Nút thắt cuộc đời 6

Phần sáu
TG : Cao Nguyen

Nút thắt thường có hai cách gỡ bỏ: một là tỉ mỉ ngồi tháo nó ra, hai là cắt đứt. Cuộc đời cũng vậy , một là nắm chặt tay cùng nhau cố gắng, hai là buông tay để kết thúc yêu thương .

*****

Thời gian thấm thoắt thoi đưa , giờ tôi và chị Hương đã là sinh viên năm thứ năm , còn nhỏ Liên đã ra trường và đi làm . Những ngày tháng qua tôi và Hương vẫn cùng nhau đi dạo quanh phố phường trong những ngày lễ . Mà cũng lạ , hầu hết lũ bạn đã yêu đương nhiều hơn một lần – thì tôi và Hương vẫn chưa có được một mảnh tình nhỏ để vắt vai .
Trong lần đi làm thêm , một chiếc xe mất lái lao tới cάп phăng lũ người đang đứng chờ đèn đỏ, trong đó có tôi . Xe cứu thương hụ còi đưa đám người bị пα̣п vô nhà thương . Cũng may tôi chỉ bị sây sớt phần mềm , sơ cứu xong,tôi đang ngáo ngơ lách qua đám đông đi về thì Hương từ đâu nhào tới , ôm lấy tôi sướt mướt :
-Đồ quỷ , may quá rùi , không sao , làm tui lo muốn ૮.ɦ.ế.ƭ .
Tôi ngạc nhiên :
-Ủa . Sao chị biết mà tới .
-Người ta gọi điện thoại cho tui , nói là cậu bị tai пα̣п , chuyển vô nhà thương X . Ta về đi thôi .
Sờ túi , vẫn thấy điện thoại , bật lên thấy một cuộc gọi cho Hương . Trong danh bạ điện thoại số của Hương tôi lưu A1

Hương định lấy xe chở tôi về vì sợ tôi đau nhưng tôi giành lấy xe chở Hương về : ” tôi hổng có sao “. Tгêภ đường vừa đi vừa nói chuyện :
-Thế là hư hết chiếc xe máy rùi . Mai tui lại tìm mua chiếc xe cũ chạy đỡ vậy .
-Ủa . Chiếc xe kia chắc csgt đưa vô chỗ họ làm chứng ha . Mà cậu còn tiền không ? Tôi đưa thêm phụ đỡ nè .
-Tui còn, chắc đủ mua xe .

Chuẩn bị hết đời sinh viên , tôi muốn ngỏ lời với Hương , sợ mai rồi ra trường mỗi đứa mỗi nơi ít có dịp gặp nhau , tình cảm của tôi dành Hương âm thầm bấy lâu không có dịp bày tỏ .
Nghĩ rối cái đầu . Tôi gọi điện thoại hẹn nhỏ Liên . Đụng vào chuyện tình cảm, trí thông minh của tôi như chạy đi đâu hết rồi. Bế tắc thì kiếm người gỡ vậy, gỡ một mình chỉ càng rối hơn thôi.
– Liên nghĩ sao?

Sau một hồi tóm tắt diễn biến chính gắn gọn hết sức có thể, tôi trông chờ vào ” gia sư” của mình.
– Hương thích ông thì tui thấy rõ lâu rồi, chỉ tại ông chậm tiêu hay nói đúng hơn ông không dám nghĩ tới những chuyện đó nên mới không biết thôi. Ông không thấy lần nào gặp ánh mắt Hương luôn hướng về ông hay sao?
Liên lại tiếp tục:
– Nhiều lúc đi chung với nhau tui thấy mình giống như kì đà cản mũi vậy đó. Cứ tưởng tụi bây che giấu vì dù sao hai đứa bây là bà con … Nhưng quan trọng là ông thấy sao? Có thích Hương không? Có bao giờ ông nhớ đến Hương không?
– Ờ thì, nhớ nhiều lắm chớ bộ.

Tôi thấy Liên nhìn mình chăm chú, vô thức tôi ngoảnh mặt sang hướng khác, lần đầu tiên, tôi trốn tránh ánh mắt nhỏ bạn thân và có lẽ tôi cũng đang trốn tránh chính mình.
– Hỏi bản thân ông đi ông ngố ! Xem thử ông có thấy có gì khác giữa Hương và những người con gáι khác không? Nếu ông đã thực sự yêu thương Hương thì ông cứ mạnh dạn tỏ tình đi . Bà con giữa ông và Hương xa lắc xa lơ rùi , việc gì phải ngại .
-Tui…không biết nữa. Được rùi , tôi nghe theo bà . Cám ơn nhiều nha.
Ngày cá tháng tư . Tôi nhắn tin cho Hương : “Hay là mình bất chấp hết yêu nhau đi… Hương ” . Hồi hộp chờ đợi . Rồi tin nhắn của Hương: “OK em yêu ” . Là sao vậy cà . Sao lại là : ” Em yêu mà không phải anh yêu hà ” . Thật điên cái đầu . Nhưng hình như, mọi thứ, từ lúc bắt đầu đã không hề giống như tôi nghĩ thì phải… Chắc Hương nghĩ ngày cá tháng tư tôi trêu nàng .

Tình cờ, tôi đi qua nơi lớp Hương đang liên hoan tổng kết kì thực tập cuối cùng . Thằng lớp trưởng thấy tôi đi qua vội chạy ra :
-May quá Trung đây rùi . Nhờ ông bạn chở Hương về phòng nha . Hương uống có vài ly đã say . Cám ơn ông bạn nhiều nha.
Sáng hôm sau tôi đã xuất hiện tại cửa phòng trọ rủ Hương đi ăn sáng. Tôi và Hương mỗi người làm một tô bún bò . Ăn sáng xong tôi không chở Hương về mà lại ghé vào một quán cà – phê khá yên tĩnh. Chọn một vị trí trong góc khá yên tĩnh để ngồi, Hương đang định mở miệng hỏi thì tôi nhẹ nhàng cất lên, bâng quơ và kèm theo chút trách cứ:

– Không uống được mà còn ham vui uống làm gì? lỡ có chuyện gì thì sao?
– Ủa, đang có chuyện gì hả? Sao hôm nay không đi làm? – Hương cũng nói trống không .
Tôi lại cất tiếng :
– Lần sau đừng uống vậy nữa, may mà hôm qua anh rảnh nên mới có mặt đưa em về được, không là không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Hương ném cho tôi một ánh nhìn khá sắc lẻm làm tôi rùng mình rồi ngó chỗ khác .
Giọng Hương lảnh lót :
-Chuyện gì đang xảy ra vậy nè, có phải tui nghe lầm không?

Nàng lại tiếp lời:
– Bị sao zậy? Lâu lâu muốn làm “Anh” một ngày hả nhóc?
– Không phải lâu lâu mà anh là anh, không lẽ em thích gọi người yêu mình là em???
-Khoan, cái gì mà anh – em, cái gì mà người yêu ở đây??? Chị còn đau đầu lắm nhóc, không đủ sức “ᵭấu” võ mồm với em hôm nay đâu, để khi khác hen.
– Anh không đùa. Bà con thì chỉ ba đời là được rồi. Anh và em đã sang đời thứ sáu, thứ bảy, xa lắc đại bác bắn còn chưa tới huống chi em đã nhận lời yêu anh.
– Đang nói gì vậy? Không hiểu gì hết…Sáng sớm muốn chọc tui cãi nhau hả? Không có hứng đâu, lúc khác đi.
– Anh đang nghiêm túc, em đừng lảng tránh.

Hương hỏi giọng run run:
– Khi nào?
– Anh cũng không biết, chắc là từ khi anh muốn gặp em thường xuyên hơn, muốn thân với em hơn và hình như lúc nào cũng muốn nhìn thấy em cười.
– Em cũng biết chuyện này là không thể. Ở nhà hai bên đều biết mình là bà con họ hàng.
– Anh đã nói là pháp luật chỉ cấm ba đời.
-Nhưng ở quê mình khác chứ ông, còn ăn chung mâm cỗ khi cúng tộc mà! Đừng nói sáu đời, bảy đời , mười đời cũng bị trưởng bối ở nhà moi ra thuyết giáo .
Hương dồn tiếp :
– Nhưng quan trọng là chị không thích em.
– Là chưa thích hay là chưa nhận ra, Hương nên suy nghĩ trước khi trả lời.
Tôi kiên quyết khẳng định .
Hương lặng im.

Tôi bồi thêm :
– Anh thích em .
Hương ném cho tôi một ánh nhìn tức tối :
-Làm ơn cho tôi chút thời gian suy nghĩ được không? Tấn công liên tục thế này ai đỡ nổi chứ !
Tôi cũng không nói thêm gì, mỗi đứa theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Hương đề nghị:
– Mình về đi

Tôi dõng dạc :
– Hãy suy nghĩ kĩ trước khi đưa ra câu trả lời và đừng trốn tránh tình cảm của mình! Mình về!
Tôi chở Hương về, im lặng.
Từ bữa đó tôi cũng không gặp Hương , không nhắn tin gọi điện thoại, để cho nàng bình tâm ôn thi tốt nghiệp. Hương cũng không một dòng tin nhắn và một cuộc gọi điện thoại cho tôi .

Hai tháng sau thì Hương thi bảo vệ tốt nghiệp . Tôi đứng đợi Hương sau khi tan buổi thi tốt nghiệp . Thấy tôi đứng tại cổng trường, Hương làm ngơ như không thấy tôi, lướt vội qua, leo lên xe buýt về …

Chẳng hiểu nổi tại sao Hương lại hành động như vầy. Hương trốn tránh tôi ? Vì Hương hổng yêu tôi ? Hay vì là bà con của nhau ? Tại sao? Tại sao vầy ?

( Còn nữa )

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *