Tận cùng nỗi đau chương 8

Hai người đàn ông một già một trẻ ngồi im lặng bên ly café đã nguội, mỗi người đều hướng mắt nhìn vào một điểm vô định, người đàn ông lớn tuổi ái ngại nhìn chàng trai bởi ông biết nói gì đây khi chính bản thân ông cũng không có quyền được nêu ý kiến của mình trong việc kết hôn của con gáι, chỉ vì ông không muốn vợ ông phải ôm nỗi ấm ức trước lúc ra đi, vậy có thể nói là ông nhu nhược thì ông cũng đồng ý bởi tất cả là ông muốn cho vợ ông vui một lần cuối cùng, hơn nữa con gáι ông không biết ăn phải bùa mê tђยốς lú gì mà cũng đòi cưới chàng trai đó, vậy thì ông thua rồi. Trước mặt ông là Việt, chàng trai mà ông rất quý và thương như con của mình, trong thâm tâm ông vẫn muốn Việt và con gáι ông thành đôi nhưng chàng trai này không biết miệng mồm để đi đâu không chịu ngỏ lời thì làm sao con gáι người ta biết được chứ? Đến giờ có kẻ nhanh tay đến ςư-ớ.ק mất thì mới thấy tiếc và đau khổ…
Vỗ vai Việt, ông an ủi:
– Thôi con ạ, số phận mày không được làm con rể bác thì giờ làm con trai, mạnh mẽ lên nào…
Việt ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn ông Tùng quả quyết:
– Cháu vẫn chờ Bích Hà dù cho sau này có như thế nào thì cháu vẫn chấp nhận…

– Biết vậy thì bác sinh thêm một đứa con gáι nữa…

– Nhưng cháu là người đến trước mà…

Ông Tùng cười phá lên, ông đẩy ly café về phía Việt, miệng chọc quê anh:
– Thế vì ai nào? đứa nào yêu mà không chịu nói để người ta ςư-ớ.ק mất rồi giờ ngồi khóc?

– Cháu giận cô ấy, sao không chờ cháu?

– Mày có nói gì đâu mà bảo nó chờ?

– Cháu định chờ cô ấy học xong mới nói, ai ngờ…Bác giúp cháu với…

– Bác giúp được gì nào? ngay bác muốn nói hãy thêm một thời gian nữa hãy cưới chờ Bích Hà ra trường, nhưng bác gáι không còn nhiều thời gian nữa nên bác để cho bác gáι ʇ⚡︎ự quyết định,…

– Bác có hỏi ý của Bích Hà có đồng ý không đã chứ?

– Con bé đồng ý mà, nó thấy cậu Chiến đến nhà ở lại càng mừng nữa…

– Cháu định gặp cô ấy nhưng thôi, nếu đúng như Bác nói thì không còn gì để nói nữa, Bích Hà không yêu cháu mà chẳng qua chỉ mình cháu yêu đơn phương thôi…

Thấy chàng trai cứ buồn ủ rũ, ông Tùng cũng không biết động viên như thế nào? mà bà Thu nữa, thấy sự việc như vậy mà không khuyên bảo bạn mình để vun vén cho con trai, giờ sự đã rồi mới để cho nó đau khổ như thế này…nhìn Việt đang cúi xuống, ông động viên:

– Thôi sự đã rồi, con đừng suy nghĩ nữa, giờ hai bác cháu tập trung vào công việc…

Việt ngẩng mặt lên, anh nói:

– Khi anh Chiến đã là con rể của Bác thì anh ấy chưa chắc để cho cháu được yên…

– Cháu vừa nói gì? Có bác ở đây xem nó có dám không?

– Cháu xin phép bác về trước…- Việt đứng dậy chào ông Tùng…

– Ơ, ơ cái thằng này, không lấy được con gáι mình rồi nó bỏ luôn mình ở đây…haizz tuổi trẻ thời nay lạ quá…

Cả tuần nay Việt bám sát công trình, như mọi lần thì 2 hay 3 ngày là anh về nhà một lần, nhưng nay đã hơn một tuần rồi mà anh cũng không về, anh lao vào công việc để quên đi tất cả, Vinh nhìn thấy thế không chịu nổi nữa:

– Anh bị làm sao thế? Làm như trâu mà không chịu ăn uống gì cả, anh có nghĩ đến sức khỏe của mình không?

– Cậu kệ tôi, lo việc của mình đi…- Việt nói cáu gắt…

– Em không biết anh đang gặp chuyện gì nhưng hiện nay công trình đang thi công gấp rút nên anh em mình phải giữ sức khỏe để còn chiến ᵭấu, anh định bỏ cuộc phải không?

– Mày cứ nói lảm nhảm gì thế? Để tao yên một chút được không? – Việt buồn bã lắc đầu, hai tay xua Vinh đi chỗ khác…

– Anh có tâm sự gì đúng không? anh cứ nói ra mới nhẹ lòng được, biết đâu tụi em lại giúp được anh thì sao?

– Hời ơi, chúng mày thì giúp được gì, tao hận một người,…được chưa?

– Hận ai? Ai đã làm cho anh của em buồn? để em đi xử nó…

Quá mệt với cái đám thợ hồ này, có vài ly ɾượu vào thì chúng nó lè nhè cả đêm, chi bằng đi chỗ khác may ra mới được yên,… anh lẳng lặng không nói gì đi về phòng ngủ, mấy ngày nay bác Tùng nghỉ ở nhà chăm bác gáι, nghe mẹ nói bác gáι dạo này ăn ít lắm nên bác sỹ phải truyền thêm nước biển, mà lúc truyền thì phải có người canh chừng không bị sốc, Bích Hà đi học vì chuẩn bị thi nên không nghỉ được, mẹ Thu thì lo nấu nướng dọn dẹp, nên cuối cùng công việc túc trực bên giường Ьệпh là bác Tùng, mà cũng phải thôi, những ngày bác Tùng nghỉ ở nhà là bác Liên vui lắm, mẹ Thu dỗ mãi không ăn chén cháo nhưng vào tay bác Tùng đút cho thì chỉ một lúc là xong, lúc không có ai, mẹ Thu trêu mẹ Liên:

– Bồi dưỡng thêm VitaminA có khác, sắc mặt hồng hào như ᵭάпҺ phấn vậy, còn tui đút thì: Hời ơi…tôi ngán lắm rồi, cứ để đó đi…huhu

Nghĩ về mẹ, nghĩ về mọi người và do cả ngày tгêภ công trường mệt nhọc, Việt ngủ quên lúc nào không biết…

Cả tuần nay Việt không về công ty làm Chiến rất vui, vẫn biết rằng hai người phụ trách hai lĩnh vực khác nhau, nhưng hễ cứ nhìn thấy nó thân mật với Bích Hà là Chiến lại sa sầm nét mặt, mà Bích Hà nữa, hôm nay lên công ty là việc đầu tiên đi tìm Việt, cứ gặp Việt là bá vai bá cổ cười đùa nũng nịu, tại sao người cô ấy bá vai lại không phải là Chiến mà là Việt chứ? Nhiều khi anh cũng tế nhị góp ý với cô nhưng cô không chịu:

– Anh nói gì vậy? em với anh Việt là anh em mà…- Hà làm mặt giận

– Nhưng em sắp có chồng rồi, em phải nghĩ cho anh chứ?- Chiến tỏ vẻ khó chịu

– Có chồng thì sao chứ? Có chồng thì không được gặp anh Việt nữa hả? nếu vậy thì em không lấy chồng đâu?

– Trời ơi. Khổ tôi quá…- Chiến làm bộ đau khổ nhưng anh chợt nghĩ giờ đây tốt nhất im lặng đừng nói gì kẻo nhỡ may cô ấy không cho cưới nữa thì hỏng hết, còn sau này khi gạo đã nấu thành cơm rồi thì anh nói gì cũng phải nghe…

– Haha anh thua rồi đúng không? – thấy Chiến ôm đầu ra vẻ đau khổ mà Hà ôm bụng cười…

– Anh thua rồi…thôi em muốn làm gì thì làm miễn em cảm thấy vui là được…

– Đấy, anh cứ như vậy có phải dễ thương không? à mà sao cả tuần nay em không thấy anh Việt đâu nhỉ? – bất chợt cô hỏi anh…

– Anh cũng không biết, hình như đang giám sát công trình gấp lắm…

– Gấp thì cũng phải nghe điện thoại chứ? Sao em gọi không được?

– Em gọi làm gì? Để yên cho cậu ấy làm việc…- Chiến nhắc khéo

Không gặp được Việt nên Hà có vẻ buồn đòi về làm Chiến càng thêm tức tối, anh hỏi cô:

– Sức khỏe của mẹ em thế nào rồi? sắp tới mẹ anh lên thành phố sẽ ghé thăm mẹ em…

– Em không biết, anh muốn đến lúc nào chẳng được, thôi lên công ty mà không có anh Việt buồn quá, em về đây…

– Để anh đưa em về…- Chiến tức muốn điên lên, như vậy cô lên công ty không phải tìm anh mà là tìm thằng Việt hay sao? Nhiều khi anh muốn ᵭ.ậ..℘ phá một cái gì đó cho hả giận nhưng lại nhủ mình phải kìm chế lại, nếu không phải gia đình cô ấy giàu có thì không bao giờ anh chấp nhận phải luồn cúi như thế này…

Hôm nay bà Liên làm mệt bỏ ăn làm ông Tùng và bà Thu lo lắng, ông Tùng cứ suốt ngày ngồi bên giường vợ xoa Ϧóþ tay chân rồi dỗ đút cho bà từng muỗng cháo, bà Liên cứ mê mệt ngủ suốt buổi sáng, lay cũng không dậy ăn, luống cuống chẳng biết làm sao, ông chạy ra vườn lấy điện thoại gọi cho bác sỹ:

– Alo, Bác sỹ ơi…

– Anh bình tĩnh nào, tình hình của chị Liên sao rồi?

– Từ sáng đến giờ cứ ngủ li bì gọi cũng không dậy ăn cháo…

– Hình như mới truyền nước biển hôm qua phải không? – Bác sỹ hỏi ông Tùng…

– Đúng rồi, mới truyền sáng hôm qua…

– Vậy không sao đâu, anh nấu cháo chắt lấy nước loãng đút cho chị ấy uống nhé…gia đình đừng lo lắng quá

Từ ngày mẹ Chiến đến chơi có đề cập đến chuyện cưới xin nên bà Liên phải suy nghĩ nhiều dẫn đến ảnh hưởng sức khỏe, bác sỹ đã nhắc nhở gia đình rồi nhưng không ngờ Chiến lại đưa mẹ đến đúng lúc ông Tùng không có nhà, nếu lấy cớ vì việc này mà hoãn đám cưới lại thì tốt quá, chính bản thân ông cũng không muốn vội vàng mà phải tìm hiểu cho kỹ, tính nết Bích Hà thì trẻ con, nếu sau này mà Chiến không chịu được thì hai vợ chồng sẽ dễ xảy ra bất hòa,…

Lâu không thấy con về, bà Thu sốt ruột đứng ngồi không yên, bà biết là Việt rất buồn vì chuyện Bích Hà đi lấy chồng nhưng bà lo lắng về nơi ăn chốn ở như thế nào, bà muốn đến thăm con nhân tiện mang cho nó ít đồ ăn nhưng bà Liên đang Ьệпh nặng như thế này thì làm sao bà nỡ bỏ đi cơ chứ…

Thấy bà Thu cứ sốt ruột đi ra đi vào, rồi cứ ra cửa như ngóng chờ, ông Tùng biết bà đang nhớ con, nhưng ông hiểu Việt đang rất buồn nên lấy công việc để tìm lãng quên, hy vọng thời gian sẽ xóa nhòa đi những đau khổ, ông gọi điện cho Việt mở loa ngoài cố ý nói cho bà Thu nghe:

– Alo, Việt hả con?

– Dạ, cháu chào bác

– Tình hình công việc thế nào rồi?

– Vẫn tiến hành tốt bác ạ, con hy vọng sẽ hoàn thành đúng kế hoạch

– Mấy anh em phải chú ý ăn uống đầy đủ để có sức khỏe mà làm nhé…

– Dạ, bác yên tâm ạ, à cho cháu hỏi thăm bác Liên khỏe chưa ạ?

– Bác Liên khỏe…- ông Tùng ấp úng vội bấm tắt loa ngoài…lòng buồn rười rượi…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *