi chưa chắc chắn là con ruột bà.
– Tấn là người tốt hả Vy. Cháu không nên ở cùng người khác giới như vậy vì có nhiều cái không tốt cho cháu. Theo cô là giờ đây, cháu muốn làm việc và trả lương sòng phẳng thì cô sẽ chiều cháu. Nếu cháu cần tiền giờ đây để giúp đỡ người bạn tốt của cháu thì cô sẽ cho cháu tạm ứng tiền trước. Cháu chịu không?
– Dạ được ạ.
– Cô khuyên cháu không nên ở cùng với cậu ấy nữa.
Vy vì sợ bà cụ khi ở nhà bà Uyên nên cô từ chối không muốn tiếp tục ở. Dù Tấn thế nào, cô ở cùng anh vẫn thấy thoải mái hơn. Vy đáp.
– Cháu sẽ về nhà trọ để ở.
Bà Uyên không thể ngăn cấm quá mức, trước mắt thì bà đành chiều ý Vy để chờ bảng giám định adn kia là mẹ con thì bằng mọi giá bà phải đưa Vy về.
– Vậy cháu cứ làm gì cháu muốn, nhưng cháu hãy cẩn thận khoảng cách một chút.
Chiều hôm đó, bà Uyên đưa cho Vy ít tiền cho người đưa cô đến phòng trọ của Tấn.
Thấy Vy trở về, Tấn rất vui mừng. Nghe Tấn kể đêm hôm con anh bị sốt phải nhập viện nên anh mang điện thoại đi cầm.
– Thảo nào em gọi không được.
Vy thấy Tấn khốn khổ không có tiền, cô lấy số tiền bà Uyên cho tạm ứng để anh chuộc cái điện thoại của anh về còn lại thì trang trãi cuộc sống.
9 giờ đêm, có cuộc gọi từ số ba của Vy hiện lên tгêภ màn hình điện thoại Tấn, anh đưa cho Vy nghe máy, giọng bà Vĩnh kêu lên.
– Hĩm à! mày đang ở đâu vậy hả? Ba mày Ьệпh nằm liệt giường rồi mày có về không hả?
– Dì nói gì hả? Ba con sao Ьệпh?
– Ai mà biết. Về hay không tùy mày, chứ mày tưởng tao nói láo hả?
Bà Vĩnh cúp máy, Vy thẩn thờ kể cho Tấn nghe sự việc. Tấn hoài nghi.
– Em nên cẩn thận bà ấy.