Người đàn bà câm chương 29

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 29 ( chương cuối)

Thấy cô ta qùγ dưới đất, người mềm nhũn như không còn sức sống thì trinh sát Thư vội đỡ cô ta dậy và khuyên:

– Tốt nhất cô nên thành khẩn khai báo để hưởng lượng khoan hồng của pháp luật, còn có cơ hội để trở về chăm sóc cha mẹ già, kẻo hối hận không kịp…

Cô ta không trả lời mà im lặng, nhưng vẻ hung hãn đã biến đi đâu mất mà thay vào đó là khuôn mặt tái xanh và đầm đìa nước mắt. Tiếng trinh sát Thư vẫn nói bên tai:

– Tất cả những tên tham gia đường dây với cô đã bị bắt hết rồi, bọn chúng khai cô là chủ mưu và cung cấp đầy đủ bằng chứng, trong khi cô thì vẫn cố tình không hợp tác thì có ích lợi gì? Nghe nói cô khôn ngoan lắm, mà tại sao lại không hợp tác với cơ quan chức năng để bảo vệ mình. Cô nên nhớ rằng chống cự chỉ vô ích thôi…

– Khốn пα̣п…tụi mày sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ với tao…

– Cô thử nhìn lại mình xem, liệu cô làm được gì chứ? Ngay cô cũng còn chưa lo nổi cho bản thân mình, nói gì đến chuyện khác…

Thấy cô ta im lặng không trả lời, trước khi ra khỏi phòng tạm giam, trinh sát Thư đặt mấy tờ giấy và cây bút lên bàn còn quay lại căn dặn:

– Cô nghỉ ngơi rồi viết lời khai, cùng chị em phụ nữ nên tôi khuyên thật lòng. Hãy suy nghĩ cho kỹ và đừng chống đối vô ích…

Còn lại một mình, nhìn 4 bức tường và cάпh cửa sắt luôn trong trạng thái đóng chặt. Cô ta có cảm giác mình đang nằm trong một nấm mồ, tiền cô ta có rất nhiều nhưng bây giờ có ích gì khi bản thân đang bị nhốt nơi này, còn cha mẹ già cũng đang côi cút chờ tin con gáι trở về. Chính cô ta cũng không hiểu tại sao mình lại lao vào công việc phạm Ϯộι, như con thiêu thân để kiếm những đồng tiền đó. Khi đã có tiền và rất nhiều tiền rồi, nhưng lòng tham của con người thật không đáy. Lúc đó cô lại muốn có nhiều hơn và trong đầu bỗng xuất hiện tham vọng, tại sao mình không làm chủ một công ty như ông Hùng? Tại sao mình luôn phải làm trợ lý cho ông ta sai vặt? trong khi mình có trình độ và nắm giữ các đối tác? Và rồi vết trượt cứ thế không có điểm dừng để đến ngày hôm nay…

Và rồi cô ta viết, những trang giấy đã kín chữ và cũng đẫm nước mắt. Những dòng chữ xiên xẹo như chính suy nghĩ và cuộc đời của cô ta vậy. Chính cô ta cũng không biết viết như thế nào và bắt đầu từ đâu? Phải chăng lỗi lầm quá lớn và đồng tiền đã làm mờ đi tất cả, nhân cách và lương tâm con người đã không còn, mà thay vào đó một chữ Tham để rồi bây giờ là một chữ Tội. Được gì và mất gì thì bây giờ cũng không còn ý nghĩa nữa.

Tên Diệu Linh đã bị khuất phục, riêng tên Chen vẫn cứng đầu. Biết hắn ỷ vào vết thương để kéo dài thời gian, và tất nhiên không ai chấp nhận như vậy. Mặc dù hắn vẫn tiếp tục giở trò nhưng được sự đồng ý của bác sỹ. Tên Chen vẫn phải đưa về trại tạm giam, nơi có các nhân viên y tế chăm sóc.

Sáng nay là buổi lấy lời khai đầu tiên, ông Hùng trực tiếp ngồi cùng cάп bộ điều tra và nói chuyện với hắn bằng tiếng Anh. Nhưng hắn một mực yêu cầu luật sư và cố tình không hợp tác. Ông Hùng lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó rồi nói rất to, cố ý để cho hắn nghe thấy:

– Alo, cậu vừa nói gì? tên Hải khai hắn nhận ma túy từ tên Linh để bỏ vào cặp của trưởng phòng Thái Hòa à? Chuyện đó tên Linh đã khai rồi, cô ta nói lấy ma túy từ tên Chen. Tất cả đều đã được ghi âm và chụp hình nộp cho cơ quan điều tra rồi…

Nghe nói đến tên Linh, tên Chen có một thoáng giật mình, nhưng rất nhanh hắn trở lại bình tĩnh. Ông nhận thấy rất ít khi hắn trả lời, nhưng nếu có nói thì hắn chỉ xoay quanh vụ tên Cường ᵭάпҺ vào đầu hắn, và cố tình lờ đi những chuyện khác. Nhưng cho dù hắn có không hợp tác đi chăng nữa, thì trước lời khai của tên Diệu Linh và bằng chứng của tên Kiệt cung cấp. Thì hắn cũng không thoát được bản án thích đáng của pháp luật. Hắn phải trả lời trước tòa về những việc làm của mình…

Nhìn ông Hùng gầy rộc, hai mắt thâm quầng thì bà Thanh Hà vô cùng xót xa. Nhưng mặc dù biết là vậy nhưng bà cũng không biết làm sao để giúp ông ấy. Bà áy náy:

– Chẳng giúp được gì cho anh, em xin lỗi…

Ông Hùng cười:

– Xin lỗi gì chứ? chính anh mới là người phải xin lỗi em. Lúc đầu anh cũng chỉ nghĩ đơn giản nên mới nhờ em giúp đỡ, ai ngờ lại gây пguγ Һιểм cho em, may mà không xảy ra chuyện gì, nếu không…

Bà Thanh Hà ngắt lời:

– Thật không ngờ lòng người, nhìn cô ta xinh xắn và rất dễ thương. Lúc đầu em cũng áy náy vì mình mà bao người bị kiểm điểm. Nhưng khi thấy cô ta thuê Һγ siпh tɾuγ sάϮ mình thì em bắt đầu nghi ngờ và cảnh giác. Nhiều khi em ʇ⚡︎ự hỏi tại sao mà cô ta lại đuổi cùng ﻮ.เ.+ế+..Ŧ tận đối với mình, trong khi đó em không làm gì. Đến bây giờ thì em mới hiểu…

– Chính anh còn không ngờ thì làm sao mà em hiểu được. Chỉ vì em nêu những lỗ hổng trong hợp đồng nên anh và mọi người chú ý. Cô ta sợ rằng một khi đã điều tra ra những việc cô ta đã làm, và nhất là những tên ăn theo, một khi thấy không còn có thể cung cấp tiền cho chúng thì tức khắc chúng sẵn sàng phản bội.

Dừng lại một hồi, ông Hùng nhìn thẳng vào mắt bà Thanh Hà rồi nói:

– Anh em mình trải qua biết bao gian nan vất vả, nhưng vẫn còn được gặp nhau. Trong thời gian qua đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, vui thì ít mà buồn lại nhiều. Nhưng cũng nhờ em dám nhận lời giúp tập đoàn, cũng như giúp anh vạch trần được đường dây rút tiền công ty với số lượng lớn, do cô Diệu Linh cầm đầu. Đây cũng là bài học để anh phải ghi nhớ suốt đời…

Bà Thanh Hà thấy ông Hùng ấp úng, tưởng ông nói chuyện gì nhưng cũng chỉ xoay quanh công việc ở tập đoàn. Bà cười:

– Được rồi, vậy là em lại nhận được lời cảm ơn. Giờ anh nói xong chưa để mình đi ăn cơm…

Ông Hùng ngập ngừng:

– Giờ anh mới nói đến vấn đề chính…

Bà Hà ngạc nhiên:

– Còn chuyện gì nữa?

– Anh muốn em đồng ý cho con gáι Thanh Loan làm trợ lý cho anh…

Bà Thanh Hà im lặng, thật tình sau bao biến cố xảy ra, bà hiểu rằng cuộc sống của giới nhà giàu lắm tiền không hề đơn giản. Bà đã từng nguyện với lòng rằng nhất định không cho con vào làm tại công ty như trước nữa. Nhưng bây giờ, hẳn ông Hùng cũng đã suy nghĩ rất nhiều thì mới nói ra những lời đề nghị như vậy. Nếu bà đồng ý cho con dấn thân vào lĩnh vực đó thì lại lo lắng và thương con vất vả. Nếu không đồng ý trong khi ông Hùng đang rất cần nhân sự chủ chốt, sau bao biến cố xảy ra thì thật sự cũng không phải. Nghĩ lại lúc mấy mẹ con đang lao đao nhất, thì may mắn bà gặp được ông Hùng và được giúp đỡ. Bây giờ trước đề nghị này, bà biết trả lời như thế nào? Biết bà Thanh Hà khó trả lời, ông Hùng nói tiếp:

– Anh biết khi em chứng kiến những biến cố xảy ra vừa rồi nên rất hoảng sợ. Nhưng nếu không cho con bay ra biển lớn, thì làm sao biết được biển rộng nhường nào? bão tố đã qua, bây giờ anh rất cần những người đáng tin cậy và đặc biệt bản lĩnh, mạnh mẽ, dám nói dám làm và dám chịu trách nhiệm như Thanh Loan. Xin em giúp anh…

– Anh cho em thời gian để em hỏi ý kiến cháu Loan rồi trả lời cho anh sau nhé…

Ông Hùng cười:

– Cháu Loan đồng ý rồi, chỉ còn chờ ý kiến của em thôi…

Bà Loan thấy vậy thì cũng đành cười theo:

– Hai bác cháu gặp nhau nói chuyện từ hồi nào mà em không biết…

– Hồi nào không quan trọng, vấn đề là chờ ý kiến của em thôi…

Bà Thanh Hà cười gật đầu, ông Hùng nói tiếp:

– Anh muốn sắp tới mấy mẹ con chuyển đến căn nhà của ông Toàn và bà Thúy Ái ở cho thoải mái…

Không chờ ông nói hết câu, bà Thanh Hà thẳng thừng từ chối:

– Cái đó thì em xin từ chối…

– Tại sao?

– Tiền thì anh cho vay, còn nhà thì của vợ chồng ông ta. Không liên quan gì đến mẹ con em cả. Hơn nữa em đang còn nhà ở quê…

– Vậy căn nhà kia thì sao?

– Anh có thể bán hoặc cho thuê, em không có ý kiến…

Ông Hùng nghe xong thì cười:

– Thôi chuyện căn nhà ta chưa nói đến vội. Việc anh cần nhất thì em đã đồng ý rồi. Anh cảm ơn…

Nói xong ông đứng dậy đi ra ngoài thì bà Thanh Hà ngạc nhiên vội kéo lại:

– Anh đi đâu đấy? ăn cơm đã, em đói lắm rồi…

Ông Hùng lại cười:

– Thì anh có nói rằng không ăn cơm đâu, anh ra gọi hai đứa vào cùng ăn đấy chứ?

Bà Thanh Hà đang ngơ ngác chưa hiểu ông đang nói gì thì Tuấn Duy và Thanh Loan từ ngoài đi vào. Tuy một thoáng ngạc nhiên nhưng bà Hà hiểu ngay rằng, mấy bác cháu đã cố tình lập mưu để bà phải đồng ý cho Thanh Loan đi làm. Thanh Loan lại gần ôm lấy mẹ:

– Con xin lỗi mẹ…

Bà Thanh Hà mắng yêu con:

– Tránh ra, người mẹ toàn mắm muối, dầu ăn không hà…

Thanh Loan không trả lời vào câu nói của mẹ mà lại hỏi sang một lĩnh vực khác:

– Mẹ có muốn đi làm không?

– Làm gì?

– Làm nhân viên văn phòng…

Bà Hà giơ hai tay lên trời rồi cười:

– Thôi thôi cho tôi xin hai chữ bình an, tôi ráng làm bà bán cơm niêu là được rồi…

Cả nhà cùng cười. Chợt Thanh Loan nhìn mẹ ngạc nhiên và vô cùng ҳúc ᵭộпg. Mẹ Thanh Hà ngày xưa đâu rồi? người đàn bà câm cũng đã không còn nữa. Bây giờ trước mắt cô là một người phụ nữ rất đẹp, đẹp từ ánh mắt đến nụ cười. Và điều ngạc nhiên nhất đó là bà nói chuyện liên tục không ngưng nghỉ. Từ nay cuộc đời mẹ đã bước sang một trang mới, không còn phải chịu uất ức, đòn roi. Mỗi sáng bình minh thức dậy, khi ánh nắng ùa vào phòng báo hiệu một ngày mới, cũng như cuộc đời của mẹ đã bước sang một trang mới ấm áp và rộn rã tiếng cười…

Vòng tay ông mẹ từ phía sau, cô ҳúc ᵭộпg:

– Mẹ ơi, con yêu mẹ…

Chỉ một câu hết sức đơn giản vậy thôi nhưng ai cũng rơi nước mắt. Bà Thanh Hà kéo ống tay áo khẽ lau những giọt nước mắt đang chảy xuống khuôn mặt. Bà chưa kịp nói gì thì cả hai mẹ con lọt thỏm trong ʋòпg tay của Tuấn Duy với lời thì thầm:

– Mẹ đừng khóc, anh yêu Thanh Loan…

Cả bốn người cùng cười nhưng mắt ai cũng đỏ hoe. Đúng lúc đó thì một chiếc xe taxi dừng ngay trước cửa, Phương Linh xinh đẹp từ tгêภ xe bước xuống. Vừa bước vào quán thì cô đã gọi mẹ thật lớn:

– Mẹ ơi, con về rồi…

Vì đã gặp Phương Linh nên ông Hùng chỉ cười rồi gật đầu. Còn Tuấn Duy thì vô cùng ngạc nhiên chỉ kịp thốt lên:

– Em đẹp quá…

Phương Linh cười rất tươi:

– Chị Hai đẹp hơn em nè…

Bà Thanh Hà cười rồi nhìn hai cô gáι gật đầu:

– Ai cũng đẹp, mà mẹ đẹp thì sanh con cũng phải đẹp chớ…

Bỗng mọi người quay sang nhìn ông Hùng, khuôn mặt ông có vẻ nghiêm nghị. Cầm tay Phương Linh, ông nói:

– Con tốt nghiệp rồi thì tốt quá, Ba đang cần một người tràn đầy sức trẻ và nhanh nhẹn như con…

Thấy mọi người ngơ ngác không hiểu ý mình, ông nhìn bà Thanh Hà rồi cười:

– Em có hai đứa con gáι, Thanh Loan là con dâu và Phương Linh làm con nuôi của anh. Sau này các con kế nghiệp Ba điều hành tập đoàn…

Ngoài trời nắng đã lên, cũng như trong ánh mắt của mọi người, cùng nụ cười tгêภ khuôn mặt luôn tỏa nắng…

HẾT

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *