Ngồi bàn công việc với ông Tùng mà tâm trạng của Việt mải để đâu đâu, bởi từ lúc anh đến nhà đến giờ mà anh không nhìn thấy Bích Hà, hỏi ông Tùng thì cũng không tiện mà không hỏi thì sốt ruột.
Biết được tâm trạng của Việt, ông Tùng nói nhỏ:
– Con bé đi mua tђยốς cho mẹ rồi, chút xíu nó về…
Bị ông Tùng đoán trúng tιм đen, Việt lúng túng:
– Dạ, cháu có hỏi gì về cô ấy đâu ạ?
Ông Tùng cười:
– Tôi đi guốc trong bụng cậu rồi, thôi tập trung vào công việc…
Việt bất chợt hỏi:
– Việc cưới xin của Bích Hà tiến hành đến đâu rồi ạ?
Vỗ vai anh, ông nói:
– Thời gian này bác gáι mệt, mấy lần tưởng không qua được, chính vì thế bác chưa đồng ý cho gia đình cậu Chiến đến nói chuyện…
Vậy là vẫn còn cơ hội, nhân tiện đợt này anh phải nói chuyện với cô ấy mới được chứ cứ như thế này thì anh không còn tâm trạng nào mà làm việc nữa…
Hai bác cháu đang bàn công việc thì Bích Hà về, nhìn thấy Việt cô không nói gì mà lẳng lặng đi thẳng vào nhà:
– Con chào Ba…
Ông Tùng nhìn con gáι :
– Con không nhìn thấy anh Việt à? Sao không chào anh?
Bích Hà không nói gì cũng không nhìn Việt mà đi thẳng vào phòng của mẹ, lúc này Việt nhìn ông Tùng cười:
– Chắc cô ấy giận cháu vì cháu tắt điện thoại khi ngoài công trình, tối về nhà thì mệt quá rồi ngủ luôn…
Biết Việt nói dối:
– Chứ không phải vì thất tình mà khóa máy hả?
Việt đỏ mặt bởi ông Tùng đã đoán trúng tιм đen, anh chống chế:
– Bác cứ trêu cháu…
Bà Thu mang ra hai ly cam vắt, đẩy 1 ly về phía ông Tùng, còn một ly bà đưa cho Việt, giọng nghẹn ngào:
– Con phải chú ý sức khỏe chứ? Mới có hơn một tuần mà gầy đi như thế này,…
Nhìn mẹ, Việt thương lắm, anh chỉ muốn được ôm lấy mẹ mà trút hết những tâm sự bởi chỉ có mẹ là hiểu và thương anh nhất, nhưng lúc này đang ở nhà ông Tùng nên anh phải cầm lòng lại:
– Con xin lỗi mẹ, công việc bận quá mà chỉ có một mình, con sẽ chú ý bản thân mình hơn,…
Ông Tùng nhìn Việt hỏi:
– Ủa, công ty đã cử cô Ngân lên công trình lo cơm nước cho anh em rồi cơ mà…
Việt lí nhí:
– Dạ có, tại con…
Bà Thu nhìn con xót xa nhưng cũng không dám nói gì vì sợ ông Tùng lại áy náy…chỉ có người mẹ mới hiểu được con mình đang nghĩ gì, bà ân cần dặn con:
– Con hứa với mẹ phải chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng để người mẹ này phải lo lắng…
Việt ҳúc ᵭộпg đứng dậy ôm lấy vai mẹ, nói nhỏ:
– Con xin lỗi mẹ vì đã làm mẹ lo lắng, từ nay con sẽ cố gắng cân bằng bản thân mình, mẹ yên tâm nhé…
Hai anh em ngồi tгêภ sân thượng, bao nhiêu điều muốn nói mà ngay bây giờ khi Bích Hà đang ngồi trước mặt thì Việt cổ họng bỗng tắc nghẹn không nói được điều gì, trước đây mỗi khi gặp Việt là cô thường hay trêu đùa với anh, nhưng hôm nay cô cũng ngồi im bởi cô không thế tha thứ cho anh khi gần nửa tháng trời anh không nghe điện thoại của cô, vậy là sao chứ? Anh coi thường cô, không thèm quan tâm đến cô nữa, vậy thì gặp để làm gì? Cứ thế hai người im lặng không ai nói câu gì, mãi sau Việt lên tiếng:
– Anh nghe mẹ nói em đồng ý đám cưới với anh Chiến?
Bích Hà Cong cớn:
– Ừa cưới vậy đó…
Việt lặng người, mặc dù anh biết cô đang giận anh nhưng anh không thể ngờ mới có nửa tháng không gặp nhau mà cô đã thay đổi nhanh như thế, rõ ràng là Chiến đã tác động đến cô rồi, nhưng anh cũng không biết phải hỏi gì khi mà cô không muốn nói, ngập ngừng anh nói:
– Em thay đổi rồi…
Hà im lặng không nói gì, đúng như anh Việt nói, cô đã thay đổi, nhưng cô thật không hiểu tại sao Chiến lại nói với cô là hạn chế gặp Việt trong khi cô chơi thân với anh từ khi cô còn là con bé 6 tuổi, nếu như mẹ Việt không nói là sau đám cưới cô vẫn được ở nhà mình và Chiến sẵn sàng đến nhà cô ở rể thì cô cũng không chịu cưới đâu, nếu như mẹ cô không bị Ьệпh thì cô vẫn tiếp tục đi học rồi sau này trưởng thành tính sau, nhưng cô lại sợ, cô sợ nếu không may mẹ cô quα ᵭờι thì căn nhà này chỉ còn hai cha con vô cùng lạnh lẽo, Ba cô thì bận ngoài công trình, như vậy chỉ còn một mình cô, chỉ cần nghĩ thôi là cô đã sợ rồi, hơn nữa Chiến nói nếu cô không đồng ý đám cưới là vì cô không yêu anh, cô yêu anh là mối tình đầu, Chiến rất quan tâm và chăm sóc cô chu đáo, có một việc là Chiến không muốn cô thường xuyên gặp anh Việt thì cô không đồng ý và cuối cùng anh cũng nhượng bộ…
Việt nhìn Hà, anh muốn được ôm cô trong ʋòпg tay mà nói với cô rằng anh yêu cô nhưng trong hoàn cảnh này anh lại thấy mình thật khó nói, nếu Hà hỏi tại sao anh yêu cô mà không nói để đến bây giờ khi cô đã nhận lời lấy Chiến rồi thì anh mới nói là tại sao? Rồi Việt lại sợ nếu Hà trả lời là không yêu anh mà chỉ xem anh như một người anh trai mà thôi, lúc đó tình cảm anh em sẽ gượng gạo không được ʇ⚡︎ự nhiên như trước nữa hoặc cô sẽ tránh mặt anh…thật là khó mà, Việt ngập ngừng:
– Em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Hà hồn nhiên trả lời:
– Em suy nghĩ kỹ rồi, anh đừng nghĩ em còn trẻ con nữa…
Việt hỏi cô:
– Sao em không nói với anh?
Hà nghẹn ngào:
– Lúc đầu anh Chiến nói xin Ba mẹ tổ chức cưới nhưng em không đồng ý vì mẹ em đang Ьệпh rất nặng, hôm đó bác sỹ nói mẹ chỉ còn nhiều nhất được 6 tháng thôi nên em rất hoang mang, thời gian đó anh lại không thường xuyên đến đây nên em chỉ nói với mẹ Thu thôi, không ngờ mẹ anh Chiến đến thăm và ngỏ lời với mẹ, từ hôm đó mẹ suy nghĩ và đồng ý, mẹ gọi em vào dặn dò và em đã hứa với mẹ, giờ mẹ yếu lắm anh ạ, em lo lắm…
Việt ngồi sát lại cạnh cô, anh ôm bờ vai nhỏ đang rung lên vì khóc:
– Lúc chiều vào phòng thăm bác gáι anh cũng thấy bác rất mệt mỏi, theo anh bây giờ hãy tạm dừng lại, đừng nhắc đến nữa làm mẹ em lại suy nghĩ rồi Ьệпh lại nặng thêm…
Hà đồng tình:
– Dạ, anh Chiến muốn đưa mẹ anh ấy đến thăm mẹ em nhưng Ba em không chịu, chờ mẹ em khỏe lại rồi tính sau…
Việt thật sự đau lòng, anh thương cô quá, cũng vì chữ hiếu mà cô đã hứa với người mẹ sắp ra đi, vậy bây giờ anh còn đâu nữa cơ hội để mà tỏ tình? Anh động viên cô:
– Cho dù em có lấy chồng thì anh vẫn luôn bên em, nhớ lời anh dặn, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra thì cũng không được giấu anh nhớ chưa?
Hà nghẹn ngào gục đầu vào vai anh nức nở:
– Dạ, em nhớ rồi, nhưng anh đừng tắt điện thoại với em nữa nhé, em buốn lắm…
Việt ân hận, anh đã không phải với cô, anh bối rối:
– Anh nhớ rồi, công việc ngoài công trường bận quá nên anh tắt máy, định tối về mới nói chuyện với em được nhiều hơn, nhưng khi về đến nhà lại mệt quá rồi ngủ quên luôn…
Cô ngậm ngùi:
– Nhìn thấy anh như thế này lại thương Ba nhiều hơn, Ba vất vả quá…
Việt trân trọng giây phút này, giây phút cô ngồi gục đầu vào vai anh mà khóc, ước gì thời gian hãy dừng lại để anh được ở lâu hơn bên người con gáι mà anh thương nhưng không một lần dám tỏ tình, gia đình cô đang trong tình trạng lo lắng, tất cả chỉ tập trung bên giường Ьệпh, anh an ủi cô:
– Anh sẽ cố gắng nhiều hơn để Ba em được nghỉ ngơi…
Việt vừa dứt lời thì Chiến gọi điện cho Hà, thấy cô ngần ngừ, anh nói nhỏ:
– Em nghe đi, nhưng đừng nói anh ở đây?
Hà thắc mắc:
– Tại sao?
– Em cứ nói mình đang ngồi với Ba là Chiến tắt máy ngay…
– Em hiểu rồi…
Hà nghe điện thoại của Chiến:
– Alo, em nghe
– Em đang làm gì đó?
– Em đang ngồi với Ba nè, anh có gặp Ba không?
Nghe Hà nói đang ngồi cạnh ông Tùng làm Chiến hết hồn, cổ lại còn hỏi có gặp không mới ૮.ɦ.ế.ƭ chứ, anh nhớ cô nên gọi vậy thôi, ai dè…
– Em ra ngoài nói chuyện được không? anh nhớ em…
Bích Hà ҳúc ᵭộпg:
– Em cũng nhớ anh…
Chiến không biết nói gì lúc này khi anh đang bị sức ép từ Nhã Trúc, cô ta đã trở về, nếu chuyện này bị lộ ra thì không bao giờ ông bà Tùng đồng ý cho anh cưới Bích Hà, giờ anh lại phải đáp ứng bất kỳ nhu cầu nào của cô ta, giờ anh chỉ muốn cưới Bích Hà thật nhanh, khi gạo đã nấu thành cơm rồi thì Nhã Trúc không uy hϊếp anh được nữa, nhưng ngay lúc này sức khỏe bà Liên yếu lắm không biết có qua được không? thật là bối rối quá…