“ Tôi vừa xuống đến sân bay xong, bây giờ cảm thấy hơi mệt, chúng ta vào phòng nghỉ ngơi thôi”
Giọng nói của Trịnh Minh Đăng vang lên thật bình tĩnh, như thể đang nói tới một chuyện không thể ʇ⚡︎ự nhiên hơn được nữa. Anh vừa nói vừa ôm chặt lấy vai của Thanh Vy đi thẳng về hướng cửa phòng cứ như không nhìn thấy ai vậy. Từ đầu chí cuối, Trịnh Minh Đăng không hề liếc nhìn qua Ngô Hải Nam lấy một lần, dường như con người đó vốn không hề tồn tại.
Cánh cửa đóng sập lại, Ngô Hải Nam bỗng cười phá lên một nụ cười khổ. Cái vẻ yếu đuối và lạc lõng ban nãy bỗng chốc tan biến kể từ khi Trịnh Minh Đăng xuất hiện. Anh nhìn theo dáng vẻ cao lớn của Trịnh Minh Đăng và thân hình mảnh khảnh của Thanh Vy, nhìn cho tới khi bóng dáng hai người khuất hẳn vào bên trong căn phòng thì mới xoay người rời bước trong màn sương đêm.
Mà bên trong căn phòng, Thanh Vy vẫn còn chưa hết bàng hoàng khi Trịnh Minh Đăng xuất hiện ở nơi này. Trời ạ, Trịnh Minh Đăng mà cô biết lại có thể rời bỏ công việc để tới đây tìm cô sao? Mặc dù anh không nói gì đến chuyện của cô và Ngô Hải Nam nhưng nhìn ánh mắt anh khi này cũng để cô cảm nhận nó nồng nặc sát khi cỡ nào.
Hành động của anh, thái độ của anh, có tính là ghen không?
Thanh Vy nghĩ đến chữ”ghen” liền chột dạ, vội vàng giật tay anh ra khỏi người mình, khẽ kêu lên:
– Buông ra, đau tôi!
Trịnh Minh Đăng khựng chân lại, quay đầu trừng mắt nhìn cô, im lặng một lát rồi anh mới nói:
– Đau?
– Ừm, tôi ʇ⚡︎ự đi được mà. Với lại sao ʇ⚡︎ự nhiên anh lại tới đây.
– Ừ thì tôi cũng có việc cần xử lý.
Hoá ra là thế, hoá ra là anh có công việc chứ không phải vì cô. Thanh Vy ʇ⚡︎ự cảm thấy xấu hổ với lòng mình, suýt chút nữa thì cô ʇ⚡︎ự mình đa tình rồi. Cô nhàn nhạt lên tiếng:
– Thế sao anh không đi xử lý công việc của mình đi. Tới chỗ tôi làm gì?
– Đấy, tôi đang xử lý công việc của mình đó.
Thanh Vy ngơ ngác nhìn anh, anh cười nói tiếp.
– Ờ thì công việc của tôi là đến đây gặp em để em đỡ nhớ tôi hơn.
Trịnh Minh Đăng đúng là trình độ mặt dày đạt đến mức thượng thừa. Bề ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong mất hết liêm sỉ. Thanh Vy thở dài lắc đầu:
– Bây giờ tôi mới biết mặt anh dày thế đấy.
– Mặt tôi còn dày hơn em nghĩ cơ.
Nói xong Trịnh Minh Đăng nằm phịch xuống chiếc giường êm ái, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Thanh Vy thấy vậy mới lườm anh một cái rồi đưa tay kéo anh dậy.
– Này, ở nhà tôi bắt buộc phải ở cùng anh thì không nói làm gì. Nhưng đây là khách sạn, khách sạn đó.
– Thì sao?
– Anh thích thì ʇ⚡︎ự đi thuê phòng riêng mà ngủ.
Thanh Vy vừa dứt lời thì Trịnh Minh Đăng đã ngồi dậy kéo mạnh cô nằm lên người anh. Nét mặt cương nghị kia khẽ nhếch lên một nụ cười, giọng nói trầm ấm vang lên:
– Ồ, người phụ nữ của tôi! Em đã làm vợ tôi rồi mà không biết khách sạn này là một trong những khách sạn thuộc quyền sở hữu của tập đoàn World sao? Khách sạn nhà tôi thì cũng có thể coi là nhà của tôi.
– Anh???
– Sao? Em còn lời nào muốn cãi nữa không?
– Được, anh giỏi, anh tài. Nhưng mà mau buông tôi ra không thì đừng trách.
– Không thích buông!
Trịnh Minh Đăng trả lời cộc lốc, hai tay vẫn ʋòпg qua ôm chặt eo cô, vây hãm cô, không cho cô có cơ hội rời khỏi. Chỉ là Trịnh Minh Đăng lại không thể ngờ Thanh Vy nhanh trí hơn mình nghĩ, đầu gối cô không e ngại mà nhắm thẳng vào nơi duy trì dòng giống của anh, mạnh mẽ huých vào.
Trịnh Minh Đăng phản ứng nhanh như chớp, ngay lập tức buông cô ra, sắc mặt kinh ngạc nhìn cô.
– Em làm cái gì vậy?
– Tôi chẳng làm gì cả, đó là bản năng ʇ⚡︎ự vệ mà thôi.
Trịnh Minh Đăng nhăn mặt nói:
– Em có biết…
– Biết gì?
– Có biết em suýt nữa thì hủy loại khả năng làm mẹ của mình không?
– Này, anh nói linh ϮιпҺ gì vậy? Liên quan thì tới tôi.
Thanh Vy càng lúc càng đỏ mặt, không dám tiếp tục chủ đề đang nói nữa mà hắng giọng nói trước khi để Trinh Minh Đăng lên tiếng.
– Thôi tôi không nói với anh nữa, tôi có chuyện phải xử lý.
– Em định đi đâu?
– Đi tắm, muốn tắm chung không mà hỏi.
Thanh Vy chỉ buộc miệng nói vậy thôi nhưng không ngờ lại khiến Trịnh Minh Đăng như mở cờ trong bụng, càng có cơ hội trêu cô.
– Tất nhiên là có!
– Bệnh..!
Lúc cô tắm xong, khi bước ra ngoài đã không thấy Trịnh Minh Đăng đâu cả. Sấy tóc xong thì cô leo ℓêп gιườпg nằm trước, ʇ⚡︎ự nhủ anh không về phòng thì càng tốt. Nói thì nói thế thôi nhưng đêm đó chẳng hiểu sao dù rất mệt mỏi nhưng nằm tới 11 giờ cô vẫn loay hoay không sao ngủ được. Bất chợt, điện thoại vang lên tin nhắn, số điện thoại quen thuộc ấy.
– Em ngủ chưa?
Cô nhìn số điện thoại của Ngô Hải Nam, nhớ đến chuyện xảy ra hồi tối, có một chút giận mà cũng có chút thương. Cô liền nhắn lại:
– Em chưa. Sao anh còn chưa ngủ?
– Anh nằm nghĩ mãi chuyện hồi tối. Thanh Vy, anh xin lỗi em nhé. Là tại anh say quá nên mới không kìm chế được.
– Dạ không sao anh. Em hiểu mà, mong lần sau anh kiềm chế hơn. Chúng ta mãi mãi là anh em tốt.
– Ừm, anh chỉ muốn xin lỗi em thôi. Có làm phiền em không?
– Dạ không ạ.
– Vậy thôi em ngủ sớm đi nhé. Sáng mai chúng ta đi ăn sáng nhé.
Sau đó, Thanh Vy không nhắn lại nữa, cũng không xoá tin nhắn đi mà cứ thế ôm điện thoại ngủ. Nhưng khoảng một lúc sau, cô nghe thấy tiếng cạch cửa, biết là Trịnh Minh Đăng về nhưng cô vẫn nằm im giả vờ như mình ngủ đã say. Có điều, có thế nào đi nữa vẫn không qua nổi mắt anh.
– Hôm nay ʇ⚡︎ự nhiên ngủ sớm thế?
– Kệ tôi.
Nói xong cô mới lại nhớ mình tiếp tục buộc miệng rồi. Cô khẽ nhăn mặt, trong lúc hít hít thì bất chợt phát hiện trong không khí có mùi gì đó thơm thơm của thức ăn.
Thanh Vy quay sang bên trái đã thấy Trịnh Minh Đăng đứng đó cười cười, tгêภ tay anh còn ҳάch theo bịch đồ ăn.
– Này, dậy ăn đi. Cơm tấm Sài Gòn ngon lắm đó.
– Sao anh biết tôi thích ăn món này?
– Mua đại thôi.
Cô chu mỏ với anh, định bụng nói không thèm ăn đâu nhưng mà cái bụng ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt lại Ьιểu tìпh ầm ĩ. Trịnh Minh Đăng còn cẩn thận sắp sẵn ra một cái d᷈-/i᷈a cho cô, bên cạnh đó còn kèm theo cốc trà mà cô yêu thích. Kể ra ngoài những lúc mặt dày, vô liêm sỉ ra thì Trịnh Minh Đăng cũng có nhiều điểm tốt phết, ví dụ như là đẹp trai, nhà giàu, hiểu tâm lý phụ nữ.
*******
Sáng sớm hôm sau, khi Thanh Vy thức dậy đã được tận hưởng những tia nắng rực rỡ ʇ⚡︎ựa như mùa hè Hà Nội. Ánh mặt trời chói chang toả nắng khắp muôn nơi, đứng từ tầng 6 của khách sạn nhìn xuống mới biết Sài Gòn hoa lệ cỡ nào.
Sáng nay Trịnh Minh Đăng dạy trước cô, lúc cô tỉnh đã thấy anh ngồi ghế sofa đọc báo. Tuy cầm tờ báo nhưng thỉnh thoảng anh vẫn đưa mắt nhìn xem cô thế nào.
– Em chuẩn bị đi, rồi mình đi ăn sáng.
– Ừm. Tôi biết rồi.
Khi hai người vừa bước ra tới cửa thì đã gặp Ngô Hải Nam ở dãy hành lang. Thanh Vy nhìn Ngô Hải Nam, tгêภ môi nở nụ cười nhẹ.
– Chào anh!
– Chào em.
Thanh âm của Ngô Hải Nam vô cùng vui vẻ, thái độ đối với cô cũng cực kỳ thân mật. Mà ngược lại với sắc mặt Trịnh Minh Đăng lại đang đen kì đen kịt như đít nồi.
Sau đó, Thanh Vy hít một hơi thật sâu, không thèm để ý tới thái độ của hai người mà hạ quyết tâm nói:
– Anh Nam, bọn em đang chuẩn bị đi ăn sáng. Anh có muốn đi cùng không?
– Ừm được, anh cũng tính gọi em.
Trịnh Minh Đăng lạnh lùng nhìn Ngô Hải Nam,Ngô Hải Nam cũng nhìn thẳng vào mắt anh, cả hai gườm gườm bước xuống sảnh dưới khách sạn.
Trịnh Minh Đăng ngồi bên phải, Thanh Vy ngồi giữa, Ngô Hải Nam ngồi bên trái. Thỉnh thoảng Ngô Hải Nam lại gắp miếng thức ăn bỏ vào bát Thanh Vy và kêu cô ăn nhiều vào. Mà Trịnh Minh Đăng cũng vậy, từ đầu bữa đến cuối bữa anh ăn rất ít, cơ bản đó cũng là thói quen của anh, thường thì buổi sáng anh hay ăn chút gì đó rồi uống cốc cafe là đi làm.
Thấy Ngô Hải Nam gắp cho cô một miếng cá ngừ, Trịnh Minh Đăng lại liên tiếp gắp cho cô ϮhịϮ bò, ϮhịϮ gà, cà chua, dưa chuột…cho tới khi bát cô không còn chỗ chứa, anh mới nói:
– Ăn đi, ăn nhiều vào, toàn món em thích mà.
Thanh Vy nhìn xuống chiếc bát của mình, điên tiết đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nhìn Trịnh Minh Đăng. Bộ anh tưởng cô là con heo hay sao mà dồn cả đống thức ăn vào bát cô thế này?
Trịnh Minh Đăng thì lại mải thách thức Ngô Hải Nam nên không quan tâm đến biểu cảm của cô lúc này. Ngô Hải Nam thấy vậy chỉ cười nhẹ nói.
– Thanh Vy, em không ăn được cà chua sống đúng không?
– Dạ vâng.
Hàng lông mày của Trịnh Minh Đăng chau lại, giọng nói có chút lạnh lùng và nghiêm túc:
– Vậy thì để tôi ăn giùm em. Dù sao chồng ăn hộ vợ cũng là lẽ thường tình.
Nói xong, anh dứt khoát gắp miếng cà chua từ bát cô bỏ vào miệng mình. Sắc mặt của anh có chút khó coi, vẻ bình tĩnh cố hữu của anh dường như đã bị Ngô Hải Nam phá vỡ, ánh mắt không vui nhìn miếng cà chua còn lại trong bát. Có một sự thật cũng ít ai biết rằng…anh cũng rất ghét ăn cà chua sống!
Ăn sáng xong thì Thanh Vy phải cùng Ngô Hải Nam đi đến trung tâm thương mại một ʋòпg xem tình hình. Suốt cả buổi sáng, tất cả những người có mặt trong trung tâm thương mại đều phải dõi theo bước chân của hai người. Mà ánh mắt họ dõi theo không phải vì Thanh Vy quá đẹp hay Ngô Hải Nam quá xuất chúng. Ánh mắt họ theo dõi là bởi vì ngoại hình xuất sắc của người đàn ông bước sau họ. Người đàn ông này rất cao lớn, từ trang phục cũng như phong thái của anh đều cho thấy anh không phải nhân vật tầm thường. Toàn thân anh toát lên một vẻ uy quyền, gương mặt ϮιпҺ tế đầy quyến rũ khiến cho tất cả phụ nữ phải lưu luyến quay lại nhìn. Và tất nhiên, như Phạm Hải Bách đã nói hồi trước, thế gian này ai đủ sức mạnh làm được điều đó ngoài Trịnh Minh Đăng.
Trịnh Minh Đăng bước đi, chỉ là sắc mặt anh hơi khó coi, khuôn mặt cũng lạnh cứng như đang thể cố kìm nén thứ gì đó. Anh cứ như vậy mà đi theo sau hai người,không hề lên tiếng nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào mặt hai người.
Người ta nói” con người có giới hạn”, đến khi sức chịu đựng không thể nào tiếp tục được nữa thì Trịnh Minh Đăng mới tiến về giữa hai người, cắt ngang cuộc trò chuyện.
– mẫu này tôi thấy được phết này.
– Ừm.( Thanh Vy đáp)
– Hình như là em thiết kế?
– Đúng rồi. Là tôi thiết kế.
Thanh Vy vừa dứt lời thì Trịnh Minh Đăng lên tiếng gọi quản lý.
– Ở đây có những mẫu nam nào thuộc thiết kế của cô Huỳnh Thanh Vy thì lấy hết cho tôi. Mỗi mẫu một bộ, mỗi bộ một màu.
– Dạ vâng, xin quý khách chờ lát.
Thanh Vy tròn xoe mắt nhìn Trịnh Minh Đăng, lên tiếng nói:
– Anh hâm rồi à? Anh mua làm gì?
– Để mặc. Chứ không em thích tôi cởi chuồng à?
– Anh đúng là điên nặng. Ở nhà tôi thấy anh đầy đồ còn gì? Sương sương cũng hai mấy bộ chưa mặc tới.
– Ấy ấy, tôi là đang đi mở hàng cho trung tâm nhà người ta. Em mà cứ cản vậy là xui lắm.
Thanh Vy bất lực trước Trịnh Minh Đăng. Ngô Hải Nam đứng nhìn hai người họ, lòng chợt nhói lên nỗi buồn mơ hồ. Mặc dù anh và Thanh Vy biết nhau đã từ rất lâu nhưng có lẽ chưa bao giờ thoải mái được như hai người họ.
********
Buổi tối nay lẽ ra là Thanh Vy cùng Ngô Hải Nam có hẹn với Kim Dung nhưng mà cô ấy có việc đột xuất chưa về được. Thanh Vy định bụng là ngủ sớm để lấy sức sáng mai bay về Hà Nội thì Trịnh Minh Đăng liền nói:
– Mấy khi mới đến Sài Gòn, đi chơi đi.
– Thôi, anh đi đi. Ngủ sớm mai còn về.
– Sài Gòn có chỗ này nhiều món ăn vặt ngon lắm, như bánh tráng trộn, bắp xào, bánh tráng nướng, chuối nếp nướng, ϮhịϮ bò khô…
Trịnh Minh Đăng đang kể thì Thanh Vy mắt sáng như sao đêm ngắt lời.
– Được rồi. Nể tình anh tôi mới đi đấy.
Suốt cả quãng đường đi, Thanh Vy đều háo hức nhìn ra cửa sổ, nhìn phố phường của Sài Gòn sầm uất nhộn nhịp, sau đó, ánh mắt cuối cùng không nhịn được lại liếc mắt nhìn sang gương mặt của Trịnh Minh Đăng.
Thế rồi Trịnh Minh Đăng dừng lại trước một con phố có đầy rẫy những món ăn vặt hai bên vỉa hè. Ban đầu Thanh Vy cũng không nghĩ anh sẽ dẫn mình tới chỗ này, nếu theo tính cách của anh trước kia thì nhất định phải là một nhà hàng nào đó, không to thì cũng phải nhỏ, miễn là nhà hàng.
Đầu tiên Thanh Vy mu.a hai phần bán tráng trộn, hai phần bánh tráng nướng, hai phần bò khô, hai phần bắp xào, vui vẻ cùng anh ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên vỉa hè. Quả thật, mới ban đầu khi có một đôi trai tài gáι sắc bước xuống từ chiếc xe sịn lại ʇ⚡︎ự nhiên ngồi xuống vỉa hè thế này cũng khiến những người xung quanh đó hết thảy ngạc nhiên. Thanh Vy vừa ăn vừa nói với vẻ mặt rất mãn nguyện.
– Ngon lắm, sao anh không ăn à?
– Em cứ ăn từ từ thôi, không ai ăn hết của em đâu.
– Anh biết không? Tôi пghιệп mấy món này luôn ấy. Ngon thực sự.
– Em cứ như dân ૮.ɦ.ế.ƭ đói năm 45 ấy nhỉ.
– Anh ăn thử đi rồi biết nó ngon cỡ nào.
– Không, tôi không thích ăn vặt.
– Thế anh thích ăn gì?
– Thịt.
– Thế hử? Thịt ba chỉ hay ϮhịϮ bắp, ϮhịϮ vai, ϮhịϮ mông?
– Không phải!
– Thế chắc ϮhịϮ ba rọi hử?
– Thịt bà xã!