Tủi phận 11

Tác giả : Lương Thị Bé

Ngồi ăn cơm, Vy nhớ đến đêm hôm bị trộm lấy hết tiền nên cô mở lời.

– Anh dẫn em đi tìm kiếm việc gì đó cho em làm kiếm tiền đi.

Nghe đến đó, Tấn ngưng đũa nhìn cô rồi ngập ngừng nói.

– Từ từ hãy nghĩ đến việc đi em, mình anh làm cũng đủ ăn rồi.

– Anh hết tháng mới có lương mà từ từ thì mình sẽ không có tiền đóng trọ luôn đó.

– Tại anh lo cho em, sợ em không quen với cuộc sống bon chen này.

– Em lớn rồi mà, có nhỏ gì nữa đâu chứ.

Tấn cười, nhìn cô rồi nói đùa.

– Lớn rồi cơ à! Vậy em làm được gì nói anh nghe thử xem.

Vy ngẫm nghĩ rồi cười bảo.

– Thì em có thể đi phụ quán ăn, rửa chén chẳng hạn, còn không em bán vé số, nói chung ai thuê gì em làm nấy, miễn có tiền là được.

Tấn lại cười.

– Ghê ha, vậy để lát anh đưa em đi.

Vy vui mừng reo lên.

– Anh hứa rồi đó nha. Chứ em ở trong phòng cả ngày, em chán lắm. Ở quê em làm lặt vặt cũng quen rồi.

– Anh biết em giỏi mà.

– Không phải giỏi mà dì bắt em làm nên em quen thôi.

Sau khi ăn cơm xong.

Vy và Tấn lại đèo nhau tгêภ chiếc honda đi khắp phố thị, Vy thấy có quán treo biển thông báo cần nhân viên, cô đòi xin việc. Tấn nhìn quán nhậu thì nghĩ ngay tới nơi không đàng hoàng nên không chấp nhận.

– Mấy chỗ đó không phù hợp với em đâu.

Vy bực bội nói.

– Sao không phù hợp chứ. Anh cứ bỏ em xuống, để em vào hỏi.

Anh bực mình vì cái tính nóng nảy của Vy, anh cũng sẵn giọng nói ngang.

– Anh không bỏ đó.

Vy như thấy mình phụ thuộc vào Tấn, nghĩ anh không là gì nên Vy càng bực.

– Nè, anh là gì của em mà quản em quá mức vậy hả?

Nghe câu đó, anh Tấn ʇ⚡︎ự ái, anh dừng xe, bực tức cáu gắt hơn.

– Đó, em xuống mà làm đi. Anh không cản em đâu.

Vy ngang bướng xuống xe đi thẳng một mạch vào trong gặp vợ chồng ông bà chủ quán ϮhịϮ cầy. Cô hỏi.

– Dạ, cháu thấy quán cô chú cần người, cho cháu xin làm được không ạ.

Bà chủ ra đứng nhìn Vy rồi hỏi.

– Cháu đã làm ở đâu chưa?

– Dạ cháu dân quê, hồi nhỏ giờ cháu bán bánh dạo thôi ạ. Giờ cháu lên đây sống nên cần việc.

– Vậy mai cháu đến làm nha. Nếu nhà xa thì có thể ở lại nhà cô, còn gần cháu về cũng được. Làm từ 8h sáng đến 11h 30 khuya nha cháu, lương 7 triệu một tháng, nếu cần tiền thì nửa tháng lấy một lần cũng được. Cháu thấy sao.

– Dạ được ạ.

Tấn đứng bên ngoài đường, dù có bực nói mặc kệ nhưng anh lại xông vào, nắm tay Vy giằng ra.

– Được cái gì mà được. Chỗ này làm không đàng hoàng chút nào hết á. Em hiểu anh nói gì không hả Vy.

– Em có làm gì bậy bạ đâu mà không đàng hoàng chứ.

Bà chủ quán nghe vậy liền giải thích.

– Nè, em trai, quán chị tuy là quán nhâu nhưng không phải quán cà phê ôm gì đâu mà không đàng hoàng. Nhân viên chỉ cần hỏi khách ăn gì rồi bê thức ăn ra cho họ và cuối cùng là dọn dẹp thế thôi. Chứ giữa thiên thanh bạch nhật thì ai mà dám làm gì con bé. Đây làm ăn buôn bán công khai chứ không phải núp bóng như cà phê, bια ôm gì đâu.

Vy lên tiếng.

– Anh nghe rõ chưa? Em ʇ⚡︎ự biết cái gì tốt, cái gì xấu.

Cô chủ quán lại nói.

– Cháu cứ làm thử đi, làm 2.3 hôm nếu bất ổn thì nghỉ. Chứ cô không ép.

– Dạ cháu đồng ý làm.

– Được rồi, mai cháu đến nha. 8h sáng.

Tấn đưa Vy về, tгêภ đường về anh cùng Vy ghé vào chợ nhưng trong tay còn lại 40 ngàn cuối cùng, anh chẳng biết mua gì, thấy người phụ nữ bán đậu phụ, anh đành lòng phải mua cái gọi là ngon, bổ, rẻ đó rồi mua thêm bó rau nữa.

Về phòng trọ, anh bực mình vì sự cố chấp của Vy. Mặt anh nghiêm nghị nhìn Vy nói.

– Em làm gì mà nôn nóng vậy hả? Từ từ tìm việc gì đó phù hợp rồi làm, chứ chưa gì đã vội mà vô hỏi cái quán nhậu chứ.

Vy gân cổ cãi lại.

– Hồi hôm em thấy trộm lấy sạch hết tiền rồi không vội thì tiền đâu mà trả phòng trọ, tiền đâu mà tiêu dùng hàng ngày chứ. Anh cứ như vậy em không thích.

– Thôi được rồi, anh không nói nữa. Được chưa.

Tấn không nói gì nữa. Ăn trưa xong mỗi người mỗi góc, không ai nói chuyện với ai. Tấn lại lấy điện thoại ra ngồi chơi game. Đang chơi, anh liếc mắt thấy Vy ngồi nhìn ra cửa buồn hiu, anh thở dài rồi đành phải làm lành.

– Này, em không chơi game nữa à.

– Không chơi.

– Giận anh hả?

Thấy Tấn buồn nên cô cũng không giận nữa. Cả hai lại vui vẻ, Tấn chỉ cho Vy sử dụng điện thoại của anh.

Lát sau, Vy nhớ đến chuyện trộm đêm hôm nên giật mình.

– Tối nay, anh lại đi làm nữa, em sợ như đêm hôm quá!

– Giờ anh không biết phải thế nào nữa, tối nay anh sẽ gọi điện cho em thường xuyên hơn.

– Cánh cửa muốn hỏng rồi kìa, hồi hôm.anh làm gãy đó. Anh cho em đến chỗ anh làm với, em ngồi chơi chờ anh được không?

– Ừ. Chỉ sợ em mệt thôi.

***

Vì điện thoại của ông Trung bị hư vì nhúng nước nên tối đến ông cầm ra tiệm hỏi chủ tiệm.

– Tự dưng điện thoại tôi nó hư. Em xem thử, sửa được thì sửa cho tôi, không sửa được thì lấy sim ra cho tôi, rồi có cái điện thoại nào ngon ngon thì để cho tôi cái nha.

Người đàn ông chủ tiệm tháo nắp ra xem thấy nước đọng bên trong điện thoại ông Trung nên nói cho ông Trung biết.

– Điện thoại ông bị rơi xuống nước ướt hết mà bảo sao. Thôi cái này cũng cũ quá rồi, sửa lại cũng nhanh hỏng. Ông lấy cái mới này nè, dùng đảm bảo luôn.

– Ừ cũng được.

Ông Trung xem chiếc điện thoại rồi cũng ưng ý.

– Bỏ sim vào cho tôi luôn.

– Dạ.

Ông Trung mua được chiếc điện thoại mới nên lòng hí hửng vì sắp được nghe giọng vợ cũ. Ông quên bén cái việc tại sao điện thoại cũ bị vô nước. Giờ đây ông đang ấp ủ muốn quay lại với bà Hoa nên ngập tràn hạnh phúc mong chờ. Ông nằm trong nhà, tính đến chuyện bán ruộng trả nợ còn dư ít đồng ông sắm sửa tân trang quần áo cho mới mẻ để bà Hoa khỏi khinh thường mình.

Thấy nhà có mỗi mình con gáι út, ông ra sân, lại gọi điện cho bà Hoa lấy cớ nói tới con gáι để có cơ hội nói chuyện cùng bà. Ông bấm số điện thoại bà Hoa ra gọi, ông nghe đổ chuông rồi giọng bà Hoa phát ra.

– Sao? Có tung tích gì của con gáι tôi chưa?

– Có rồi, nó gọi về cho tôi.

Bà Hoa vui mừng hỏi.

– Vậy đưa số điện thoại của nó, tôi sẽ gọi cho nó.

– Em có khỏe không? Mai mốt gì đó, tôi muốn gặp em.

– Thôi đi, ông lo yên phận với bà vợ ông đi. Mau cho tôi số điện thoại con Vy.

– Em phải cho tôi biết em ở đâu thì tôi đến gặp em rồi cho số nó cho em. Sao được không?

– Ông cho tôi số trước đi. rồi tôi gặp ông sau.

– Gặp tôi thì cớ sao chứ, em không muốn gặp thì đừng hòng liên lạc với con.

– Cho tôi số con bé Vy đi, rồi ít hôm nữa mình rảnh gặp nhau trò chuyện.

Ông Trung nghe lời dụ dỗ của bà vợ cũ liền vui sướиɠ nghĩ rằng bà Hoa ngỏ ý muốn gặp mình nên đọc số điện thoại của Tấn cho bà liên lạc.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *