Người Đàn Bà Đi Trong Cơn Bão Chương 18

Sáng, Trinh đang ngồi trong phòng tư pháp để làm việc với người dân thì bất ngờ thấy bóng dáng ai quen quen đang đi từ cổng ủy ban vào. C, hết mẹ rồi! Cô ta giật mình đứng thẳng dậy khi phát hiện người đó không ai khác chính là Tiệp chồng cô. Không lẽ anh ta ăn gan hùm hay sao mà dám đến đây làm lớn chuyện thật? Cô ta hoảng sợ vội bỏ dở cuộc tiếp người dân rồi chạy ra sân túm lấy cổ chồng kéo ra phía cổng ủy ban.

Tiệp cười tươi roi rói gạt tay vợ ra đứng im tại chỗ không chịu đi theo cô.

Trinh nghiến răng nghiến lợi nói khẽ vào tai chồng:

“Anh đừng có mà dở trò k, hùng đ, iên ở đây nhá!”

“Tôi không có ngu đến mức ʇ⚡︎ự cắt đứt đường sống của mình. Cô xem ở cái xã này ai to hơn ổng?”

“Vậy ông đến đây làm gì?”

“Chẳng phải cô đã nói là việc ai người nấy lo ư? Tôi đến đây có việc của tôi.”

“Ở đây chẳng có việc gì của anh cả, mau về đi!”

Trinh sốt sắng nhìn trước ngó sau rồi đẩy chồng đi. Nhưng Tiệp một mực đứng im tại chỗ.

“Cô đừng tưởng là chỉ có mỗi mình cô mới có thể đến đây được nhé. Tôi là chồng cô đấy. Hơn nữa tôi cũng có những việc đại sự cần phải làm. Cô về chỗ làm của mình đi. Tôi có việc phải đi!”

Tiệp hất tay vợ ra rồi xông thẳng đi vào ủy ban xã. Trinh hoảng lắm nhưng không dám chạy theo kêu chồng nữa vì mọi người đang ở đây rất nhiều. Cô ta đành dằn lòng tin vào lời nói của Tiệp rằng anh ta không ngu mà cắt ʇ⚡︎ự đường sống của mình.

Tiệp đi vào hỏi thăm phòng bí thư ở chỗ nào và muốn gặp ông ta. Một cô nhân viên chỉ
lên tầng 2 là nơi phòng làm việc của bí thư.

“Vào đi!” Phiên đang xem điện thoại nghe tiếng gõ cửa liền lập tức bỏ chiếc điện thoại sang một bên giả vờ cầm tập tài liệu lên xem.

Cánh cửa vừa mở Tiệp bước vào miệng tươi cười chào Phiên:

“Chào bí thư ạ!”

Phiên nghe tiếng Tiệp thì giật nảy mình ngẩng mặt lên. Ánh mắt hơi khó chịu nhìn Tiệp.

“Anh đến đây có chuyện gì không?”

“Tất nhiên là có chứ ạ!” Tiệp tỏ ra thân mật ngồi đối diện với Phiên.

Phiên không muốn tiếp Tiệp một chút nào nhưng lỡ mời anh ta vào phòng rồi nên đành miễn cưỡng ở lại.

“Có chuyện gì thì trình bày nhanh lên. Tôi sắp có cuộc họp khẩn rồi!”

Tiệp cũng biết ý Phiên không muốn tiếp mình nên cố tình kéo dài thời gian gây sự tò mò cho Phiên.

“Chuyện cũng không có gì quan trọng lắm.”

“Vậy thì để lúc khác gặp tôi phải đi họp đây!”

Phiên đứng dậy vội tìm cách tránh mặt.

“Ấy khoan hãy bí thư! Nói là không quan trọng nhưng tôi nghĩ bí thư sẽ rất quan tâm đấy.”

Sự úp mở của Tiệp khiến Phiên không thể không tò mò. Đương nhiên hắn cũng biết không thể đuổi Tiệp ra khỏi phòng này vì sợ anh ta cắn càn thì xấu hổ mặt.

“Thế anh nói nhanh lên!”

Tiệp nhìn Phiên căm hờn lắm nhưng vẫn giả vờ như thể đang đến giúp ông ta.

“Thấy bí thư và chị nhà đã ly hôn đã lâu rồi mà không thấγ tάi hôn gì cả. Chắc là bí thư chưa tìm được ᵭốι Ϯượпg xứng lứa vừa đôi. May thay ở trường tôi có một cô giáo từ thị trấn mới chuyển về cũng ly hôn chồng được một năm rồi. Cô ấy đẹp và thùy mị nết na lắm. Kiểu đàn bà vượng phu ích ʇ⚡︎ử ấy. Tôi nghĩ rất thích hợp làm phu nhân của bí thư đấy.”

Phiên nghe đến gáι là sáng con mắt lên. Lại là cô giáo ở tгêภ thị trấn chuyện xuống nữa chứ. Tuy xung quanh hắn có rất nhiều phụ nữ nhưng hắn chỉ là chơi qua đường hoặc cặp kè cho vui chứ chưa cô nào lọt vào tầm ngắm để có thể xứng đáng làm vợ của hắn. Những người phụ nữ đó không lẳng lơ thì cũng thuộc dạng ăn chơi chả ra gì. Giờ nghe Tiệp nói có một cô giáo điều kiện như vậy chẳng hợp ý gì hắn ta quá còn gì.

“Tôi còn tưởng chuyện gì. Chuyện này không liên quan đến công việc. Phiền anh ra ngoài cho tôi còn phải đi họp.”

Tiệp chỉ nhìn thoáng qua ánh mắt háo sắc của Phiên cũng đoán được tâm ý hắn đang nghĩ đến cô giáo kia rồi. Tuy nhiên chả ai thừa nhận mình ăn vụng cả. Tiệp cũng đứng dậy theo ý của Phiên nói nhỏ:

“Bí thư tin tôi đi. Cô ấy là niềm mơ ước của rất nhiều người đàn ông đấy. Trong đó có tôi. Nhưng tôi biết thân biết phận không đủ sức với tới mới ngỏ ý đến bí thư. Đây là ý tốt của tôi. Nếu không tin tôi thì bí thư cứ ʇ⚡︎ự mình tìm hiểu. Cũng sắp đến ngày tổng kết năm học rồi bí thư có thể đến trường tôi dự lễ và xem mặt cô ấy như thế nào. Cũng chẳng mất đi đâu mà sợ.”

Nghe Tiệp nói có vẻ như hắn ta cũng không có ý đồ xấu gì. Phiên nghĩ chắc là Tiệp muốn mình buông tha cho vợ hắn nên mới tìm cách mối lái người khác cho mình. Phiên gật đầu đại cho xong để tiễn Tiệp đi cho đỡ rắc rối:

“Được rồi tôi sẽ suy nghĩ đến ý kiến của anh. Giờ tôi phải đi đây!”

“Vâng cảm ơn bí thư đã chiếu cố đến tôi. Đây là cân mực khô của một phụ huynh biếu tôi để dành chưa dám ăn. Giờ biếu bí thư lấy đi làm quà ra mắt. Hy vọng mối quαп Һệ của chúng ta sẽ được cải thiện tốt đẹp hơn! Tôi hoàn toàn không có ý đồ gì. Như bí thư cũng biết rồi đó vợ tôi làm ở ban xã này. Tôi chỉ mong bí thư chiếu cố đến cô ấy một chút.”

Nghe nhắc đến Trinh, Phiên có chút chột dạ:

“Anh không cần bận tâm đến những chuyện đó. Đã là một cάп bộ của dân thì phải hết sức phục vụ cho nhân dân. Không cần phải quà cáp biếu xén làm gì.”

“Vâng, tôi hiểu. Nhưng đây là chút tấm lòng của tôi mong bí thư nhận cho.”

Thấy Tiệp cứ lải nhải mãi Phiên cũng đành chấp nhận để anh ta đi đi.

“Nếu anh nói vậy rồi thì tôi xin. Giờ tôi phải đi đây.”

“Vâng cảm ơn bí thư nhiều! Xin phép bí thư tôi về trước.”

Phiên không nói gì. Tiệp nở một nụ cười bí ẩn rồi rời khỏi phòng Phiên ngay lập tức.

***

Lời nói của Tiệp cứ vang vọng mãi bên tai Phiên. Tối về nhà rồi hắn ta vẫn nhớ đến lời của Tiệp nói về cô giáo mới chuyển xuống xã này. Đàn bà con gáι quanh quanh đây ai dễ coi tí hắn cũng biết qua hết rồi. Hắn muốn thử cảm giác mới lạ với người mới. Nhớ ra thằng con học cùng trường Tiệp hắn bèn xuống nhà dưới hỏi con:

“Nghe nói trường mới có cô giáo chuyển đến hả?”

Thằng bé nghe bố hỏi thấy lạ liền ngơ người ta.

“Có cô giáo nào đâu ta?”

“Cái cô nào mới chuyển từ thị trấn xuống đó.”

“À có. Mà cô ấy chuyển xuống từ năm ngoái rồi bố.”

“Ừ đúng rồi. Thế trông cô ý thế nào?”

“Cô ấy rất đẹp bố ạ, lại còn dạy giỏi nữa.”

“Thế hả?”

“Vâng. Mà cô ấy là bạn bố hả?”

“À! Không bố chỉ hỏi thế thôi. Học bài đi.”

“Học gì bố, cuối năm rồi. Con thi xong hết rồi.”

“Ừ, thế thì mày làm gì thì làm đi.”

Phiên xoa xoa chiếc cằm nhẵn thín của mình nghĩ đến cái cô giáo đẹp kia.

Mấy ngày sau thì có thư mời ban lãnh đạo của xã đến dự lễ tổng kết năm học trường trung học cơ sở. Mọi năm ông chủ tịch hoặc là bên đại diện đoàn sẽ đi đến dự. Nhưng hôm nay bỗng dưng bí thư đứng ra lên tiếng sẽ đại diện cho ủy ban xã đến dự lễ tổng kết. Ông ta nói là muốn tài trợ một số tiền cho các bạn học sinh giỏi vượt khó cho trường. Nguồn tiền sẽ lấy từ cá nhân của ông ta. Mọi người bật ngửa vì từ lâu nay Phiên thường không quan tâm đến những việc như thế này. Ai cũng tỏ ra xu nịnh khen bí thư quan tâm đến tài năng tương lai của xã mình.

Trước lễ tổng kết Phiên cũng có gặp thầy hiệu trưởng để nói ý định trao phần thưởng khuyến học cho các em học sinh giỏi vượt khó. Thầy hiệu trưởng lấy làm vui mừng nên thông báo với hội đồng năm nay bí thư xã sẽ đến dự và có phát thưởng cho học sinh nên mọi người phải chuẩn bị thật chu đáo. Các tiết mục văn nghệ cũng được chuẩn bị kỹ càng, công phu hơn. Lan nghe vậy cũng có ấn tượng tốt với vị bí thư xã này. Một người lãnh đạo có tâm với các mầm non tương lai của đất nước. Cô cũng chính là người biên đạo cho đám học sinh múa một bài ca ngợi tổ quốc và có một tiết mục hát song ca cùng một thầy giáo nữa trong trường. Mọi người đều dồn hết tâm sức cho lễ tổng kết lần này. Dự là lễ tổng kết năm nay của trường sẽ hoành tráng lắm đây.

Đúng như dự tính. Lễ tổng kết diễn ra thật trang trọng. Năm nay cả bí thư và chủ tịch xã đều đến dự. Phiên tỏ ra là một vị lãnh đạo gương mẫu ngồi nghiêm trang bên bàn đại biểu. Lúc Lan bước ra sân khấu ca bài hát cùng một đồng nghiệp nam, Phiên thoáng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của một người phụ nữ mà anh ta chưa từng gặp ở đây. Bởi vì các thầy giáo cô giáo trong trường đa số Phiên cũng có biết mặt. Chỉ có người phụ nữ này hắn ta chưa gặp bao giờ. Trong bụng cũng thầm đoán chính là cô giáo mới mà Tiệp đã nói đến.

Bản song ca nhận được sự cổ vũ nhiệt tình của các thầy cô giáo trong trường và các em học sinh. Chúng hò reo rộn rã. Tiệp ngồi ở hàng ghế dưới theo dõi từng cử chỉ thái độ của Phiên. Thấy hắn ta há hốc miệng nhìn lên sân khấu trong tiết mục Lan biểu diễn Tiệp biết cá đã cắn câu rồi. Hắn ta lò dò đi lên bàn đại biểu nói nhỏ vào tai Phiên:

“Bí thư thấy màn biểu diễn thế nào?”

“À rất hay.”

Phiên gãi cái cằm nhẵn thín như thói quen mỗi khi nghĩ đến phụ nữ đẹp.

“Mà có phải…”

Phiên chưa nói dứt câu thì Tiệp đã trả lời luôn.

“Chính là cô ấy đấy.”

“hóa ra là vậy!”

Phiên gật đầu hài lòng.

“Bí thư có cần gì thì cứ gọi tôi nhé!”

“Cảm ơn!”

Tiệp nói xong thì lui xuống hàng ghế dưới ngồi. Trong bụng chắc mẩm sự việc đã thành công.

Sau lễ tổng kết, được bí thư đến dự còn trao phần thưởng cho học sinh nên thầy hiệu trưởng lấy làm vinh hạnh lắm. Thầy tay bắt mặt mừng trân trọng mời bí thư ở lại dự lễ buổi liên hoan cuối năm của các thầy cô và nhà trường. Đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này Phiên đồng ý luôn.

Ông ta ngồi nói chuyện trong phòng hội đồng với thầy hiệu trưởng nhưng mắt cứ tìm Lan đang lẫn trong đám đông. Thấy Lan đang lúi húi ngoài nhà xe, hắn sợ Lan không dự buổi liên hoan nên hỏi thầy hiệu trưởng:

“Cái gì cô giáo đó là cô giáo mới phải không?”

“À đúng rồi thưa bí thư. Cô ấy dạy toán tên là Lan chuyển xuống trường này cũng được hơn 1 năm rồi.”

“Ra thế. Người mới thì nên làm quen chứ nhỉ. Hình như cô ấy không dự liên hoan thì phải.”

“À, cô ấy có xin phép tôi không tham dự buổi liên hoan này do có việc bận.”

“Nếu có cô ấy dự được thì tốt. Tôi rất mong gặp được những người mới có tâm huyết với nghề nghiệp như thế này. Thầy hiệu trưởng có thể giúp tôi giữ cô ấy lại được không?”

“À… ừ…”

Thầy hiệu trưởng có vẻ khó xử.

“Được không thầy?”

Phiên nhắc lại làm thầy hiệu trưởng cũng cuống cuồng nhận lời ngay:

“Được, tất nhiên là được ạ.”

Thầy vừa nói vừa đi ra nhà xe gọi với theo:

“Cô Lan! Cô Lan ơi chờ đã!”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *