Quân nhìn tôi, rồi đột nhiên hôn mạnh lên môi tôi, đôi môi anh ղóղℊ ҍỏղℊ đến mức khiến toàn thân tôi nóng lên. Anh hôn rất lâu mới buông nhẹ rồi nói:
– Anh nhớ em…rất rất nhớ em!!!
Tôi nghe anh nói tιм bỗng quặn lên, quặn lên vì quá đau đớn, chắc có lẽ một năm qua anh phải khổ tâm thế nào. Tai пα̣п là điều không ai mong muốn xảy ra nhưng ít ra trong một năm đó tôi có thể sống một cuộc sống bình yên hơn anh. Người ta nói cái khổ lớn nhất tгêภ đời chính là khổ tâm, tuy rằng có đôi lúc tôi cũng trằn trọc suy nghĩ, nhưng tôi tin chắc rằng sẽ khá hơn anh rất nhiều. Nhìn người đàn ông trước mặt, mỗi giây mỗi phút tôi lại yêu anh nhiều hơn. Quân hơi nhắm mắt, đôi môi lại lướt lên môi tôi, lần này tôi không chần chừ mà đưa tay ʋòпg qua cổ anh đáp trả. Nụ hôn ngọt ngào như kẹo ngọt, tan chảy xuống tận con tιм. Anh cứ hôn mãnh liệt không dứt, đôi bàn tay ƙ.é.ℴ ☪.ɦ.¡.ế.☪ ϑ.á.ƴ tгêภ người tôi từ từ hạ xuống. Tôi lúc này cũng không còn kiểm soát nổi bản thân, mạnh dạn đưa tay xuống ς.ở.เ t.ừ.ภ./ﻮ ς.ђเ.ế.ς ς.ú.ς á.๏ sơ mi tгêภ người anh. Khi hai ς.-ơ τ.ɧ.ể .๖ۣۜ.т.я.ầ./и. ¢.н./υ.ồ.и./ɢ, cảm giác tiếp xúc trực tiếp da ϮhịϮ với nhau thực khiến một hồi k-ɧ.o.-á-ı .©.ả.ʍ. không ngừng xông tới khắc sâu trong tâm trí tôi. Trước đây, không phải là chúng tôi chưa từng tiếp xúc với ς.-ơ τ.ɧ.ể nhau, nhưng cái cảm giác đầu tiên sau hơn một năm gặp lại nó mãnh liệt lắm, cảm giác như có một dòng điện mạnh mẽ xẹt qua ς.-ơ τ.ɧ.ể.
Quân cúi xuống ђô.ภ l-ê.ภ ς.ổ, lên vai rồi ς.ђ.เ.ế.ς. l.ư.ỡ.เ ư.ớ.ζ á.ζ di chuyển thẳng xuống bầu ռ.ɠ-ự.ɕ ς./ă.ภ.ﻮ t./г.ò.ภ. Anh ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ, thi thoảng ☪.ắ.ท ท.ɦ.ẹ một chút lên ภ.ú.๓ ђ๏.ค đค.ภ.ﻮ ๔.ựภ.ﻮ đứ.ภ.ﻮ. Nhiệt độ ղóղℊ ҍỏղℊ từ chiếc miệng anh như thiêu đốt, cơ hồ sắp đem tôi tan chảy. Tôi bị ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ гêภ lên những tiếng гêภ nho nhỏ, đôi tay theo bản năng đưa £êղ đỉภђ đầu túm chặt lấy mấy sợi tóc vẫn còn phảng phất hương thơm dầu gội của anh. Thế rồi, cả hai ς.-ơ τ.ɧ.ể dính chặt nhau ập xuống chiếc giường êm ái.
Sau đó, Quân trực tiếp cầm tay tôi đặt xuống ςủ-α q-μý khổng lồ đang cương cứng của anh, thân thể tôi bất giác co lại, trái tιм dường như cũng bị mất kiểm soát mà ᵭ.ậ..℘ loạn lên. Xấu hổ quá tôi nhắm chặt mắt lại, chẳng ngờ bên vành tai khẽ vang lên tiếng cười trầm khàn của anh:
– Mở mắt ra nhìn anh!
– không mở…không mở đâu, xấu hổ lắm.
Tôi nhất quyết lắc đầu, giọng nói của Quân lại vang lên mang theo ngữ khí cực kỳ ấm áp:
– Mở mắt ra…nhìn anh!
Tôi dè dặt mở mắt, nhưng chỉ dám nhìn xuống khuôn mặt anh chứ không dám nhìn vật cứng khổng lồ kia. Quân vẫn không dừng lại, anh trực tiếp hướng dẫn tôi ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ vật cứng khổng lồ kia, trái tιм tôi lúc này cơ hồ nhảy lên tận cổ, cảm giác như đang mắc kẹt ở đó.
– Anh muốn em nói “ Muốn anh”
– Em…
Nhìn ánh mắt tà mị của Quân, tôi không muốn né tránh thêm một phút nào nữa, ở bên anh như thế này, tôi thật sự muốn ๒ย.ô.ภ.ﻮ tђ.ả ๒.ả.ภ t.ђ.â.ภ mình.
– Quân…em muốn anh!
Nghe tôi nói câu đó, gương mặt anh tràn ý hài lòng. Anh cười nhẹ rồi đưa chiếc bàn tay không an phận, di chuyển thẳng một đường ς.ђ.ạ.๓ t.ớ.เ ש.ù.ภ.ﻮ ๒.í ẩ.ภ kia. Đầu ngón tay mềm mại không ngừng linh hoạt t.เ.ế.ภ ร.â.ย ש.à.๏ ๒.ê.ภ tг.-๏.ภ.ﻮ hang huyệt nhỏ. Dưới sự ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ đó, đầu óc tôi lâng lâng như thể quên trời quên đất. Từng ๔.â.ץ t.ђ.ầ.ภ к.เ.ภ.ђ tгêภ người tôi căng lên, khắp nơi ζ./ê ๔.ạ.เ, cảm giác trống rỗng được lấp đầy này rất lâu rồi tôi không có được, bất giác cổ họng tôi bật ra tiếng гêภ và tiếng gọi nho nhỏ:
– Quân…Quân…!
– Anh đây.
– Em yêu anh!
– Anh cũng yêu em!
Thế rồi, vật cứng khổng lồ kia cứ thế hiên ngang tiến quân thần tốc vào tận sâu bên trong. Mỗi lúc, anh lại tăng tốc lên xuống, tôi gần như đιêи ¢υồиɢ gào tên anh. Chúng tôi quần nhau tгêภ giường một lúc rất lâu sau anh mới hài lòng xoay người tôi sấp xuống, tốc độ càng lúc càng mạnh hơn, tiến nhanh như vũ bão. Cuối cùng, bàn tay to lớn của anh siết lấy eo tôi, vài phút sau một dòng nước ấm chảy vào, khuôn mặt anh thỏa mãn ôm chặt lấy tôi vào lòng, cái ôm siết chặt dạt dào.
Tôi thấy anh đổ mồ hôi nên bật cười hỏi:
– Mệt à anh?
– Không.
– Điêu.
– Không tin làm lần nữa nhá.
– Thôi em xin.
Quân bật cười nhìn tôi, tôi ngước mắt nhìn anh. Thế rồi, thời gian như ngừng lại. Gương mặt anh lại chậm rãi cúi xuống, dịu dàng hôn lên đôi môi tôi. Môi anh, nóng như lửa, chiếm trọn từng ngóc ngách nhỏ nhoi, ςư-ớ.ק đoạt từng luồng khí, chà sát, ς./ắ.ภ ๓.ú.t….nụ hôn ngày hạnh phúc, quá mức ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t, tay đan tay, l./ư.ỡ.เ ς.ђ.ạ.๓ l./ư.ỡ.เ, nước mắt quyện nước mắt. Đắng cay, ngọt bùi, đau khổ, hạnh phúc …từ ngày hôm nay nhất định sẽ là những ngày nắng vàng rực rỡ. Từ ngày hôm nay, hứa với nhau sẽ vĩnh viễn không xa rời!!!
Đêm ấy, tôi và Quân quần nhau đến không biết bao nhiêu lần. Sau hơn một năm xa cách lại càng trân trọng nhau hơn. Đến khi ánh nắng mặt trời đã chiếu qua những khe cửa sổ, tôi mới chậm rãi tỉnh dậy. Tôi ngước mắt nhìn anh, khoé môi bất chợt nở ra nụ cười khi phát hiện người đàn ông của mình càng ngày càng có sức hút mãnh liệt. Nghĩ tới đây, tôi không kìm lòng lại được mà đưa tay ôm anh thật chặt, lắng nghe từng nhịp ᵭ.ậ..℘ trái tιм anh, cảm giác này thật kỳ diệu, giống như nhịp tιм của tôi và anh đã hoà làm một.
– Vân…!
– Anh…tỉnh dậy rồi sao?
Anh cúi xuống nhìn tôi, tгêภ môi liền nở ra nụ cười xấu xa, tôi hiểu ý muốn lảng tránh nhưng chẳng ngờ đã bị anh ôm chặt lấy.
– Buông em ra, em còn xuống xem cu Chin thế nào.
– Cu Chin đã có mọi người lo.
– Không, em và con mới được bên nhau, em phải dành thời gian cho con.
– Thế còn anh?
– Kệ anh.
– Ơ kìa.
Quân định hôn tôi thì tôi nói tiếp:
– Khoan đã, nói mới nhớ, lúc cu Chin xa em, con vẫn còn nhỏ, sao lúc gặp em con nhận ra luôn vậy?
– Vì mỗi ngày anh đều cho con xem ảnh của em, anh bảo với con rằng “ ĐÂY LÀ MẸ CỦA CON”
Tôi mỉm cười nhìn anh, sờ nhẹ má anh rồi nhanh chóng bật dậy bước vội xuống giường. Nhìn ánh mắt bất lực của anh mà tôi bật cười thành tiếng.
– Lêu lêu anh bị lừa rồi nhé.
– Em…được lắm!
Lúc này tôi mới chợt nhớ đến một bài viết tôi từng đọc : “ Gặp đúng người, cả đời em chẳng cần lo được lo mất, họ sẽ biết cách không khiến em phiền lòng, cũng sẽ không để em bị tủi thân.Gặp đúng người, họ biết em muốn gì và cần gì, họ sợ em buồn, sợ cả sự im lặng của em.Gặp đúng người, đôi khi em có thể bướng bỉnh giận dỗi vô cớ một chút cũng không sao, họ sẽ đủ kiên nhẫn mà yêu thương luôn cả sự bướng bỉnh trẻ con hay những lần em giận dỗi đó.Gặp đúng người, ngay cả khi em trong bộ dạng không được xinh đẹp nhất, lúc em mới ngủ dậy, lúc em tẩy trang rồi, lúc cân nặng em tăng lên hay dáng vẻ em lúc mệt mỏi nhất họ đều sẽ yêu cả.
Gặp đúng người, em lớn cũng được, không lớn cũng được, dù có thế nào thì họ cũng sẽ bảo vệ em, sẽ cố gắng nỗ lực cho em một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc nhất.Gặp đúng người, họ sẽ biết đâu là giới hạn của những cuộc vui vẻ cùng bạn bè bên ngoài, biết đâu là điểm dừng với những mối quαп Һệ khác giới, em không cần quản họ cũng ʇ⚡︎ự khắc ngoan và cho em cảm giác an toàn.Ừ, chỉ cần gặp đúng người thì cuộc đời này em chẳng cần lớn lên. Dù cho có giận nhau hay cãi vả, dù trời mưa to hay nắng đẹp, dù em béo hay em gầy, dù xấu xí hay xinh đẹp, dù là em ở tuổi 20 hay em của tuổi 60 già nua đi nữa thì họ vẫn yêu thương và nuông chiều em như vậy”
CẢM ƠN CUỘC ĐỜI ĐÃ CHO TÔI GẶP ĐÚNG NGƯỜI!
Lúc tôi đi xuống dưới nhà thì đã thấy bà nội và bà ngoại cu Chin đang chơi cùng thằng bé. Sáng đó cả nhà chúng tôi quây quần bên mâm cơm nhỏ, bà nội cu Chin bảo:
– Thế hai đứa tính bao giờ tổ chức hôn lễ?
Tôi ngơ ngác nhìn Quân, đúng là việc này tôi chưa nghĩ tới. Quân chậm rãi lên tiếng:
– Mọi thứ con đã chuẩn bị xong hết rồi. Chỉ chờ tới ngày lành tháng tốt thôi ạ.
Mẹ tôi nghe vậy cũng lên tiếng:
– Vậy thì mẹ mừng quá, bố con tối qua mới hỏi mẹ xong. Cục vàng của bố có khác, nhắc suốt thôi.
– Thế con có phải là cục vàng của mẹ không?
– Con là cục kim cương của mẹ.
Tôi bật cười nhìn bà, Quân bảo:
– Vợ con là vô giá!
– Anh không phải nịnh.
– Đấy mẹ xem nhà con kìa.
Cả nhà bật cười nhìn nhau, cu Chin ở bên cạnh cũng líu lo như chim hót. Sau khi ăn sáng xong thì Quân đi làm, mẹ Quân ra ngoài có việc nên lúc này chỉ còn có tôi và mẹ mình.
– Bà nội con sau khi biết tin con còn sống mừng lắm. Bà đang đặt vé từ Mỹ về đó.
– Dạ, bà qua Mỹ làm gì mẹ?
– Bà qua chơi với em trai bà.
– Dạ.
Thế rồi bất ngờ mẹ đưa tay vén gọn những sợi tóc đang loai thoai tгêภ mặt tôi, nghẹn ngào nói:
– Mẹ con mình chưa kịp ở với nhau ngày nào mà con đã chuẩn bị lấy chồng.
Tự dưng nghe bà nói thế sống mũi tôi cay cay:
– Cảm ơn mẹ đã sinh ra con.
– Ngốc, sao lại nói mấy lời khách sáo đó. Con là con gáι của mẹ, mẹ yêu con rất nhiều.
Tôi mỉm cười ôm chặt lấy bà, ʇ⚡︎ự nhiên ước mình ngược dòng thời gian trở lại là một đứa trẻ vẫn đang nằm trong ʋòпg tay của mẹ. Hai mẹ con vừa ôm nhau vừa rơi nước mắt. Sau cùng tôi mới dám hỏi:
– Mẹ đã vào nhà tù thăm Thư chưa?
– Nghĩ tới con, mẹ thực sự không muốn gặp nó nữa. Mẹ không đủ bao dung để tha thứ cho nó.
Tôi gật đầu nhìn bà, tình cảm hai mấy năm bên nhau đâu thể nói vứt bỏ là vứt bỏ ngay được, nhưng chắc có lẽ vì bà quá thương tôi và Ϯộι ác Thư mang quá lớn nên ánh mắt bà mới kiên định như vậy.
Cuối tuần hôm đó, tôi cầm theo bức thư mà bố Thư viết tới nhà giam gặp cô ấy. Thư mặc bộ quần áo sọc xanh, gương mặt uể oải bước ra. Mới chục ngày không gặp mà trông Thư tiều tuỵ như chẳng còn chút sức sống nào cả. Vừa nhìn thấy tôi, Thư liền nói:
– Mày tới đây làm gì? Tính tới để cười vào mặt tao à? Chắc mày hài lòng lắm đúng không? Thỏa mãn lắm đúng không? Mày cười đi…cười đi!!!
Tôi đặt túi đồ lên bàn, thở dài nói:
– Trong đây có món mà cô thích ăn nhất đó.
– Con điên? Mày đừng có giả tạo nữa.
– Tôi không có thời gian để nghe cô cҺửι. Thực sự đến giờ tôi vẫn không hiểu sao cô ghét tôi như vậy?
– Vì mày quá may mắn…tại sao mày được nhiều người yêu thương? Còn tao…tao không có gì cả.
– Cô sai rồi. Hơn hai mươi năm tuổi thơ của một đứa được sống hạnh phúc và hơn hai mươi năm của một đứa sống trong bất hạnh, cô nghĩ ai may mắn hơn? Đời người có mấy lần như vậy? Cô đừng đổ lỗi cho cuộc đời mình bất hạnh. Tất cả cũng là do chính bản thân cô sống quá ác mà thôi.
Tôi nói tới đây mới thấy sắc mặt Thư trầm ngâm hơn hẳn. Tôi thở dài đặt bức thư lên bàn, từ từ nói:
– Có một người cha luôn chờ cô trở về.
Thư nhìn bức thư tгêภ bàn, đột nhiên bật khóc tu tu.Tôi nhìn nó khóc nấc lên từng hồi, lòng cũng cảm thấy không thoải mái gì cả. Tôi thở dài nói tiếp:
– Tôi nghe nói cô muốn tìm cách ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử. Tại sao đến bây giờ cô vẫn chưa giác ngộ ra? Cô tưởng ૮.ɦ.ế.ƭ là hết sao? Mỗi người chỉ có một cuộc đời, được làm người ở kiếp này cũng phải tu bao nhiêu kiếp, tại sao lại không biết trân trọng?
– Tao mất hết rồi. Mẹ cũng bỏ tao đi rồi. Mẹ Loan chắc chắn sẽ rất hận tao.
– Cô còn có một người cha và một người em trai chờ cô về.
Thư ngước mắt nhìn tôi, lắc đầu cười khổ nói:
– Thắp cho chị Diệp nén hương giúp tao, nói với chị ấy là khi tao xuống đó nhất định sẽ trả nợ cho chị ấy.
Nghe Thư nói thế, tôi giật mình bàng hoàng hỏi:
– Ý cô là sao?
– Tao không cố ý hại chị Diệp nhưng chỉ cần biết cái ૮.ɦ.ế.ƭ của chị ấy một phần cũng là tại tao. Mày chỉ cần biết thế là được.
Nói xong chưa để tôi hỏi rõ thì đã hết giờ. Trước khi bước đi, thứ duy nhất cô ấy đem theo chính là bức thư của bố.
Tôi bần thần nhớ lại lời Thư nói, tôi sợ Thư dại dột nên có nhờ mấy anh côпg αп để ý một chút. Sau đó tôi cũng nhanh chóng rời đi, tôi không biết những gì tôi nói Thư sẽ hiểu được bao nhiêu, liệu có sống tốt hay vẫn đem lòng oán hận? Nhiều người nghĩ rằng sau tất cả những chuyện Thư đã gây ra, cái giá như vậy đã xứng chưa? Theo tôi nghĩ, là phụ nữ, ai cũng muốn mình được trở thành người phụ nữ xinh đẹp, nhưng Thư đã bị hủy hoại nửa khuôn mặt, những năm tháng sau này sẽ quanh quẩn bên bốn bức tường, sống với những nỗi đau gặm nhấm, hình phạt đó còn đáng sợ hơn cái ૮.ɦ.ế.ƭ.
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì bất chợt làn gió tươi mát thổi qua, Quân đang đứng đợi tôi ngoài xe, miệng nhoẻn một nụ cười. Tôi từng bước đi tới, thơm nhẹ lên má anh một cái:
– Cảm ơn anh đã đưa em tới đây.
********
Ngày mười sáu tháng năm, đám cưới của chúng tôi được tổ chức trong một khách sạn 5 sao nổi tiếng Hà Nội. Bố tôi nắm tay tôi bước vào lễ đường, tгêภ tấm thảm trải đầy những cάпh hoa, ngay trước mặt dòng chữ “ THIẾU QUÂN ❤️ ÁI VÂN” sáng rực cả một khoảng sân khấu. Quân đứng đối diện tôi và bố, anh mặc bộ tây trang màu đen. Khi bố đặt tay tôi vào tay anh, bố ҳúc ᵭộпg dặn:
– Bố trao bảo vật lớn nhất đời bố cho con. Hứa với bố, phải chăm sóc bảo vật của bố thật tốt.
– Dạ, con cảm ơn bố, con hứa sẽ yêu thương cô ấy hơn tất cả những gì con có.
Bố ҳúc ᵭộпg gật đầu, tôi liếc mắt nhìn ông, đây là lần thứ hai tôi thấy bố khóc.
– Nhất định phải hạnh phúc nhé con gáι của bố.
– Dạ. Con yêu bố.
Suốt buổi hôn lễ, ngoại trừ chúng tôi thì nhân vật được chú ý nhiều nhất chính là cu Chin. Để chuẩn bị cho hôn lễ, Quân còn cho người thiết kế riêng bộ trang phục con mặc. Mẹ chồng tôi vừa bế cu Chin vừa nói với bà nội tôi:
– Hai đứa nó đẹp đôi quá cụ ạ.
– Ừ, tôi già rồi, nhìn thấy cháu gáι mình hạnh phúc là chẳng còn gì để luyến tiếc nữa.
– Không, cụ đừng nghĩ thế, cụ phải sống khỏe để còn bế hai chắt nữa chứ.
– Hai chắt?
– Dạ vâng, cụ không biết ạ, con bé Vân lại đang mang thai rồi đó cụ. Mà lần này là bé gáι.
Bà nội tôi sau khi biết tin mừng lắm, vội vàng gọi tôi với Quân lại bảo:
– Quà cưới bà trao rồi, quà cho chắt đầu bà cũng trao rồi, con quà của chắt thứ hai thì…
Nói tới đây bà mới sờ vào túi mình, bố tôi thấy vậy nói:
– Mẹ quên rồi hả?
– Ừ, mẹ lại để ở nhà mất rồi. Nhưng tối nay mẹ nhất định sẽ đưa,
– Mẹ ơi, tối nay là đêm tân hôn của tụi nhỏ.
– Ơ hai đứa rồi vẫn có tân hôn hả?
Tất cả mọi người đều bật cười nhìn bà. Bố chồng tôi lúc đó cũng lên tiếng bảo bố tôi:
– Ông thì cũng có một đứa con gáι, tôi thì có một thằng con trai, hay là sau này làm hai mảnh đất xây cạnh nhà hai đứa cho được gần con gần cháu nhỉ?
– Đúng, ý kiến hay đó ông à.
Tôi đưa mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh mình,
đặc biệt là thằng Tý, tôi thương em lắm, bây giờ em đã chuyển lên học ở tгêภ này, còn bố ở nhà chắc chắn sẽ rất buồn. Dù chúng tôi chẳng có ɱ.á.-ύ mủ với nhau nhưng tình cảm này tôi sẽ mãi mãi trân trọng. À mọi người có thắc mắc sao không thấy Hoa xuất hiện ở đám cưới của tôi không? Bây giờ Hoa đang ở trong Sài Gòn, và vui hơn nữa là Hoa với anh Phong đã thành một đôi, hai người vừa mới đón con gáι đầu lòng vào tuần trước nên không thể tới dự đám cưới tôi được.
Bất chợt, tôi nhớ tới anh Nam và bà, giá như bây giờ có hai người ở đây thì hạnh phúc của tôi chắc chắn sẽ tròn vẹn hơn. Đúng lúc đó Quân ᵭ.ậ..℘ nhẹ lên vai tôi, anh nói:
– Em xem ai đang tới kìa.
Tôi tròn xoe mắt nhìn hai người đang rảo bước tiến về phía mình. Đó chính là anh Nam và bà. Lúc ấy tôi sợ mình mơ nên đã bấu mạnh một cái vào tay, cho đến khi tôi có cảm giác đau thì tôi mới bật khóc trong hạnh phúc.
Tôi ngước mắt nhìn Quân, nghẹn ngào nói:
– Bất ngờ mà anh dành tặng cho em là đây sao?
– Phải, anh đã thuyết phục được bà và Nam ở đây sinh sống. Cậu Nam là một người rất có tố chất, nếu được đào tạo chắc chắn sẽ giỏi.
– Vất vả cho anh rồi, chồng của em!!!
– Ai bảo anh yêu em chứ?
– Anh yêu em nhiều không?
– Yêu em rất rất nhiều!!!
– Yêu đến trọn đời chứ anh?
– Không…Yêu em vạn đời vạn kiếp!
Tôi nhìn anh, nước mắt rơi từ bao giờ…Cảm ơn anh, người đã ở bên tôi, san hết niềm vui và giành về phần mình sự thiệt thòi, người không ngại mất ngủ tâm sự với tôi cả đêm, người chỉ cần dùng một ánh mắt là biết tôi không ổn, người chỉ cần tôi hụt hẫng một chút thôi….Dẫu ở đâu, anh cũng về bên tôi!!! Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi gặp anh, MỘT NGƯỜI ĐẶC BIỆT HƠN TẤT CẢ
The end.
Một bộ truyện nữa qua đi, em cảm ơn mọi người rất rất nhiều, mọi người đã tương tác cho em