Tận cùng nỗi đau chương 3

Thấy bà Liên đồng ý thứ 7 gặp ba mẹ của Chiến và nhìn vẻ mặt đắc thắng của cậu ta mà bà Thu lo lắng, Bà biết bà Liên hay tin người và tâm trạng lo sợ mình sẽ ra đi nên muốn được lo chu tất cho con gáι, nhưng chuyện hôn nhân là việc hệ trọng gắn liền sướиɠ khổ trong suốt cuộc đời, chính vì thế cần phải tìm hiểu kỹ không thể vội vàng được, nhìn con bé Hà cười tươi hanh phúc mà bà càng thêm lo lắng, nhưng nghĩ cho cùng bà chỉ là người ngoài không có quyền gì trong chuyện này, họa chăng bà góp ý cho bà Liên còn nghe hay không lại là một chuyện khác…

Thấy bà Thu nhìn mình không mấy thiện cảm, Chiến bực mình lắm nhưng giờ đây anh nghĩ mình phải hết sức nhẫn nhịn để được việc, sau này khi việc đại sự thành công, anh nắm quyền hành trong tay rồi thì…

– Hôm nay con không đến công ty đi làm à?

– Dạ, con phụ trách bên mảng nhân sự nên công việc cũng nhàn…

– Tội cho anh Việt, mới sáng sớm đã phải đi với Ba rồi…

– À, Việt phụ trách bên mảng giám sát thi công nên …- Chiến hơi bất ngờ sau câu nói của Hà, hóa ra hôm qua thằng Việt ghé phòng giám đốc là bàn chuyện này,…

– Việt cũng giỏi lắm, bác thấy bác trai khen lắm…- Bà Liên tấm tắc khen Việt càng làm cho Chiến thấy ghen tức hơn…

– Nhiều khi nhìn thấy bác trai vất vả, cháu muốn được gánh vác công việc đỡ đần cho bác nghỉ ngơi mà không dám nói…

– Ôi, vậy tốt quá chứ, để tối bác Tùng về, bác sẽ nói giúp cháu nhé…

– Dạ, cháu cảm ơn bác ạ…

Chiến ngồi chơi một lúc rồi xin phép đưa Bích Hà đi mua siêu thị mua đồ, lúc này bà Thu mới lại gần giường matxa cho bạn mình đỡ mỏi, bà định nhân cơ hội này khuyên bạn hết sức thận trọng về cậu Chiến nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của bà Liên nên bà lại thôi, bà xoa Ϧóþ tay chân một lúc khi thấy bà Liên đã ngủ, bà nhẹ nhàng kéo mền đắp cho bạn rồi xuống bếp chuẩn bị bữa tối, chợt nhớ tới con trai đi với ông Tùng từ sáng sớm mà không biết công việc có thành công không? bà gọi con:

– Alo, con à…

– Con nghe nè mẹ…

– Công việc sao rồi? có thành công không? hai bác cháu sắp về chưa?

– Công việc tốt rồi mẹ, con với bác Tùng đang tгêภ đường về…

– Vậy tốt rồi, chạy cẩn thận nha con…

– Dạ, con chào mẹ…

Việt là thế, lúc nào cũng lễ phép với mẹ, anh thương mẹ thật nhiều, từ ngày Ba mất, hai mẹ con sống đùm bọc lấy nhau, anh biết mẹ rất buồn và nhớ Ba, những lúc nhìn mẹ thẫn thờ nhìn lên di ảnh Ba mà Việt thương mẹ quá, may mà có dì Liên mẹ Bích Hà là bạn thân của mẹ từ thời trụng học nên cũng đỡ phần nào, nay dì Liên Ьệпh nặng nên mẹ sang ở hẳn bên nhà dì Liên để sớm hôm chăm sóc,…

– Bác muốn bổ nhiệm con lên phó giám đốc và ủy quyền cho con ký hợp đồng này,…

– Dạ thôi, Bác là giám đốc ký hợp đồng kinh tế còn con giám sát thi công là được ạ…

– Bác gáι Ьệпh nặng, thời gian tới bác muốn nghỉ ở nhà chăm sóc cho bà ấy vui, chứ cứ đi hoài như này bác áy náy lắm…

– Dạ, có mẹ con chăm sóc mẹ Liên rồi mà…

– Bạn bè cũng không thể bằng chồng được, mai mốt con lấy vợ rồi sẽ hiểu…

– Dạ, con cảm ơn Bác…

Sở dĩ nhân cơ hội này ông Tùng muốn bổ nhiệm cho Việt là phó giám đốc thay ông quản lý công ty, ông tin tưởng vào năng lực và tư cách đạo đức của chàng trai này, đã mấy lần ông gợi ý nhưng Việt đều từ chối với lý do cần thêm thời gian để học hỏi kinh nghiệm, bây giờ lấy cớ chăm sóc bà Liên Ьệпh hơn nữa dự án mới nhận cũng rất cần sự trẻ trung năng động như anh nên khi anh chấp nhận làm ông thấy yên tâm…
Ông Tùng cũng đã nghĩ nhiều đến Chiến vì cậu ấy đang tìm hiểu con gáι ông, nhưng cậy ấy lại tốt nghiệp chuyên ngành địa chính nên ông cũng cân nhắc bổ nhiệm vào vị trí trưởng phòng nhân sự, vậy là cũng ưu ái lắm rồi…
Hai bác cháu về đến thành phố, ông Tùng nói lái xe không về công ty mà chạy thẳng về nhà, từ ngày vợ ốm, ông buồn và lo lắng lắm, nhìn bà ngày một mệt mỏi, ông tìm gặp bác sỹ thì biết vợ ông thời gian không còn nhiều, chỉ mấy tháng nữa thôi bà sẽ bỏ cha con ông mà đi…

– Con ghé nhà bác ăn cơm rồi hãy về…- ông nói với Việt

– Dạ, con cũng muốn ghé thăm mẹ Liên, con nghe mẹ con nói mẹ Liên không khỏe…

– Tình hình sức khỏe không khả quan…, bác buồn lắm

– Bác giữ sức khỏe ạ, đừng lo lắng quá…

– Thời gian tới con cố gắng thay bác gánh vác công việc của công ty nhé, có gì gọi điện thoại cho bác còn nếu trong phạm vi ʇ⚡︎ự giải quyết được thì con xử lý luôn,…

– Dạ, con sẽ cố gắng hết sức…

– Ngày mai lên công ty, bác sẽ ký giấy bổ nhiệm và ủy quyền cho con thay bác giải quyết mọi công việc…

Xe dừng trước cổng, hai bác cháu vào nhà, ông Tùng định rẽ vào thăm vợ nhưng bà Thu nói nhỏ rằng bà Liên đang ngủ, hai bác cháu vào nghỉ ngơi ăn cơm rồi chút xíu vào thăm bà Liên sau,…nhìn trước sau không thấy Bích Hà đâu, Việt hỏi mẹ:

– Hà đi đâu rồi mẹ? con không thấy ở nhà…

– À lúc sáng cậu Chiến có ghé thăm mẹ Liên, sau đó xin phép đưa Bích Hà đi chơi…

– Cái gì? Nay tôi đi vắng nói cậu ta trực ở công ty có gì thì báo cáo lại cho tôi mà lại đi chơi?

– Nghe cậu ấy nói hôm nay rảnh không có việc gì…

Ông Tùng nghe bà Thu nói thế thì quát lớn:

– Cậu này vậy không được, mà con Hà nữa, mẹ đang Ьệпh mà chơi với bời gì? Con với cái…

Tiếng nói lớn của ông Tùng làm bà Liên giật mình tỉnh giấc, thấy chồng và Việt về nên bà mừng lắm, bà ngồi dậy định đi ra ngoài phòng khách nhưng bà Thu nhìn thấy chạy vội lại đỡ, bà Thu khuyên bạn:

– Thôi nè, bạn đang mệt nên cứ ngồi đây, đi lại rồi không may té lại khổ…

– Mình cũng muốn ra ngoài cho thoáng, nằm hoài cũng chán quá…

– Thôi đi nàng, thấy người yêu về là nôn đúng không?- Bà Thu trêu bạn…

– Già rồi, bạn nói nhảm không à…- bà Liên đỏ mặt…

Thấy bà Thu dìu vợ ra phòng khách, ông Tùng vội chạy lại đỡ vợ ngồi xuống ghế sopha, ông dịu dàng hỏi:

– Em thấy trong người thế nào? ăn có thấy ngon miệng không?

– Còn mệt lắm, không biết có qua được không?

– Em đừng nghĩ tiêu cực như thế, phải mạnh mẽ để vượt qua chứ?

– Hôm nay hai bác cháu đi có được việc không?

– Tốt lắm, ngày mai anh sẽ nghỉ ở nhà với em,…

– Còn công ty? – Bà Liên ngạc nhiên…

– Anh giao cho Việt quản lý, anh nghỉ vài ngày vì cũng mệt mỏi lắm rồi …

– Sao anh không giao cho cậu Chiến?

– Chiến học chuyên ngành địa chính chỉ quản lý đất đai được thôi…, anh bổ nhiệm chức trưởng phòng nhân sự là ưu ái lắm rồi…

– Anh xem giúp đỡ cậu ấy, đằng nào nó cũng đang tìm hiểu con gáι mình…

– Em đừng bận tâm chuyện này, để anh giải quyết nhé…

Ông bực mình lắm nhưng thấy vợ đang yếu và ông cũng không muốn bà can thiệp vào những chuyện như thế này nên nói cho qua chuyện, bỗng bà Liên nói với chồng:

– À còn việc này nữa, em nói không lại quên…

– Chuyện gì? Em nói đi…

– Cậu Chiến nói thứ 7 tuần này ông bà cha mẹ cậu ấy đến nhà mình chơi…

– Cái gì? Con gáι mình đang còn đi học, hơn nữa hai đứa mới quen nhau được mấy tháng, em từ chối đi…

– Em nhận lời rồi, người ta nhã ý muốn đến thăm em Ьệпh nên mình cũng không khó khăn gì…

Việt ngạc nhiên khi nghe bà Liên nói về cuộc gặp giữa hai gia đình, anh không ngờ Chiến lại có những tính toán như vậy, anh biết mình đã đi chậm một nước cờ, anh yêu Hà, quan tâm chăm sóc cô nhưng anh muốn sau khi Hà tốt nghiệp ra trường thì anh mới ngỏ lời, anh nghĩ hai đứa thân nhau từ thời thanh mai trúc mã, nhiều khi anh có cảm giác cuộc đời này không thể sống thiếu nhau, vậy mà ʇ⚡︎ự nhiên Chiến là kẻ thứ 3 chen vào và anh cũng không biết vì sao mà Hà đã mềm lòng, biết Việt và Hà thân nhau nên anh biết Chiến thường khó chịu với mình nhưng anh không quan tâm, chỉ tập trung vào công việc làm cho tốt, những tưởng chuyện tình yêu giữa hai người mới chỉ là bắt đầu, ai ngờ Chiến đi những nước cờ táo bạo như vậy? hay vì bà Liên Ьệпh nặng nên anh ta có những toan tính gì khác? Có trời mới hiểu được con người này đang nghĩ gì? linh tính có điều gì đó không ổn nhưng anh là người ngoài, biết nói thế nào bây giờ? Hơn nữa mẹ Liên nói cũng đúng, họ chỉ đến thăm người Ьệпh thôi có gì đâu?

Thấy con trai buồn, bà Thu thương lắm nhưng mẹ con bà lúc này cũng chẳng làm gì được, nói ra nhiều khi lại bị hiểu nhầm, thôi thì đành phó mặc cho ông trời, bà chỉ thương con bé Hà, nó còn ngây thơ lắm, cậu Chiến thì dẻo miệng, luôn quan tâm chăm sóc nên con bé và kể cả bà Liên cũng rất ҳúc ᵭộпg, giờ bà có khuyên gì cũng chẳng nghe, nhìn con trai…bà nén tiếng thở dài…

Đưa Hà về đến nhà, Chiến định vào nhưng thấy xe ông Tùng trong sân, biết rằng Ba cô đã về nên anh không muốn vào, cầm tay cô đưa lên môi hôn, anh nói nhỏ:

– Muộn rồi, anh về nhé…

– Ba em về rồi nè, sao anh không vào?

– Ba đi đường xa mệt nên để cho Ba nghỉ ngơi, bữa khác anh ghé, em nhớ những gì anh dặn vào ngày thứ 7 ba mẹ anh đến nhé, anh yêu em và nhớ em thật nhiều…- nói rồi anh cầm tay cô đặt lên ռ.ɠ-ự.ɕ mình

– Em nhớ rồi…- Hà ҳúc ᵭộпg trước tấm chân tình của anh, miệng nói nhỏ

Chia tay anh là cô lại thấy nhớ, trái tιм người con gáι lần đầu biết yêu thật ngây thơ và trong trắng, anh luôn quan tâm dù là những cử chỉ nhỏ nhất, ở bên anh cô thấy mình thật là hạnh phúc, chỉ có một điều cô không hiểu là sao anh cứ hối cô chấp nhận đám cưới? cô còn đang đi học mà mẹ Liên thì Ьệпh nặng như thế, chờ 1-2 năm nữa thì có sao đâu? Thôi thì tùy ba mẹ thôi, cô cũng chẳng biết phải làm sao nữa…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *