Tận cùng nỗi đau chương 7

Vào nhà tắm rửa thay đồ xong, ông Tùng vào phòng thăm vợ nhưng thấy bà Liên đang ngủ nên ông lại quay ra, khi ra đến phòng ăn thì ông nghe thấy bà Thu và Hà đang nói chuyện, ông lặng người và cảm thấy bối rối, thực tình ông chỉ muốn chờ thêm thời gian và con gáι ông học xong đại học rồi nói chuyện chồng con cũng vẫn còn quá sớm, huống chi bây giờ nó còn phải một năm nữa mới tốt nghiệp, nhưng ông hiểu vợ mình, vợ chồng ông khó khăn lắm mới có một đứa con gáι nên ông biết vợ ông dành tất cả tình thương lo cho con, nếu đúng như những gì bà Thu nói là sau khi cưới thì cậu Chiến sẽ ở rể nhà ông, ông muốn bàn với vợ cần cân nhắc cho kỹ, nhưng ông sẽ hỏi rõ bà Thu rồi mới lựa lời nói chuyện với vợ…

– Mẹ con cậu Chiến đến lúc mấy giờ?

Ông Tùng xuất hiện bất ngờ làm hai người giật mình, Bích Hà la lớn:

– Ba làm con giật mình muốn té xỉu rồi nè…

Sợ bà Liên tỉnh giấc, bà Thu vội bịt miệng cô lại:

– Trời ơi, con nhỏ giọng một chút đi, khó khăn lắm mẹ con mới chợp mắt được một chút á…

Hà bối rối:

– Con quên, con xin lỗi…

Ba người ngồi nói chuyện ở phòng ăn dưới nhà, bà Thu kể cho cha con ông Tùng nghe từ khi hai mẹ con cậu Chiến đến chơi đã nói những gì sau đó bà Liên gọi bà vào và hai người nói chuyện…

Ông Tùng cắt ngang câu chuyện:

– Như vậy có nghĩa là Liên đã đồng ý?

Bà Thu nghẹn ngào:

– Liên có vẻ ҳúc ᵭộпg và bối rối lắm, cả ngày hôm nay không ngủ, cứ nằm suy nghĩ rồi khóc…

Quay sang Bích Hà, ông hỏi:

– Ý con thế nào?

Bích Hà ngây thơ:

– Con không biết, sao cũng được ạ…

Thấy con có vẻ ngờ nghệch, ông khẽ thở dài:

– Ý Ba thì chưa muốn lúc này, nhưng còn mẹ con…

Bà Thu đã chứng kiến khi bà Liên ҳúc ᵭộпg rất пguγ Һιểм và Ьệпh sẽ nặng thêm, có khi ân hận không kịp…

– Thật rối quá, anh phải lựa lời thật khéo đừng để Liên lại căng thẳng nữa, lúc nãy may mà không sao…

Bích Hà lên tiếng:

– Nhà mình có thêm anh Chiến đến ở thì càng vui mà Ba…

Nhìn Bích Hà, bà Thu lắc đầu rồi thở dài…

Nghe mẹ nói về việc khả năng bà Liên đồng ý cho cậu Chiến cưới Bích Hà mà Việt ૮.ɦ.ế.ƭ lặng, anh bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế là hết thật rồi sao? Vậy là từ nay anh không còn hy vọng gì nữa, anh trách ai? Trách bản thân mình đã quá chủ quan để rồi chính người con gáι mà anh trọn yêu thương và nguyện sẽ chăm sóc bảo vệ cả đời cũng không nắm giữ được mà lại vào tay một kẻ khác, nói về Chiến thì anh cũng không tin tưởng lắm, bởi anh ta sống trung lập, tham vọng quá lớn, bình thường hai người ở hai lĩnh vực khác nhau nhưng Chiến vẫn thường hay khó dễ với anh nhưng anh không bận tâm, nhưng nếu Chiến chính thức là con rể ông Tùng thì chuyện lớn rồi, nhưng cũng chỉ là trong suy nghĩ chứ cũng chưa có một bằng chứng nào để có thể khẳng định là anh ta xấu, không biết ông Tùng có suy nghĩ về việc này không?

Thấy con trai buồn thẫn thờ, bà Thu thương lắm, lại gần vỗ nhẹ lên vai con trai, bà ân cần:

– Con buồn đúng không?

Việt không cần giấu mẹ cảm xúc của mình nữa, anh nghẹn ngào:

– Con sai rồi mẹ…

Nhìn con trai khóc mà trái tιм người mẹ như có hàng trăm nhát dao cứa vào đến rỉ ɱ.á.-ύ, bà Thu thương lắm nhưng biết làm sao bây giờ? Bệnh bà Liên ngày một nặng, ý bà ấy cũng đã quyết, Bích Hà cũng đồng ý còn ông Tùng thì rồi cũng buông xuôi theo vợ con thôi, ôm con trai trong ʋòпg tay, bà động viên con:

– Thôi số trời đã định rồi, con cũng đừng trách bản thân mình nữa, hãy mạnh mẽ lên mà chúc phúc cho em Hà, cầu mong nó được hanh phúc…

Việt thật sự suy sụp, anh không hình dung được nếu một ngày mà không có Bích Hà trong cuộc đời anh? Nếu như trước đây anh muốn gặp cô lúc nào cũng được hay cô bá vai bá cổ đùa giỡn với anh thì cũng không sao, nhưng giờ cô đã là gáι có chồng thì ngay cả việc anh hay gặp hoặc quan tâm giúp đỡ cô cũng là rất khó, mà nhất là chồng cô lại là Chiến, bình thường chưa cưới mà nhìn hai anh em thân mật với nhau là anh ta đã khó chịu lắm rồi, bây giờ…

– Con buồn lắm mẹ có biết không?

Bà Thu nghẹn ngào:

– Mẹ biết, nhưng giờ làm sao đây? Thôi thì các con có duyên mà không nợ, rồi thời gian sẽ giúp con quên con bé đi, con sẽ gặp người con gáι khác thương con…

Việt dứt khoát:

– Không mẹ ơi, con bất hiếu với mẹ, con xin lỗi…

Nghe con nói trong đau khổ cùng cực, bà hσảпg hốϮ sợ con nghĩ quẩn:

– Đừng làm mẹ sợ nha Việt, mẹ chỉ có mình con thôi…

Nghe mẹ nói mà Việt cũng phì cười:

– Mẹ nghĩ gì vậy? mẹ tưởng con ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử à?

Bà Thu gặng hỏi:

– Thế lúc nãy con vừa nói gì?

Cầm tay mẹ, Việt động viên:

– Con chỉ nói là con không lấy ai nữa ngoài Bích Hà vì cuộc sống của con, trái tιм con đã tràn ngập hình bóng của cô ấy rồi, con xin lỗi mẹ…

Ôm con trai, bà an ủi:

– Thôi mẹ con mình không nói chuyện này nữa nhé…

Bà Liên tỉnh dậy thấy chồng đang ngồi bên cạnh nên ҳúc ᵭộпg lắm:

– Anh về lâu chưa?

Cầm tay vợ, ông dịu dàng nói:

– Anh về lâu rồi nhưng thấy em ngủ ngon quá nên anh không nỡ ᵭάпҺ thức em dậy…

Bà Liên nghẹn ngào:

– Em chắc không ổn anh ạ, em thấy mệt lắm mà ăn không ngon…

Nghe vợ nói mà ông Tùng không cầm lòng được, nhìn bà ngày một gầy đi, làn da trắng xanh yếu ớt, ông thấy mình không được yếu đuối để bà tin tưởng mà điều trị, ông an ủi bà:

– Em phải cố gắng lên, từ ngày mai anh sẽ bàn giao công việc cho cậu Việt rồi anh sẽ ở nhà chăm sóc cho em…

Bà Liên ngần ngừ:

– Sao anh không giao cho cậu Chiến? dù sao…

Ông Tùng vuốt tóc vợ:

– Em chưa hiểu, cậu Chiến chuyên môn về ngành đo đạc địa chính nên không thể trực tiếp giám sát công trình thi công như cậu Việt được…

Bà níu tay chồng muốn ông đỡ bà ngồi dậy:

– Anh đỡ em ngồi một chút cho tỉnh táo…

Đỡ vợ ngồi dựa vào người mình, ông trêu đùa:

– Đừng đẩy anh xuống đất đấy nhé…hihi

Bà Liên nói giỡn:

– Em mà còn sức thì anh khỏi phải nói…

Ông ao ước:

– Chờ em khỏe rồi hai vợ chồng mình đi du lịch một chuyến…cũng lâu lắm rồi…

Bà giận dỗi:

– Anh cứ mải mê công việc nên có bao giờ quan tâm đến em đâu…

Ông Tùng vuốt má vợ:

– Anh thật vô tình quá, anh xin lỗi vợ

Miệng nói là thế nhưng không còn cơ hội nữa rồi, ông thấy mình thật có lỗi, từ ngày kết hôn đến giờ ông lúc nào cũng chỉ chú tâm đến công việc mà không quan tâm đến bà, nhiều khi hai vợ chồng đã đặt vé đi du lịch nhưng rồi công trình lại dang dở không ai quản lý nên đành hủy vé không đi nữa, cho đến bây giờ khi đầu hai thứ tóc rồi mà cũng không lúc nào rảnh để đi được, may bây giờ có cậu Việt nên ông mới đỡ một chút thì bà lại Ьệпh nặng, vuốt tóc vợ, ông áy náy:

– Chờ em khỏe, nhất định mình sẽ đi du lịch, em thích đi đâu anh cũng chiều hết…

Bà Liên mỉm cười, chẳng cần phải đi đâu hết, chỉ cần hàng ngày ông quan tâm chăm sóc bà rồi vợ chồng già hủ hỉ tâm sự, chia sẻ những vui buồn là được rồi, bà an ủi chồng:

– Anh cũng đừng áy náy nữa, cố gắng giữ sức khỏe, mai một có con rể thì bàn giao cho nó rồi nghỉ ngơi thôi…

Biết vợ muốn nói gì, lại nhớ đến lời bà Thu kể lúc sáng, ông động viên:

– Thôi tới đâu hay tới đó, anh còn khỏe còn làm được, em đừng lo lắng nhé…

Bà dò ý chồng:

– Anh này, cậu Chiến…

Ông Tùng gạt đi:

– Anh nghe bà Thu nói rồi, Em cân nhắc cho kỹ nhưng đừng suy nghĩ mà ảnh hưởng sức khỏe, chuyện đâu còn đó chưa vội…

Bà Liên nhìn chồng, dạo này ông cũng gầy đi nhiều, tóc cũng đã thêm nhiều sợi bạc, Ϯộι nghiệp ông quá, cả ngày ở ngoài công trường, ăn uống thất thường, rồi mai mốt khi bà đi rồi còn hai cha con không biết sẽ xoay sở ra sao…bà nén tiếng thở dài…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *