Bà Lý thay đổi hẳn sắc mặt trở lên tươi tắn hẳn.
“Để tôi hỏi nó xem thế nào. Sao có bạn trai rồi mà còn giấu mẹ nữa chứ!”
Bà vừa càm ràm vừa định đi về phía phòng của Lan thì Quân đã kéo tay mẹ can:
“Ấy ấy, mẹ đừng có làm hỏng việc lớn.”
“Là sao?” Bà Lý nhìn mặt con khó hiểu.
“Chuyện này con mới nói với mẹ biết thôi. Người ta chưa công khai thì mẹ làm gì mà vội chứ! Chị ý mà biết thế nào cũng mắng con.”
Bà Lý đứng tại chỗ vẫn còn tò mò về người con rể tương lai bí mật này:
“Có cách nào cho mẹ gặp mặt cậu ấy không? Để xem cậu ấy là người như thế nào nữa chớ. Lỡ như lại gặp giống thằng Quyền thì khổ.”
“Yên tâm. Người này đáng mặt đàn ông.”
“Gớm mày chưa đủ khả năng nhìn người đâu con ạ. Đàn ông hay không phải gặp mới biết được. Cứ để cho mẹ gặp mặt. Có chuyện gì còn ngăn cản chị mày kịp chứ.”
Thấy mẹ vẫn cứ không tin vào mình Quân liền nảy ra một ý định:
“Nếu mẹ muốn gặp mặt anh ấy thì ngay ngày mai còn sẽ đưa mẹ xuống đó chơi. Con sẽ giả vờ là có việc đi qua đây rồi ghé vào nhà anh ấy thăm. Mẹ không được nói mẹ là mẹ của chị Lan. Và điều nữa là tuyệt đối giấu chị ấy đừng để chị biết hai mẹ con mình đi đến thăm nhà anh Vạn.”
“Được được! Mẹ hứa hết. Chỉ cần mày dẫn mẹ đến gặp gia đình người ta xem thế nào đã.”
“Vậy thống nhất nhé. Bí mật!”
Bà Lý hớn hở đồng ý với con trai.
Ông Lâm nhìn vợ lắc đầu cười. Vợ ông lúc nào cũng vậy đều dồn hết tâm thức cho con cho cái. Dù cho Lan đã hơn 30 tuổi đầu cũng đã từng qua một lần đổ vỡ nhưng trong mắt bà lúc nào cũng như đứa con gáι chưa chín chắn trong tình yêu. Bà phải đích thân gặp mặt người ta mới yên tâm cơ.
Sáng hôm sau bà Lý đã sửa soạn quần áo và đồ đạc tươm tất vào chiếc làn nhựa mà bà thường hay mang đi chợ. Lan thấy mẹ dậy sớm lại còn mặc đồ đẹp như đi đâu xa ấy liền hỏi:
“Mẹ đi đâu vậy?”
“À …mẹ đi chùa.”
Nói rồi gọi vọng vào hối Quân:
“Nhanh lên! xong chưa con? Muộn bây giờ.”
“Mẹ đi chùa sao gọi thằng Quân?”
“Thì gọi nó chở đi.”
“Sao mẹ không gọi bố chở?”
“Ừ thì…bố mày chở nhiều rồi. Nay cho thằng Quân đi chùa đặng cầu duyên cho nó luôn.” Bà Lý cố tìm đại một lý do giải thích cho hợp lý.
“Nhưng hôm nay có phải rằm hay mùng 1 đâu mà đi chùa hả mẹ?”
Lan vẫn thấy thắc mắc.
“Đâu cứ mùng 1 hay rằm mới phải đi chùa. Mình có tâm thì ngày nào chả lên chùa được. Với lại thằng Quân nó về ngày nào thì đi ngày ấy. Trời phật ai mà trách chuyện này.”
Trời ạ! Không hiểu sao bà Lý bả lại nghĩ ra được mấy cái lý do lý trấu thế này mà giải thích cho con gáι chứ! Ông Lâm ngồi uống nước chè mà không nhịn được cười. Trong đầu ông cứ nghĩ vợ mình tài thật. Đúng là đàn bà chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được những lý do để biện hộ cho mình một cách tài tình!
Quân ᵭάпҺ răng mặc quần áo xong thì chạy ra ngoài.
“Mày làm gì mà lâu thế con? Có phải đi hỏi vợ cho mày đâu.”
Bà Lý nói xong mới cái chột dạ nhìn về phía Lan.
Quân liếc mẹ cười:
“Mẹ cứ như thế là hỏng hết việc lớn đấy.”
“Ừ biết rồi! Thôi đi nhanh lên.”
Bà Lý liếc con gáι lo sợ Lan để ý đến lời nói của mình liền thúc giục con trai đẩy hông Quân đi ra sân cho nhanh.
Trèo lên xe xong bà vẫn không quên ngoái lại dặn dò chồng con:
“Phở tôi đã nấu nước dùng rồi đấy. Hai bố con ăn thì hâm lại cho nóng. Trưa tôi về sớm nên không cần đi chợ đâu. Tôi về rồi ghé qua chợ luôn.”
“Thôi được rồi bà cứ đi lo việc của bà đi. Bố con tôi ʇ⚡︎ự lo được.”
Ông Lâm nói với theo vợ. Ông thương cái tính hay lo hay làm của người đàn bà tảo tần này. Ông thấy mình thật may mắn khi cưới được bà làm vợ. Bao nhiêu năm đi bộ đội xa nhà bà một tay nuôi lớn hai đứa con ngoan ngoãn, ʇ⚡︎ử tế. Cái tính tần tảo của người phụ nữ ngày xưa đã ăn sâu đậm trong ɱ.á.-ύ của bà. Dù đi đâu xa hay gần bà đều lo lắng đến từng miếng ăn giấc ngủ cho chồng cho con. Thậm chí con cái đã lấy vợ gả chồng được rồi mà bà vẫn còn lo như vậy. Ông thầm cảm ơn trời phật đã cho mình một gia đình yên ấm. Dù có những lúc sóng gió như chuyện con gáι hôn nhân dang dở nhưng nhà ai mà chẳng có điều gì đó không trọn vẹn chứ! Quan trọng là gia đình vẫn còn khả năng che chở và bao bọc cho những đứa con quay trở về.
Quân chở mẹ xuống tận nhà Vạn thì anh đã đi vắng rồi. Chỉ còn bà cụ Hiên ở nhà.
“Cháu chào bà! cháu là Quân em chị Lan ạ. Còn đây là dì cháu. Hôm nay hai dì cháu đi xuống đây thăm bà con nên tiện thể qua thăm bà luôn ạ.”
“À Quân hả cháu?”
Bà cụ tuy mắt kém và tai đã hơi lãng nhưng vẫn nhận ra Quân bởi lần trước cậu có đến đây uống ɾượu với Vạn một buổi rồi.
“Hai người vào nhà uống nước đi.”
Bà cụ hiếu khách mời hai mẹ con vào nhà ngồi rồi hỏi tiếp:” Cô Lan về nghỉ hè rồi có khỏe không cháu?”
“Chị ấy khỏe ạ.”
“Thế bao giờ thì cô Lan lại xuống đây?”
Bà cụ lâu lâu không thấy Lan ghé thăm cũng thấy nhớ liền hỏi.
“Chắc vài tuần nữa thôi bà.”
“À …ừ. Lâu rồi không gặp cô Lan.”
Bà Lý vào nhà quan sát một lượt rồi chợt nhìn thấy tгêภ bàn thờ có một tấm hình của người phụ nữ còn khá trẻ liền hỏi khẽ con trai:
“Nhà này có ai ૮.ɦ.ế.ƭ trẻ hả con?”
“Vâng! chị ấy là vợ anh Vạn đó mẹ.”
“Hả? cậu ấy có vợ rồi hả?”
“Trời! Mẹ nghĩ sao anh ấy hơn 40 tuổi rồi mà lại chưa lấy vợ chứ?”
“À… ừ… cũng phải.”
Bà Lý tuy có chút hụt hẫng nhưng nghĩ lại cũng không có vấn đề gì to tát lắm nên cho qua.
“Ôi chú Quân!” Bé Hoài An đi mua bánh ăn sáng về thấy Quân đến thì mừng reo lên.
“Chào cháu Hoài An!”
Quân kéo tay con bé lại giới thiệu với mẹ:
“Đây là Hoài An con gáι của anh Vạn.”
Bà Lý thì trố mắt nhìn con bé. Trời ạ! lại còn có con nữa chứ! Lần này thì nét thất vọng hiện rõ tгêภ khuôn mặt bà. Con bé còn nhỏ thế này bà sợ Lan sống cảnh mẹ ghẻ con chồng bị con bé ghét bỏ thì khổ.
“Cháu chào bà ạ!” Chưa để cho Quân giới thiệu, bé Hoài An đã ngoan ngoãn khoanh tay trước ռ.ɠ-ự.ɕ cúi đầu lễ phép chào bà.
“Ừ… chào cháu!” Bà Lý miễn cưỡng đáp lời.
Thấy con bé cũng ngoan ngoãn, mặt mày dễ thương, sáng sủa cũng lễ phép nên bà Lý cũng có chút nguôi ngoai.
Bà giả vờ lấy lý do đi vệ sinh rồi ʋòпg ra sau nhà quan sát một hồi nữa mới đi vào.
Sau khi đã hỏi thăm sơ qua tình hình của Vạn bà Lý giục con về sớm.
Quân lấy lý do phải đi thăm người bà con nên chào bà cụ Hiên rồi ra về luôn.
Hai mẹ con về sớm hơn dự định. Ông Lâm nhìn qua vẻ mặt của vợ đã đoán ra sự việc không như ý bà rồi. Chờ cho vợ về phòng riêng, ông cũng lân la vào phòng hỏi xem tình hình như thế nào.
“Sao? Bà đã được gặp con rể quý chưa?”
Bà Lý không nhìn chồng mà thở dài:
“Ông nói nhăng nói cuội cái gì vậy?”
Thấy vợ gắt nên ông Lâm lại trêu chọc:
“Chẳng phải bà bắt thằng Quân chở đi gặp con rể tương lai bằng được sao?”
“Không có rể riếc cái gì nữa hết. Từ nay ông đừng có nhắc đến vụ này nữa!”
“Ồ không dưng lại nổi nóng với tôi vậy? Rõ ràng đây là ý bà mà. Tôi không hề can thiệp nhá. Tôi chỉ tò mò muốn biết thôi mà. Hay là cậu ấy có điểm gì không vừa mắt bà à?”
Bà Lý không nói gì mà cứ thở dài liên tục ra vẻ chán nản lắm. Tâm trạng thật sự vô cùng buồn bã. Thấy vậy ông Lâm cũng không nỡ trêu chọc vợ nữa liền quay qua dỗ dành:
“Thôi nào! vợ chồng với nhau có gì mà không nói được chứ! Nói cho tôi nghe bà có khúc mắc gì trong lòng? Phải nói ra tôi mới có biết đường mà tháo gỡ cho bà chứ!”
Bà Lý vẫn buồn cười rười rượi kể lại:
“Thật ra tôi cũng biết con mình đã qua một lần đò nên cũng không đòi hỏi gì cao sang. Tôi cũng không cần người ta phải nhà cao cửa rộng, phải giàu sang phú quý. Nhưng thật sự tôi nhìn hoàn cảnh của cậu ấy thì thấy không ổn lắm. Vợ thì ૮.ɦ.ế.ƭ trẻ. Con gáι mới gì 12, 13 tuổi. Mẹ thì già. Con Lan nhà mình mà lấy cậu ta thì phải gánh vác bao nhiêu là việc. Tôi không muốn con bé đã khổ một lần rồi lại phải nặng gánh giang sơn nhà chồng như vậy.”
Ông Lâm thấy có vợ nói vậy liền cười xòa:
“Ối giời! tôi còn tưởng cậu ấy xấu xa, bạc bẽo hay gớm ghiếc gì chứ! Hóa ra là bà ngại về cái hoàn cảnh của cậu ấy. Thế thì bà lại sai rồi. Cái Lan nhà mình lên lấy những người như vậy đó. Người ta vợ ૮.ɦ.ế.ƭ vì Ьệпh tật mà vẫn ở chăm sóc bao nhiêu năm trời, lại còn nuôi mẹ già con nhỏ mà không đổ đốn gì. Đó mới là người đàn ông đáng quý đấy.”
“Tôi chả biết đáng quý cái chỗ nào. Nhưng tôi không muốn con gáι tôi phải gánh vác nhiều quá. Nó đã khổ nhiều rồi. Tôi chỉ mong nó kiếm được người chồng điều kiện ổn định tí cho nhàn nhã tấm thân.”
“Thế bà muốn con gáι bà lấy đi một người vợ mất, người bị vợ bỏ hay là một chàng trai tân chưa từng trải sự đời nào?”
Ông Lâm đưa ra lý lẽ rồi tiếp tục ρhâп tích cho vợ:
“Đây nhé để tôi nói cho bà nghe. Phụ nữ lớn tuổi từng trải rồi thì tốt nhất nên lấy người đàn ông vợ đã mất. Chứ đàn ông mà bỏ vợ hoặc bị bỏ vợ thì đa số đều là đàn ông không ra gì. Đàn ông chưa vợ thì thường chưa đủ trải nghiệm trong cuộc sống. Lấy nhau về lại cãi nhau thì còn khổ nữa. Đấy, bà chọn đi! ba loại đàn ông đó thì bà thấy con gáι mình phù hợp với loại nào?”
“Nhưng tôi vẫn thấy nó sao sao ấy. Tôi không yên lòng ông ạ.”
“Thì có phải chúng nó lấy nhau liền đâu. bà chả nghe thằng Quân nói còn gì? Chuyện cũng chưa chính thức mà. Cứ để chúng nó tìm hiểu nhau một thời gian nữa. Bà hãy tin vào sự lựa chọn của con gáι mình chứ. Thôi bà đừng lo nghĩ gì nhiều. Chuyện đâu còn có đó. Gia đình mình chẳng phải bây giờ cũng đang rất tốt đó sao? Tại vì bà chuyện gì cũng cứ cuống hết cả lên nên mới hay phiền пα̃σ như vậy. Con cái bây giờ nó cũng đã trưởng thành rồi. Bà bớt lo nghĩ lại. Chỉ cần bà khỏe mạnh sống vui vẻ thì nhất định có ngày bà sẽ nhìn thấy hạnh phúc thật sự sẽ đến với con gáι bà. Tin tôi đi nào!”
Sau khi được chồng ρhâп tích cho một hồi thì bà Lý cũng ổn định lại tâm lý. Cũng chỉ do bà lo quá nên tâm trí lúc nào cũng quẩn quanh không thoát ra được. Chứ thực ra mọi chuyện cũng đâu có gì nghiêm trọng đâu. Gia đình bà vẫn sống vui vẻ đó thôi.