Phần bảy ( phần cuối )
TG : Cao Nguyen
Nút thắt thường có hai cách gỡ bỏ: một là tỉ mỉ ngồi tháo nó ra, hai là cắt đứt. Cuộc đời cũng vậy , một là nắm chặt tay cùng nhau cố gắng, hai là buông tay để kết thúc yêu thương .
*****
Không còn nhiều thời gian , hôm sau tôi điện thoại hẹn gặp nhỏ Liên . Nhưng Liên bảo bữa nay cổ bận , để bữa khác đi . Tôi cũng đã bảo vệ xong tốt nghiệp , đạt loại giỏi . Điên cái đầu , tôi không thiết làm bất cứ việc gì , chỉ nằm dài tгêภ giường , suy nghĩ lung tung . Hai hôm sau , nhỏ Liên điện thoại hẹn gặp nói chuyện . Tôi mừng hú như trúng số . Đến quán quen thuộc , tôi đã thấy Liên ngồi chờ . Chưa kịp ngồi yên chỗ tôi đã vội vàng kể lại mọi diễn biến từ ngày cá tháng tư , rồi bữa đi ăn bún bò cùng Hương.
Đợi tôi kể lể xong , Liên mỉm cười :
-Từ bao giờ tôi là bà mai cho hai người thế nầy . Bữa ông hẹn gặp tui cũng là lúc trước Hương đã hẹn gặp rùi .
Thế rồi tôi ngồi im lắng nghe câu chuyện của Liên
” Cũng tại quán này bữa trước Liên và Hương ngồi tâm sự với nhau .
Liên hỏi Hương y chang đã hỏi tôi :
-Thế bà có nhớ Trung không ?
-Ừ thì, cũng có nhớ. Thì đôi lúc tui cũng nhớ bà hay tụi bạn trong nhóm mình đó thôi..
Hương trả lời nhát gừng nhưng hình như không ʇ⚡︎ự tin lắm với câu trả lời của mình thì phải.
– Hỏi bản thân mình đi bà ! Xem thử bà có thấy có gì khác giữa ổng và những thằng con trai bạn bà không? Mà tui nghĩ bà cũng có câu trả lời rồi, chỉ là bà đang tìm cách trốn tránh và phủ nhận thôi.
-Tui…không biết nữa. Tui ghét những chuyện rắc rối. Ổng là bà con, là em họ tui, ở quê mình, chuyện này mà xảy ra thì cả dòng họ đều biết, đều phản đối đó mầy . Tui không muốn ba má phải thất vọng, phải lo nghĩ nhiều về tui đâu mầy…Cả thế giới hơn tám tỉ người, đâu nhất thiết tui phải yêu lại ổng để rồi ôm lấy một mớ rắc rối vào người đâu hà.
-Tám tỉ người nhưng mấy người ở bên làm bà vui thật sự? làm bà thấy an tâm và nở nụ cười của chính mình không giả tạo???
Đột nhiên Liên lên cao giọng.
Hương ngập ngừng:
– Mày nói nho nhỏ thôi . Tui … Thật sự hổng biết ….
– Hỏi trái tιм mình đi, chuyện tình cảm tui không thích bàn ra bàn vô đâu bà, đừng để người khác ảnh hưởng tới suy nghĩ của bà. Nút thắt thường có hai cách gỡ bỏ: một là tỉ mỉ ngồi tháo nó ra, hai là cắt đứt. Tình cảm cũng vậy, một là nắm chặt tay cùng nhau cố gắng, hai là buông tay để kết thúc yêu thương.
-Trung đã chìa tay ra, giờ chỉ còn quyết định của bà, một là nắm lấy, hai là buông xuôi. Nói thật, nhìn bà với ổng đẹp đôi lắm đấy. Những lúc bà bên Trung, tui thấy hình ảnh nhỏ bạn vui tươi và can đảm của tui thời xưa như trở về. Bà hiểu ý tui chớ ? Thôi tui về nha, tới giờ làm rùi. Bà về luôn không hay ngồi đây há ?
– Để tui ngồi một lát, Liên về trước đi.
– Ừm, có gì nhớ gọi cho tui . Hôm nào tụ tập tụi bọn bạn nhậu một bữa ôn chuyện xưa nha, lâu rồi nhóm mình không gặp
– Ừ. Để lúc nào tui hỏi tụi nó. Bye nha ! ”
Nghe xong câu chuyện Liên kể , tôi ngớ ngẩn hỏi lại :
-Vậy là sao Liên ?
Liên bật cười khanh khách :
-Ui choa ông ngố của tui . Vậy là Hương cũng yêu ông đó ông hà . Ông cứ mạnh dạn tiến bước . Bữa nào hai đứa tụi ông phải khao bà mai này một chầu thật hoành tráng nghen . Thôi tui về nha .
Bữa sau , tôi đang lững thững đi dạo , suy tính gặp Hương cách nào cho hợp lý, thì thấy dáng ai như dáng nàng . Tôi lẳng lặng đi theo . Hương vào quán quen thuộc , ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc mà tôi và nàng thường ngồi . Tôi tiến tới trước mặt Hương :
– Rảnh rỗi dzữ hen?
-Bàn trống quá trời sao qua bàn..c.h.ị
Đang nói, bắt gặp cái nhíu mày không vui củatôi , Hương im re.
– Sao trốn tránh anh? Hai tháng chưa đủ để em suy nghĩ hả?
– Tui… tui…
Hương ngắc ngứ
– Em cũng thích anh, đúng hông?
– Dựa vào đâu mà nói zậy? ʇ⚡︎ự tin quá hen!
Hương nói mà không dám nhìn thẳng vào tôi
-Trời ạ! Mà sao biết tui ra đây ? Tui chỉ mới ra đây thôi mà. Bám theo tui à ha
Hương phản công
Thì ra, ẩn sâu cái vẻ ngoài hơi bị mạnh mẽ của nàng , Hương cũng chỉ là một người con gáι muốn yêu và được yêu !
– Dựa vào trực giác, dựa vào em đang trốn tránh mắt anh.
– Cái gì?
Quay mặt lại, Hương ngỡ ngàng… nhìn tôi !
– Nếu không em nhìn thẳng vào anh, nói 4 chữ ” TUI HỔNG THÍCH ANH”, Anh sẽ không làm phiền hay xuất hiện trước mặt em nữa, chúng ta sẽ quay trở về điểm xuất phát của năm năm trước.
Hương lắp bắp :
– Tui..tui…
Giữa cái nóng bức của Sài Gòn, cái nhìn chăm chú của tôi, giai điệu bài hát bỗng dưng vang lên:
“Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi
Hay để chắc chắn em cứ lắng nghe tιм muốn gì rồi nói cho anh nghe
Một câu thôi một, hai, ba,năm em có ᵭάпҺ rơi nhịp nào hông? ”
Có lẽ bài hát đã được phát ra từ lâu, chỉ là tôi không chú ý mà thôi. Nhưng mà đúng lúc thật.
Ngoài kia, nắng đang trải dài và dòng người hối hả xuôi ngược, giữa cái nhìn chăm chú và hồi hộp của tôi , giữa nhịp tιм đang ᵭ.ậ..℘ rộn lên liên hồi của tôi, tôi nghe tiếng Hương cất lên nhẹ nhàng như gió thoảng :
– Ờ ờ . Em thích anh . Được chưa ?
Tôi mỉm cười sung sướиɠ, nắm chặt đôi bàn tay của nàng .
– Anh biết. Cám ơn em.
-Cám ơn? Cám ơn tui cái gì cơ chứ? Rõ ghét !
Tôi thấy một nụ cười…trẻ con và hạnh phúc thì phải nở tгêภ môi nàng ? Tôi thấy mặt nàng hình như đang nóng lên và tôi bất giác cũng mỉm cười theo em . Hai đứa “Ьệпh” thật! Cứ nhìn nhau rồi cười.
Thật ra tôi có rất nhiều điều muốn hỏi Hương , muốn hỏi nàng cả hai tháng nay nàng làm gì , nghĩ gì mà không nhắn cho tôi dù chỉ một tin . Đột nhiên tôi nhớ lại câu nói của gia sư Liên : “Nút thắt thường có hai cách gỡ bỏ: một là tỉ mỉ ngồi tháo nó ra, hai là cắt đứt. Tình cảm cũng vậy, một là nắm chặt tay cùng nhau cố gắng, hai là buông tay để kết thúc yêu thương”
Tôi mỉm cười và bất giác nhận ra tay nàng đã nắm chặt tay tôi từ thuở nào…
Hết