Tận cùng nỗi đau chương 9

Mấy ngày liền có một người con gáι cứ ngồi ở quán café đối diện cổng công ty như ngóng chờ ai đó, cứ sáng cô ta đến rồi tìm ngồi ở một bàn khuất, kêu một ly café sữa đá, nhưng hình như người khách này không phải đến đây để thưởng thức café ngon bởi nhiều khi ly café đã tan hết đá mà cô ta cũng chưa uống ngụm nào, mắt cô chăm chú nhìn về phía cổng công ty qua cặp kiếng mát to bản che gần hết khuôn mặt, hết giờ làm việc là cô lẳng lặng ra về, mấy cậu thanh niên thấy lạ cũng muốn làm quen nhưng thấy bản mặt cô gáι quá nghiêm nên cũng không dám,…

Chiến đang làm việc, anh bực mình bởi mấy cậu thanh niên trong phòng đã đi làm trễ lại còn tụm năm tụm ba vào tán chuyện làm anh không tập trung được, Chiến đứng dậy lại gần định la mấy đứa, ai ngờ vừa thấy trưởng phòng, cậu Hải nhanh miệng nói với cả toán:

– Anh Chiến kìa, tụi mình hùn tiền mua đồ nhậu đố anh Chiến cua đổ em đó đi

Cả bọn đồng tình:

– Đúng rồi, nhất trí mỗi đứa góp 100k

Lấy làm lạ, Chiến lại gần hỏi:

– Các cậu đi trễ rồi còn chưa chịu làm việc còn tụm năm tụm ba bàn tán gì vậy?
Lại vẫn cậu Hải nhanh miệng:

– Oan ức lắm Sếp ơi, chỉ có anh mới xử lý vụ này được thôi…

Chiến nghiêm nét mặt:

– Có chuyện gì? Sao cậu ấp úng như thế…

Hải kể cho Chiến nghe về chuyện cô gáι ở quán café, cuối cùng kết luận:

– Sếp nhận lời đi cho tụi em tài hèn sức mọn được rửa hận…

Tất cả cùng nhao nhao:

– Nhận lời đi Sếp…

Đang đà ђ.ư.ภ.ﻮ ק.ђ.ấ.-ภ nên Chiến ʇ⚡︎ự cao:

– OK. Chúng mày góp tiền nhậu đi, chuyện nhỏ, để anh xử lý 1 phút 30 giây

Cả bọn vỗ tay rầm trời…sau đó ai nấy về bàn làm việc chờ đợi kết quả trổ tài cua gáι từ Sếp trưởng phòng…

Chiến bắt đầu lo lắng, không biết người con gáι đó là ai mà mấy cậu thanh niên phòng anh lại tò mò đến thế? Tại sao ngày nào cô ta cũng đến quán café gọi một ly nhưng không uống? mình phải tìm hiểu mới được, Chiến ʇ⚡︎ự hào về tài ăn nói dẻo như kẹo của mình, các cô gáι chỉ ưa rót mật vào tai thôi, nói là làm, anh sắp xếp tài liệu, chỉnh lại trang phục rồi ra ngoài…

Vào đến quán café, anh đảo mắt tìm người mà mấy cậu thanh niên miêu tả, không khó khăn lắm bởi anh thấy cô ngồi một mình ở bàn cuối phòng, lại gần, anh lịch sự:

– Xin lỗi người đẹp, anh ngồi đây được không?

Cô gáι không trả lời, qua cặp mắt kiếng đen che gần hết khuôn mặt nên anh không nhìn thấy biểu hiện của cô qua cặp mắt, nhưng linh tính anh ngờ ngợ hình như mình có gặp ở đâu vì nhìn rất quen, cô gáι ngồi im lặng không trả lời nên anh không nghe được tiếng nói, Hay là…Chiến bỗng vã mồ hôi, nếu đúng là cô ta thì đời anh đi toi rồi, giờ phải sao đây? Tốt nhất là khi phục vụ chưa đưa café ra thì anh nhanh chân đổi bàn khác và ᵭάпҺ bài chuồn…

Khi ý định chưa thực hiện được thì bỗng cô gáι lấy từ trong túi ҳάch một con dao nhọn nhỏ thật bén ra cạo lông tay, Hoảng hồn Chiến đổ mồ hôi ròng ròng, đúng rồi động tác này không ai khác chính là Nhã Trúc, cô người yêu mà anh đã lừa lấy hết tiền còn đẩy cô ta vào tù, vậy mà đã ba năm bây giờ cô ta ra tù và quay về tìm anh, trời ơi tiêu rồi, chỉ vì sỹ diện hão với mấy cậu trong phòng mà anh ʇ⚡︎ự mang thân đi nộp, giờ phải làm sao để thoát đây?

Chiến định đứng dậy đi toilet để chuồn nhưng không kịp, một giọng nói nhỏ nhưng thật lạnh vang lên:

– Xin chào…

Biết rõ ràng người ngồi đối diện là ai nhưng Chiến vẫn làm bộ ngây thơ:

– Chào em… anh đi toilet một chút…

Cô gáι đứng dậy cầm tay anh:

– Nào cùng đi…

Không còn cách nào khác, anh đành lầm lũi đi cùng cô gáι về phía dãy toilet phía sau, vừa đi anh vừa nghĩ:

– Chết mẹ mày rồi Chiến ơi, ở trong quán còn đông người giờ ra đây vắng vẻ thì có chạy đằng trời…

Ra khỏi quán, cô gáι tháo mặt kiếng nhìn thẳng mặt Chiến lạnh lùng:

– Lâu rồi không gặp, dễ đến 3 năm rồi…

Chiến run chân muốn khụy xuống, giọng nói không ra hơi:

– Nhã Trúc, em ra hồi nào? sao anh không biết?

Nhã Trúc Không trả lời, thẳng taγ tάt bốp một phát vào mà Chiến, gằn giọng:

– Tôi trả lại cái tát mà anh đã tặng tôi cách đây 3 năm, anh làm sao mà biết được tôi đã ra tù ngày nào? trong 3 năm đó tôi sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ trong tù còn anh sống nhởn nhơ ở ngoài và chuẩn bị cưới vợ giàu…

Chiến mặt tái mét, thôi rồi tại sao cô ta lại biết anh sắp cưới vợ chứ? Tốt nhất bây giờ phải thật ngọt ngào với cô ta, may ra…

– Em nói oan cho anh, ba năm qua anh luôn nhớ em nhưng anh bị lừa mất hết tiền, cuộc sống vô cùng khốn khó nên không chu cấp cho em được…

Nhã Trúc cười mỉa, lại vẫn bổn cũ soạn lại, nhưng thôi bây giờ lão ta sắp câu được con cá vàng, mình phải tận dụng cơ hội này mới được…

– Thôi chuyện anh hại tôi bây giờ tôi cứ để án treo tại đó, giờ bằng mọi giá anh phải đưa tôi vào làm trong công ty…

Nghe xong câu nói của Nhã Trúc là Chiến đã mặt tái mét:

– Em nói gì? Anh làm sao đưa em vào được?

Nhã Trúc cười lạnh lùng:

– Đường đường là con rể tương lai của giám đốc, mà hiện nay là trưởng phòng nhân sự của công ty, anh nói câu đó nghe mắc cười quá

Chiến câm lặng, chính anh cũng không hiểu vì sao tất cả thông tin của anh cô ta đều nắm rất rõ, anh bối rối:

– Nhưng gia đình ông Tùng chưa đồng ý cưới mà…

Một tiếng hừ nhỏ trong cổ họng nhưng nghe thật muốn nổi da gà:

– Tôi không cần biết anh làm cách nào? bây giờ là cuối tháng, đầu tháng tôi bắt đầu đi làm…

Hết hồn, Chiến mặt nhăn mũi nhó:

– Em thư thư cho anh một tháng để anh thu xếp, chứ gấp quá sợ không nổi…

Nhã Trúc mỉa mai:

– Mới có ba năm mải vui bên vợ mới mà anh quên rằng tôi xưa nay không biết nói hai lời…

Nói xong cô ta quay bước đi, vừa bước được mấy bước cô ta quay lại:

– Tối nay 7 giờ anh đến gặp tôi ở khách sạn HaLen…

Nói xong Nhã Trúc chẳng thèm quay lại mà cứ thế bước thẳng ra phía cửa,

Chiến đứng ૮.ɦ.ế.ƭ lặng không nói được lời nào, miệng chỉ lắp bắp không ra tiếng như một thằng điên…

Thấy sếp vào, cả phòng nhốn nháo, cậu Hải đứng lên bàn nói lớn:

– Bắt đầu nộp tiền, tớ 100k, …

Đang sẵn bực mình, Chiến ᵭ.ậ..℘ bàn cái Rầm làm cả lũ im bặt, cậu ta hét toáng lên:

– Nhậu nhậu cái gì, cút hết đi cho tôi…

Ngơ ngác, sau một phút im lặng ai nấy bắt đầu ôm miệng cười, tiếng cười ban đầu nhỏ rồi cứ thế lớn dần lên và cuối cùng vỡ òa, cậu Hải cứng đầu tuyên bố:

– Theo hiện trạng vừa chứng minh, sếp của chúng ta vừa bị sư ʇ⚡︎ử cái làm ϮhịϮ nên hết xí quách, tạm dừng thu tiền, chờ anh hùng nào chinh phục được cô ả thì giơ tay…

Không nói nửa lời, Chiến lững thững ra về, giờ đây anh cũng không còn tâm trạng nào mà làm việc nữa huống chi tranh cãi với mấy thằng dại gáι này, khi ra đến cổng công ty thì anh gặp Việt đi vào, vì quá vội vàng nên chẳng may Việt va phải anh, vốn sẵn đang tức trong đầu, Chiến không bình tĩnh nổi nữa, anh quay ngoắt lại túm ռ.ɠ-ự.ɕ áo Việt:

– Cậu vừa làm gì?

Việt bị bất ngờ khi thấy Chiến túm cổ áo mình, anh gỡ tay Chiến ra, thẳng thắn trả lời:

– Xin lỗi anh, vì vội quá nên không may đụng phải anh, nhưng tôi nghĩ cũng không đến nỗi anh phải nổi nóng như thế…

Chiến giơ cάпh tay lên định ᵭάпҺ nhưng vội dừng lại, phải bình tĩnh, nếu mình nổi nóng lúc này sẽ hỏng hết…anh ta thay đổi nét mặt:

– À cậu Việt, tôi tưởng ai…

Biết rõ rằng anh ta muốn gây sự với mình nhưng giờ lại thay đổi, Việt không nói gì mà đi thẳng về phòng…
Lấy xong hồ sơ, anh không chạy về nhà mà ghé qua nhà Bích Hà gặp ông Tùng bàn một số việc, đáng lý anh không muốn về nhưng có một số vấn đế cần phải thương lượng lại giá với chủ đầu tư vì giá vật tư tгêภ thị trường đang có biến động…

Nhìn thấy con trai về, người gầy xọp, tóc thì dài chưa cắt, bà Thu xót xa lắm, sau khi chào mẹ và bác Tùng, Việt ghé phòng thăm bà Liên, nhìn bà nằm thiêm thϊếp tгêภ giường mà tιм anh đau thắt lại, lúc này anh mới nhớ đến câu nói nghẹn ngào của ông Tùng hôm hai bác cháu uống café, anh nghĩ nếu như rơi vào trường hợp là anh thì anh cũng sẽ làm như vậy…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *