Tác giả: Nguyễn Hiền
CHƯƠNG 32
Đèn đỏ đã tắt hơn 30 phút rồi mà vẫn chưa thấy một bác sỹ nào đi ra ngoài, mọi người ruột nóng như lửa đốt, Mạnh Quân nhìn lên trần nhà như không dám nhìn vào cάпh cửa phòng phẫu thuật, cũng như không dám nghĩ về một việc gì nữa. Bà Thảo chắp tay ngửa mặt nhìn trời cầu nguyện, miệng lẩm nhẩm khấn nhưng nước mắt cứ nhỏ từng giọt xuống ghế. Không khí lúc này hết sức căng thẳng, cho đến khi cάпh cửa được mở ra thì tất cả mọi người đều lao đến bên bác sỹ. Nhưng chẳng ai kịp hỏi một câu nào, bởi bác sỹ vội chạy đi có vẻ khẩn trương. Mạnh Quân không nói không rằng mà cứ thế đi theo bác sỹ. Thấy chàng trai cứ đi theo mình, bác sỹ quay lại hỏi:
– Anh tại sao lại đi theo tôi?
– Dạ, em xin lỗi, nhưng em xin chỉ hỏi một câu thôi ạ?
Không cần nghe câu hỏi thì bác sỹ cũng hiểu anh muốn nói gì, vẫn vừa đi vừa nói, bác sỹ trả lời:
– Ca phẫu thuật đã thành công…
– Dạ, vậy sao Hằng còn nằm trong phòng chưa ra ạ? Em muốn vào thăm động viên cô ấy có được không?
– Người hiến tủy và người ghép đều đã được chuyển đến phòng hồi sức, ra hành lang để nhiễm trùng hay sao?
– Dạ bác sỹ cho em hỏi…
Anh chưa nói hết câu thì bác sỹ chỉ tay vào bảng sơ đồ các khu điều trị, thì Mạnh Quân hiểu ý của Bác sỹ, anh cúi đầu chào và cảm ơn:
– Cảm ơn bác sỹ…
Nhìn sơ đồ thì khu phòng hồi sức ở tầng 1. Vậy mà cả nhà vẫn cứ ngồi chờ tгêภ lầu 3, Mạnh Quân vội chạy lên báo cho mẹ Thảo và Mạnh Hùng biết. Cả nhà xuống trước cửa phòng hồi sức lại tiếp tục ngồi ngoài chờ đợi. Theo nguyên tắc thì người nhà chỉ được phép nhìn qua cửa kính. Anh cố gắng nhìn xem Thanh Hằng nằm ở đâu, nhưng tuyệt nhiênbên trong chỉ là một màu trắng toát. Mặc dù chưa được vào thăm người nhà nhưng tâm trạng mọi người lúc này đã khác, bởi ca mổ đã thành công. Chỉ cần vậy thôi là mọi người đã cảm thấy yên tâm rồi…
Nhìn mẹ Thảo có vẻ mệt mỏi, anh nói với mẹ:
– Có anh em chúng con ở đây rồi, mẹ về nghỉ đi ạ…
Nhưng bà Thảo cương quyết:
– Mẹ không về, các con đừng lo lắng cho mẹ. Mạnh Hùng đưa Hà Lê về đi, con bé còn phải đi làm nữa…
– Dạ không sao, con điện về xin phép Sếp rồi ạ…
Hà Lê đã nói dối, từ khi biết Ba của Mạnh Hùng chính là ông Minh, thì cô làm sao để cho ông Hoàng Vũ biết mình là con dâu tương lai của ông Minh chứ? Nhưng ở hoàn cảnh này thì cô làm sao có thể bỏ về? Nhìn những cuộc gọi nhỡ trong điện thoại mà cô không khỏi lo lắng. Tuy rằng cuộc phẫu thuật đã thành công, nhưng cô hiểu không phải như vậy mà an toàn. Giai đoạn sau khi ghép tế bào gốc, Ьệпh nhân còn phải được theo dõi đặc biệt chống thải ghép, sau đó còn phải chuyển đến khoa huyết học lâm sàng để tiếp tục theo dõi và điều trị. Hơn nữa ông Minh tuổi đã cao nên không thể coi thường.
Nhận được thư mời lên làm việc từ cơ quan điều tra về việc giải quyết đơn kiện của công ty Lê Minh, mà người đại diện trước pháp luật chính là Mạnh Hà, con trai ông Lê Minh. Lý do bàn giao là ông Minh Ьệпh nặng hiện nay đang điều trị. Ông Vũ tỏ ra vô cùng tức tối, mấy ngày nay ông đang điên đầu về việc tên Đăng Һγ siпh bị bắt vì có liên quan đến việc Ϯὰпg Ϯɾữ ma túy, hắn khai ra ông là chủ mưu, sai hắn trấn lột chiếc xe hơi của ông Minh. Hiện chiếc xe đã bị cơ quan điều tra thu giữ.
Chuyện đó chưa xong thì bây giờ lại xảy ra chuyện này. Thật là nực cười, ông không thưa thì thôi, ông ta nợ tiền không trả lại còn thưa ngược lại ông mới ૮.ɦ.ế.ƭ chứ. Cho dù ông ta lấy cớ Ьệпh nặng mà cố tình tránh mặt, để con trai đứng ra thưa kiện, bộ muốn quỵt nợ hay sao? Đã vậy ông không còn nể nang nữa, do ông ta có lỗi trước nên không thể trách ông được…
Ông Vũ cho thư ký mời kế toán Hà Lê đến gặp ông. Theo thông tin được biết thì cô ả có tình cảm với chính con trai út của ông Lê Minh. Chuyện trai gáι quen nhau cũng không liên quan gì đến ông, hơn nữa ông là Sếp chứ không phải cha mẹ mà có quyền cấm con quen ai hay yêu ai, ông chỉ có quyền duy nhất đó là cho cô ta nghỉ việc, mà việc đó thì ông lại không muốn, bởi Hà Lê đã làm việc tại tập đoàn của ông được 3 năm. Tuy thời gian không phải là quá dài, nhưng với năng lực của cô ấy thì gần như mọi hoạt động liên quan đến tài chính đều được cô ta nắm rất rõ…
– Thưa Sếp…
– Gọi cô Hà Lê cho tôi…
– Dạ, cô Hà Lê rời công ty mấy tiếng rồi chưa về…
– Cô ta chưa về, vậy anh không biết làm gì hả?
– Dạ, em gọi không được…
Cái gì? cô ta đi đâu mà gọi điện thoại lại không nghe chứ? Ông lấy điện thoại gọi liên tục xem cô ta thấy cuộc gọi nhỡ của Sếp có dám không nghe không. Nhưng ông càng tức điên lên khi gọi hàng chục cuộc, điện thoại không khóa vẫn đổ chuông nhưng không có người nghe. Có bao giờ cô ta bỏ điện thoại trong giỏ ҳάch rồi để ngoài xe không? bởi với ai chứ với cô gáι này khi thấy cuộc gọi nhỡ cũng đều gọi lại…
Ra xe đến cơ quan điều tra theo giờ hẹn trong giấy mời, ông Vũ mở cặp lấy tờ đơn Ϯố cάσ công ty Lê Minh quỵt nợ số tiền lớn mà không trả, ông nhủ thầm xem đợt này ai sẽ thắng, đã vậy nhất định không cho khất thêm thời gian nữa. Ông đã nể tình đối tác làm ăn mà để cho ông ta có thời gian để thu xếp, đã vậy lại còn không biết điều, lại còn bày vẽ kiện tụng nọ kia. Chẳng nhẽ con nợ lại đi kiện chủ nợ cho kéo dài thời gian hay sao? Thật là nực cười…
Chạy xe thẳng vào sân của cơ quan điều tra, ông ngang nhiên đậu xe ngay giữa sân khiến bảo vệ đi ra đề nghị ông cho xe vào nhà xe theo quy định. Không những không chấp hành, ông Vũ trợn mắt, tay chỉ thẳng mặt bảo vệ quát:
– Mày tên gì? bộ mày không biết tao là ai hay sao? Đây đâu phải lần đầu tao đến đây? Cút…
– Dạ, đề nghị Bác cho xe vào đúng vị trí…
– Thằng này láo, mày dám hỗn với tao phải không? mày có biết chỉ cần một câu nói của tao thì mày mất việc không?
– Dạ, đề nghị Bác cho xe vào vị trí…
Thấy bảo vệ không sợ lời đe dọa của mình mà cứ lặp đi lặp lại chỉ một câu nói, thì ông Vũ không còn đủ bình tĩnh để mà nói thêm một lời nào nữa. Ông lấy ngay điện thoại gọi cho ông Trung bạn ông, đồng thời cũng chính là thủ trưởng ở đây. Ông muốn thể hiện cái oai của mình, nói ông Trung cho tên bảo vệ này nghỉ việc ngay lập tức. Đây đâu phải lần đầu tiên ông đỗ xe ở đây, mà cái thằng bảo vệ này tên gì mà lạ hoắc, thế mấy thằng cũ đâu rồi? giờ ông mới nhìn thấy bộ quần áo quân đội hắn mặc tгêภ người, thì hiểu rằng chắc hắn là bộ đội phục viên và mới vào làm. Đã vậy thì phải một lần làm cho biết mặt, đừng để những lần sau bực mình. Càng lính mới thì lại càng phải nghiêm khắc.
Nhưng kỳ lạ tại sao ông gọi đến cuộc thứ hai mà không thấy ông Trung nghe máy? Chắc ông ấy đang bận họp hay gì đó nên mới như thế. Bây giờ phải làm sao khi tên bảo vệ vẫn cố tình đứng chờ. Nếu ông chấp hành cho xe vào vị trí thì chẳng mất hết sỹ diện hay sao? Đúng lúc đó một chiến sỹ đi ra nhìn ông rồi nói:
– Chào anh…
– Vâng, tôi là Vũ, tôi có nhận được thư mời…
– Đề nghị anh cho xe vào vị trí rồi đến phòng số 2. Các Sếp đang chờ, trễ 10 phút rồi…
Ông Vũ tươi cười:
– Vâng, tôi đến ngay…
Ông thản nhiên tươi cười lên xe đỗ vào vị trí quy định, mà xem như chưa hề xảy ra chuyện gì với người bảo vệ. Khi ông quay lưng định bước đi thì nhìn thấy trong gương chiếu hậu người bảo vệ đang nhìn ông cười. Quay mặt lại, ông chỉ tay rồi nói:
– Nhớ cái mặt tao nghe mày…
– Dạ, mời ông vào phòng số 2
Tức lắm nhưng không làm gì được, ông nhủ thầm trong bụng nhất định phải nói với ông Trung tống cổ thằng này về vườn. Ông Hừm thật to rồi nhanh chân đi về dãy phòng mà anh côпg αп lúc nãy vừa chỉ…
Vừa đến cửa thì ông chợt sững lại khi nhìn thấy có 3 người đang ngồi trong phòng, hai người lạ mặt ông không quen, còn một người tên Tú là trưởng phòng thanh tra của Thành phố. Tại sao ông Tú lại có mặt ở đây? ông Trung hay mấy Sếp quen đâu mà bây giờ toàn người lạ thế này. Linh tính có chuyện chẳng lành, nhưng đã bước chân đến đây thì không cớ gì mà từ chối làm việc…
– Chào anh Vũ…
– Vâng, chào anh Tú, sao anh cũng có mặt ở đây?
Lúc này người trẻ nhất mới đứng lên giới thiệu:
– Giới thiệu với anh, đây là Sếp Thanh. Thủ trưởng mới được điều về thay Sếp Trung. Hôm nay Sếp Thanh sẽ chính thức làm việc với anh.
Ông Thanh cười rồi chỉ ông Tú đang ngồi bên cạnh:
– Ủa, anh Tú cũng biết anh Vũ?
– Báo cáo anh, tôi chỉ biết theo mỗi đợt thanh tra hay có đơn kiện thôi…
Ông Vũ sa sầm nét mặt. Mặc dù tập đoàn của ông cũng đã bị Thanh tra soi mấy lần, và ông cũng không lạ gì người này. Nhưng đâu đến mức phải nói ra những câu từ khó nghe đến thế? Ông cười:
– Chúng tôi dân doanh nghiệp thì tránh sao được các đợt thanh tra, đó là nhiệm vụ mà chúng tôi phải chấp hành, nhưng cũng bình thường không có gì…
– Nhưng lần này thì có vẻ không bình thường chút nào…
Ông Vũ ngạc nhiên hỏi lại:
– Anh nói vậy có nghĩa là gì?
– Vậy anh tưởng chúng tôi rảnh lắm hay sao mà mời anh đến đây chơi?
Nói xong, ông Tú lấy từ trong cặp ra tập hồ sơ và đặt tгêภ bàn. Ông Vũ hơi lờ mờ đoán ra chuyện gì có liên quan đến việc cung cấp vật tư của tập đoàn, nhưng tại sao lại mời ông làm việc cùng với thư mời kia, nội dung cũng không nói rõ công ty Lê Minh mời thanh Tra làm việc này. Ông ngồi im để suy nghĩ, lúc này ông Thanh mới nói:
– Có đơn kiện của công ty Lê Minh mà người đại diện trước pháp luật chính là ông Mạnh Hà, kiện ông về việc cung cấp vật tư không đúng chủng loại, chất lượng, Modum,…mà cụ thể là cát xây dựng. Ngoài ra ông còn thông đồng với công ty san lấp HD gian dối trong việc thi công và bỏ qua khâu nghiệm thu trong việc bàn giao mặt bằng. Chính những điều đó là nguyên nhân gây nên hậu quả công trình xây dựng không đạt yêu cầu về chất lượng và độ an toàn…dẫn đến thiệt hai lớn đối với công ty Lê Minh và chủ đầu tư…
Ông Vũ tái mặt. Tại sao mà tên Hà con trai ông Minh loại biết việc này? Ai đã thông đồng với hắn? Việc này chỉ có ông và tên trợ lý biết, vậy tại sao thông tin này lại rò rỉ ra ngoài? Chợt nhớ đến cô kế toán Hà Lê, có bao giờ chính cô ta đã ăn cắp dữ liệu rồi đưa cho tên Hà hay không? Nhưng việc này bản thân cô ta cũng không biết? và có bao giờ chính tên Hải trợ lý đã phản bội ông? Ông không tin điều này có thể xảy ra, bởi ông đang nắm trong tay con át chủ bài, đó là con gáι hắn. Ông lấy cớ chu cấp cho con hắn ăn học, còn cho tiền để chữa Ьệпh cho mẹ, hắn trả ơn ông không hết, cớ đâu mà phản bội ông được…
– Sao anh Vũ không trả lời?
Ông Thanh vừa nói vừa chiếu ánh mắt thật sắc về phía ông. Bây giờ ông chưa nghĩ ra được câu trả lời, trước mắt cứ chối xem như không biết gì, nghĩ vậy ông làm bộ ngạc nhiên:
– Các anh nói gì? yêu cầu tôi trả lời gì chứ?
Ông Tú nghiêm nét mặt:
– Chắc anh Vũ chưa quên về cách làm việc của tôi, bất kể một đơn thưa nào chúng tôi đều đi ҳάc minh, kiểm tra tính chính ҳάc. Câu trả lời vừa rồi của anh xem như anh chưa nói ra…
Ông Vũ im lặng. Cuộc đời ông đã đi hơn hai phần ba cuộc đời, với hơn 30 năm trong nghề. Ông đã từng nghĩ đến việc bàn giao cho con trai để nghỉ ngơi. Vậy mà bây giờ chỉ vì nghe theo lời người trợ lý, lợi dụng sự thiếu chuyên môn của ông Minh, mà bây giờ ông lâm vào hoàn cảnh như thế này…bây giờ phải làm sao đây?