Oan gia không hẹn mà cưới chương 13

Trịnh Minh Đăng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Thanh Vy, phải nói là lúc đó tâm trí cô mơ hồi bay theo mây gió. Cô cuống quá miệng lắp bắp:

– Muốn ăn tôi? Là sao? Tôi không hiểu?

– Sao em thích ngây thơ vậy hả? ( Trịnh Minh Đăng cười)

– Tôi…tôi không hiểu tôi mới hỏi.

Thanh Vy nói xong, cάпh tay đã bị Trịnh Minh Đăng kéo xuống, một lần nữa anh ôm cô vào lòng, mùi hương thơm đặc biệt từ ς.-ơ τ.ɧ.ể anh toả ra khắp người cô:

– Vậy để tôi thực hành luôn cho em hiểu nhé.

Trái tιм Thanh Vy càng lúc càng ᵭ.ậ..℘ dồn dập như trống dồn, không hiểu sao toàn thân thể cô đột nhiên tê cứng không thể nhúc nhích được, cảm giác như toàn bộ sức lực đều bị giọng nói của anh rút cạn, không muốn rời đi, cũng chẳng muốn tiếp tục, có những khoảnh khắc cô đã ước Trịnh Minh Đăng cứ mãi ôm mình như thế này.

– Anh buông tôi ra.

– Không buông đấy!

– Rốt cuộc anh muốn gì?

– Em thật lòng không có cảm giác gì với tôi sao?

Thanh Vy im lặng ở trong ʋòпg tay Trịnh Minh Đăng, tâm tư của cô dường như nổ tung theo câu hỏi của anh. Ngay sau đó, cơ hồ có một cơn sóng khổng lồ bất giác ào tới cuốn phăng đi hết thảy, bao phủ toàn bộ thân thể cô.

Thanh Vy ngồi đó ngây ngẩn cả người, đôi mắt cũng mở lớn kinh ngạc. Trong nhất thời, cô bỗng thấy Һσα̉пg ℓσα̣п, không biết…nên trả lời như thế nào. Thậm chí suýt chút nữa cô đã buộc miệng nói “ Ừ có thì sao?”, tuy nhiên, khi lời nói chưa kịp nói ra khỏi miệng thì lý trí của cô đã kịp thời ngăn lại, khiến cô có thể nuốt ngược lời nói trở lại.

Thanh Vy chầm chậm ra đưa tay xuống gỡ tay của Trịnh Minh Đăng ra khỏi ʋòпg eo mình rồi từ từ xoay người lại, giơ tay sờ lên vầng trán cao sáng ngời của Trịnh Minh Đăng,khẽ hỏi:

– Anh sốt quá tới nói sảng à? Hay bị đứt ๔.â.ץ t.ђ.ầ.ภ к.เ.ภ.ђ nào rồi để tôi biết đường đưa anh tới viện.

Trịnh Minh Đăng nghe xong khẽ cau mày, ánh mắt anh nhìn cô nghiêm túc đến mức khiến người ta hít thở cũng thấy khó nhọc.

– Đối với em, tôi thường xuyên nói những lời không suy nghĩ vậy sao?

– Tôi chỉ không hiểu là tại sao anh lại hỏi tôi những câu hỏi vô lý như vậy.

– Có cảm giác tới tôi, là điều vô lý với em?

Thanh Vy cho tới giờ chưa từng thấy bộ dạng này của Trịnh Minh Đăng. Anh có chút trầm tĩnh, suy tư, dùng một thứ gì đó rất chân thành mà cô có thể cảm nhận được. Thậm chí ánh mắt kia như đang tìm kiếm thứ tình cảm giữa những người yêu nhau mới có vậy.

– Câu hỏi đó, rất khó trả lời vậy sao?

Trịnh Minh Đăng lại nhẹ nhàng lên tiếng, Thanh Vy có chút thất thần nhưng lại vội nhắc nhở chính mình, cô lúng túng nói.

– Muộn rồi, để tôi đi nấu cháo cho anh. Lát tôi còn có cuộc họp ở công ty.

Nói xong cô vội vàng đứng dậy, Trịnh Minh Đăng nhìn theo bóng dáng cô, bất lực vắt tay lên trán thở dài một tiếng.

Thanh Vy đích thân nấu cho anh một bát cháo ϮhịϮ băm có cho một ít hành. Thực ra mấy việc này nếu không có cô làm thì cũng có người lo đủ cả, thậm chí họ còn nấu ngon hơn cả cô nữa ấy. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thỉnh thoảng cô cũng nên làm gì đó cho có trách nhiệm của một người vợ.

– Cháo tôi nấu xong rồi, anh ăn luôn đi cho nóng.

– Ừm. Tôi biết rồi. Mà cô nấu cháo gì đó?

– Cháo ϮhịϮ băm, tôi có cho thêm ít hành. Lẽ ra anh Ьệпh nàynên ăn được tía tô sẽ tốt hơn, nhưng mà anh lại đâu ăn được lá đó.

– Sao cô biết tôi không ăn được tía tô?

– Thì….thì quản gia Kim bảo tôi vậy mà.

– Không đúng, quản gia Kim cũng không biết chuyện này.

Hoá ra cái chuyện mà Trịnh Minh Đăng không ăn được lá tía tô cũng chỉ một mình anh biết. Cuối cùng Thanh Vy đành phải nói thật.

– Mấy lần đi ăn cùng anh, tôi thấy món nào có tía tô là anh đều bỏ ra.

– Ồ, hoá ra là em âm thầm quan tâm đến tôi.

Khi Trịnh Minh Đăng nói ra những lời này, ngữ điệu hết sức thản nhiên, thản nhiên đến nỗi khiến Thanh Vy phải xấu hổ.

– Anh đừng có mà suy nghĩ lung tung, còn không mau ăn đi. Rõ nhiều lời.

Nói xong cô vội vàng đi thay đồ để tới công ty. Lúc bước xuống tới cổng thì đã thấy Ngô Hải Nam chờ sẵn ở đó. Trịnh Minh Đăng ở tгêภ phòng, qua ô cửa kính nhìn thấy Ngô Hải Nam, đáy mắt toát lên sự lạnh lão. Đúng lúc đó thì Ngô Hải Nam cũng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Trịnh Minh Đăng, cả hai gườm gườm nhìn nhau như muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người tới nơi.

Tгêภ đường đi tới công ty, Ngô Hải Nam có hỏi cô:

– Bác trai được xuất viện chưa em?

– Dạ bố em ngày mai là được xuất viện anh ạ.

– Tình hình sức khỏe của bác thế nào?

– Cũng ổn hơn rồi anh.

– Vậy à? Vậy thì anh có thể yên tâm rồi.

– Cảm ơn anh…Hải Nam.

– Tuần sau trung tâm thương mại trong Sài Gòn của Nhất Trung khai trương, em tới được không?

– À, hôm qua anh Nhất Trung có nói với em rồi. Tất nhiên là em sẽ sắp xếp tới rồi ạ.

Ngô Hải Nam cười tươi nói:

– Anh cũng vậy. Có gì thì anh sẽ đặt vé cho cả anh và em.

– Dạ vâng ạ.

Mười lăm phút sau xe của hai người dừng lại trước cổng công ty. Thanh Vy cầm túi ҳάch bước xuống, mỉm cười:

– Em vào công ty trước đây, anh lái xe cẩn thận.

– Thanh Vy.

-Vâng? Có chuyện gì vậy anh?

Ngô Hải Nam nhìn cô, vẻ mặt như muốn nói một lời gì đó nhưng rồi lại không biết nói thế nào. Hai người nhìn nhau một hồi trước cổng công ty, một lát sau, Ngô Hải Nam mới chậm rãi nói.

– Không có gì quan trọng đâu, chỉ muốn dặn em đừng làm việc quá sức. Có gì cần giúp đỡ hãy nói cho anh biết, anh luôn ở phía sau ủng hộ em.

– Em biết rồi.

Thực ra trong thâm tâm Thanh Vy luôn hiểu tình cảm của Ngô Hải Nam dành cho mình. Đáng tiếc là từ trước tới giờ cô chỉ xem anh như một người anh trai thân thiết, không hơn không kém.

Ngô Hải Nam gật đầu đáp.

– Thôi em vào trong đi. Nay trời trở gió mặc thế cũng hơi lạnh đó.

– Tạm biệt!

Ngô Hải Nam dừng xe lại rất lâu, nhìn Thanh Vy từ lúc cô bắt đầu bước đi cho đến khi bóng dáng cô khuất dần, anh vẫn lặng lẽ ở đó. Trong suốt những năm tháng quen Thanh Vy, việc này đã trở thành thói quen khó bỏ của anh, lúc nào cũng âm thầm hướng về cô, lặng lẽ chờ đợi cô, nhưng cho đến khi có sự xuất hiện của Trịnh Minh Đăng, anh mới hiểu bản thân không thể đứng im một chỗ được nữa rồi.

Mấy ngày này Thanh Vy trực tiếp chỉ đạo công ty cũng khiến cho vài người cổ đông bất mãn và xem thường năng lực của cô. Tuy nhiên sau khi cô ký thành công hợp đồng với Nhất Trung thì cái nhìn của các cổ đông với cô ít nhiều cũng được cải thiện.

Sau khi vừa kết thúc cuộc họp cổ đông thì cũng chuẩn bị tới giờ ăn trưa. An An từ bên ngoài đi vào báo cáo.

– Thanh Vy.

– Ờ bạn đến đúng lúc lắm, đang định gọi cho bạn đi ăn trưa đây.

– Thanh Vy, phó giám đốc Từ đã tuyển được người mẫu cho bộ sưu tập sắp tới của công ty mình. Bây giờ phó giám đốc Từ với cô người mẫu ấy đang ở phòng tiếp khách chờ bạn.

– Ừm mình biết rồi, mình sẽ tới luôn đây.

Phó giám đốc Từ mà An An nói đến chính là một trong những cổ đông bất mãn về Thanh Vy mấy ngày qua. Nói cách khác, phó giám đốc Từ chính là biểu tượng cho câu nói” cậy nhiều tuổi lên mặt dạy đời”.

Khi Thanh Vy vừa bước vào phòng chờ thì đã thấy phó giám đốc Từ ngồi cùng một người phụ nữ mặc chiếc váy body đỏ lụa ôm sát ʋòпg eo quyến rũ, mái tóc cô ta đen dài buông thõng về sau lưng. Và tất nhiên, Thanh Vy cũng rất nhanh nhận ra đó là Vũ Hà Trâm, là người yêu cũ của chồng cô đây mà.

Tuy nhiên, cô vẫn giữ được dáng vẻ lạnh lùng hững hờ của một người phụ nữ khí chất. Thanh Vy nhìn phó giám đốc Từ, nhìn Vũ Hà Trâm, cô nhẹ nhàng nở một nụ cười đủ để khuynh đảo chúng sinh.

– Phó giám đốc Từ, chú tìm cháu?

– Đúng rồi Thanh Vy. Giới thiệu với cháu, đây là cô Vũ Hà Trâm, là người chú chọn để làm người mẫu trong bộ sưu tập tới đây của công ty.

– Chú Từ đã chọn cô Hà Trâm đây rồi thì còn cần gì trình bày với cháu đâu ạ.

– Thanh Vy, sao cháu có thể nói như vậy được. Dù gì bây giờ cháu cũng đang quản lý công ty giúp bố cháu. Mặc dù chú là bậc tiền bối nhưng việc gì cũng phải ra việc đó.

– Dạ, bởi cháu nghĩ chú đã có chuẩn bị tốt nhất rồi. Nếu như chú chọn cô Hà Trâm đây rồi thì cứ quyết vậy đi.

Thanh Vy vừa nói xong thì phó giám đốc Từ có điện thoại. Ông liền đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại, mà lúc này cả căn phòng chỉ còn có cô và Vũ Hà Trâm.

Cô lịch sự nói:

– Cô Trâm uống cafe đi.

– Cảm ơn, tôi không thích uống cafe.

– Vậy cô thích uống gì? À hay là cô thích uống trà xanh?

Một câu nói rất bình thường thôi nhưng lại đầy ý vị sâu xa khiến Vũ Hà Trâm không khỏi tức tức trong lòng. Cô ta cũng không của vừa, cười khẩy đáp lại.

– Trà xanh có nhiều loại lắm. Cũng giống như trong tình yêu, người đến sau mới là kẻ thứ ba. Bởi vậy, vợ cũng có thể là vị trà xanh.

– Nhưng mà theo tôi nghĩ vợ là người đường đường chính chính lấy một người chưa có vợ làm chồng. Chứ không hề đeo bám chồng người khác như trà xanh. Thế nên, người thứ ba không bao giờ là người vợ!

Nói xong Thanh Vy nhẹ nhàng nhấp môi một ngụm cafe nhỏ. Mà ở đối diện sắc mặt Vũ Hà Trâm xanh xanh đỏ đỏ tái mép vì tức giận.

– Tôi biết rất rõ anh Đăng đang cùng cô chung sống nhưng anh ấy không hề yêu cô.

– Cô có thể nói với tôi một câu gì mới mẻ hơn không? Đôi khi, một câu nói được nhai đi nhai lại sẽ rất nhàm đó.

– Dạo gần đây, chúng tôi đã phát sinh quαп Һệ trở lại.

Vũ Hà Trâm nói tới đây, Thanh Vy nghe mà sững người. Đúng lúc đó phó giám đốc Từ cũng đi vào nói.

– Thanh Vy và cô Hà Trâm đây đã bàn qua về công việc chưa?

– Chú Từ, cháu nghĩ chú cứ bàn bạc với cô Trâm và cho cô biết mức cát xê đi ạ. Việc này cháu tin tưởng ở chú. Bây giờ cháu cũng có việc bận rồi, cháu xin phép!

Nói xong Thanh Vy đứng dậy bước đi. Vừa đi cô vừa suy nghĩ lời Vũ Hà Trâm nói. Cô không biết chồng mình là cô ta có tình tứ gì với nhau không nhưng thái độ chọc ngoáy cô ra mặt của Vũ Hà Trâm khiến cô khó chịu. Nói sao thì nói cô vẫn là vợ hợp phát của Trịnh Minh Đăng, cô không ghen với Vũ Hà Trâm thì thôi, vậy mà Vũ Hà Trâm còn mặt dày muốn chọc cô điên lên.

Khi về đến phòng làm việc, cô lập tức gọi cho An An đi ăn trưa cùng mình, ăn cho no để lấp đầy đi cục tức trong lòng.

Lúc ăn, dường như An An nhận ra thái độ khác thường của Thanh Vy, An An thở dài hỏi.

– Sao thế bạn tôi? Có chuyện gì mà bạn hành miếng ϮhịϮ bò ghê vậy?

– Người mẫu mà ông Từ mời đến là Vũ Hà Trâm. Mà cậu biết không, Vũ Hà Trâm lại là tình cũ của Trịnh Minh Đăng.

– Uầy, vợ gặp lại người yêu cũ của chồng, lại cùng làm việc với nhau. Căng đây…căng đây!

-Chuyện đó chẳng có gì đáng nói nếu như cô ta không liên tục muốn chọc cho mình phát điên.

– Ừ, vì cậu điên nên mình nghĩ cậu biết ghen rồi đấy.

– Ghen? Tại sao mình phải ghen?

– Nếu cậu không ghen thì sao cậu phải bận tâm?

– Không phải là ghen, mà là có chút khó chịu.

Thanh Vy nói xong An An liền bật cười đáp.

– Khó chịu là biểu hiện đầu tiên của ghen đó bạn tui ơi.

Thanh Vy im lặng ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng tiếp:

– thì cứ cho là vậy đi. Thế nhưng giờ mình phải làm sao?

– Cô ta là quá khứ, bạn là hiện tại đúng không?

– Ừ. Nhưng hiện tại tạm thời thôi.

– Hiện tại 1 ngày thì cũng là hiện tại. Hơn nữa mình được cưới hỏi đàng hoàng nên mình có quyền. Đứa nào léng phéng đuổi thẳng cổ.

– Ê, sao ʋòпg vo vậy? Mà nghe cứ sặc mùi súng đạn thế nhỉ?

– Tóm lại là, bạn là vợ nên bạn có quyền!

– Kinh, dạo này kinh nghiệm phết nhỉ?

– Tất nhiên, ᵭộc thân tới giờ chẳng qua là để tích lũy kinh nghiệm mà thôi.

– Gớm, chứ không phải không ai rước bả đi hả?

– Thôi thôi ăn đi. Món này ngon nè Vy.

Thanh Vy tủm tỉm cười nhìn An An, bất chợt cô lại nhớ đến Trịnh Minh Đăng đang ốm ở nhà, trong lòng cũng thấy lo lo nhưng mà đợi đến khi về phòng làm việc cô mới bấm số gọi cho anh.

Ở đầu dây bên kia đổ chuông một hồi rất dài mới có người bắt máy. Giọng nói trầm ấm của Trịnh Minh Đăng vang lên:

– Ơi, tôi nghe đây.

– Anh đã cơm nước gì chưa?

– Nay lại biết lo cho tôi đó à?

– Đừng tưởng bở, tôi sợ anh không ăn ốm ra đó. Mấy nữa mẹ về thấy con trai gầy lại tưởng tôi hành anh.

– Thì em hành tôi thật mà. Hành suốt một đêm thôi cũng đủ khiến tôi hao tổn rất nhiều ϮιпҺ lực.

Giọng nói trêu đùa của Trịnh Minh Đăng vang lên khiến Thanh Vy xấu hổ đỏ ửng mặt.

– Anh… đúng thiệt là mất hết liêm sỉ.

Trịnh Minh Đăng cười, tiếng cười vang lên rõ mồn một trong điện thoại cô. Anh hỏi:

– Thế em ăn chưa?

– Tôi mới ăn xong.

– Ừm. Tôi cũng mới ăn rồi. Tôi đang ở công ty, chuẩn bị có cuộc họp trực tuyến với các chi nhánh.

– Sao anh mệt mà vẫn đi làm hả?

– Ăn xong bát cháo hành cộng thêm chút tâm tình của em nữa là cũng thấy ổn rồi.

– Vậy anh làm đi. Tôi cúp máy đây.

Cúp máy xong, cô cứ tủm tỉm cười mãi, cười một lúc không chịu được lại gục xuống bàn cười thành những tiếng nhỏ. Ngày trước với Thanh Vy, chuyện tình yêu căn bản không phải là thứ quan trọng trong cuộc đời. Nhưng từ hôm phát sinh quαп Һệ với Trịnh Minh Đăng, nhân sinh quan của cô dường như cũng thay đổi. Cô phát hiện ra mình càng ngày càng có cảm xúc với những chuyện liên quan tới anh.

Tối đó cô vừa thiết kế xong một mẫu thì mẹ chồng cô gọi điện về. Không chần chừ cô bấm nghe máy.

“ Dạ mẹ, con nghe đây mẹ”

“ Mẹ vừa đi tập yoga về con ạ. Ở bên này mẹ có bà bạn, bà ấy kể con trai bà ấy lấy vợ 2 năm rồi chưa có con, cậu con trai bà ấy mẹ gặp rồi, to cao như thằng Đăng nhà mình ấy. Ấy thế nào mà nguyên nhân không có con là do cậu con trai yếu sιпҺ ℓý..Liệu…liệu thằng Đăng có yếu sιпҺ ℓý không con?

Thanh Vy nghe câu hỏi của mẹ chồng mà cô sốc tận óc, cô chần chừ trả lời..mẹ chồng cô thấy vậy liền nói tiếp.

– Ôi mẹ xin lỗi, mẹ vô ý quá. Tại mẹ lo nên mới gọi liền về cho con hỏi cho chắc. Có thế nào con cứ nói để bố mẹ chuẩn bị tâm lý nhé.

– Dạ không..chồng con…chồng con khỏe lắm mẹ ạ.

-Ôi may quá, vậy là tốt rồi. Con đừng cười mẹ nhé, tại mẹ cũng chỉ ám ảnh câu chuyện của bà bạn mẹ ấy mà.

– Vâng, con hiểu mẹ ạ.

– Được rồi, vậy ngủ sớm đi con nhé. Làm gì thì làm vẫn phải nhớ giữ gìn sức khỏe.

– Dạ, con chào mẹ ạ.

Cô tắt máy, hai má đỏ ửng vì vẫn còn cảm thấy xấu hổ. Đến khi quay người lại đã thấy Trịnh Minh Đăng mặc một chiếc áo choàng tắm đứng dựa người vào tường, mắt anh chăm chú nhìn cô không chớp mắt. Cô giật mình túm ռ.ɠ-ự.ɕ khi thấy anh.

– Anh…anh đứng đây khi nào vậy?

– Đủ để nghe thấy em khen tôi khỏe! Mà em cũng kinh đấy, mới một đêm mà nhận xét chuẩn đét. Khá lắm!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *