Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 26
Sau đám tang ông Lê Toàn, bà Thanh Hà sống lặng lẽ và trở nên ít nói. Bà không “ CÂM” như cái thời còn chung sống với ông ta, nhưng từ ngày mà ông ấy rời xa cõi trần thì bà cũng trở nên lặng lẽ. Cũng dễ hiểu bởi mặc dù ông ta có đối xử với bà tệ bạc cỡ nào thì ông ấy vẫn là chồng của bà, là cha của các con bà. Cũng may mẹ con bà biết được tin ông ấy gặp пα̣п mà chăm sóc được những giây phút cuối cùng, nên cũng không phải day dứt.
Phương Linh nghe tin cha quα ᵭờι thì xin nghỉ học để về. Nhưng cô không hề rơi nước mắt mà gương mặt lúc nào cũng ráo hoảnh, xem như không hề có chuyện gì xảy ra. Sau ba ngày sau khi mọi chuyện đãn xong thì cô cũng vội vàng trở lại trường cho kịp ngày thi. Nhìn con gáι út, bà Hà hiểu và thương con, bởi ngay từ nhỏ, con bé đã chứng kiến những trận đòn roi của người đàn ông mà cô gọi là cha giáng xuống cô thể ốm yếu của mẹ. Với Thanh Loan thì nhiều khi còn gọi ông Toàn là Ba, chứ riêng Phương Linh thì không. Cô chỉ cần thiết lắm thì gọi ông xưng tôi. Và có lẽ đến bây giờ cũng vậy.
Thời gian này ông Hùng rất bận nên cũng chỉ hỗ trợ thuê công ty mai táng trọn gói. Phần tro cốt của ông Toàn thì gửi lên chùa, còn bát nhang mang về ngôi nhà cũ của cha mẹ ông ta và thuê nguời dọn dẹp và nhang khói. Mọi việc xem như đã xong, cũng phần nào trọn nghĩa.
Chiều nay ông tranh thủ ghé quán cơm gặp động viên bà Thanh Hà. Lúc này quán cũng bớt đông khách. Vừa bước chân vào thì vô tình ánh mắt ông nhìn thấy một toán nguời, cả nước ngoài lẫn Việt nam đang ngồi ăn và nói chuyện với nhau. Bỗng ông giật mình khi nhận ra nguời ngồi ngoài cùng quay lưng lại với ông, có dáng người rất giống tên Chen. Sở dĩ ông nghi ngờ bởi hôm nay hắn mặc quần short, nên để lộ một vết sẹo dài trông giống như con đỉa nâu vắt ngang bắp chân phải. Trong lệnh truy nã Quốc tế có ghi chi tiết này, không hiểu hắn không đọc hay do chủ quan mà để lộ liễu như vậy.
Đã lỡ đi vào thì không thể quay ra tụi nó sẽ nghi ngờ và tẩu thoát. Ông Hùng đành đi vào trong, đồng thời gọi ngay cho đội điều tra phòng chống Ϯộι phạm về ma túy. Sau khi lực lượng trinh sát đã bao vây quán thì cũng là lúc mấy nguời kia phát hiện ra và bỏ chạy.
Nghĩ rằng bên ngoài quán đã bị bao vây, nên tên Chen vội lao vào phía trong ngay sát phòng pha chế, nhưng một bóng đen lao vụt ra chặn đường, kèm theo tiếng rít bên tai:
– Chen, lâu rồi không gặp…
Nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, mặc dù ông ta mang khẩu trang nhưng nhìn ánh mắt thì hắn thấy rất quen. Nhưng trong lúc này hắn cũng không còn thời gian để kịp nhận ra người đó là ai. Mục đích của hắn bây giờ là bằng mọi giá phải tẩu thoát. Sở dĩ hắn lao về phía này một là hắn theo dãy nhà vệ sinh để leo lên mái nhà kế bên. Hai là hắn chạy vào nhà bếp, tìm một nhân viên pha chế làm con tin để tìm cách ra ngoài rồi tính sau. Nhưng không ngờ lại gặp người cản đường, hắn gằn giọng:
– Tránh ra…nếu mày không muốn ૮.ɦ.ế.ƭ…
Kèm theo lời nói là ánh dao sáng xanh được hắn rút ra từ ống tay áo nhằm uy hϊếp người đối diện. Nhưng hình như ông ta không biết sợ, hắn càng nói thì ông ta càng tiến lại gần. Chợt ông Hùng phát hiện hắn đang lùi về phía phòng bà Hà, trong khi cάпh cửa phòng chỉ khép chứ chưa hề khóa lại. Giờ phút này ông không thể gọi hoặc lên tiếng, bởi như vậy vô tình vẽ đường cho hươu chạy. Nhưng nếu không ngăn chặn thì nếu hắn lọt vào phòng thì bà Hà và mọi người sẽ rất пguγ Һιểм, và rõ ràng tình huống lúc đó sẽ lại đổi chiều theo hướng có lợi cho hắn…
Trong lúc ông chưa biết xử lý thế nào, thì một bóng người từ phía sau tên Chen lao tới, tên kia cầm nguyên cái ghế ᵭ.ậ..℘ vào đầu tên Chen. Quá bất ngờ, hơn nữa tên Chen đang tập trung đối phó với ông Hùng, đồng thời hoàn toàn không ngờ có kẻ ᵭάпҺ lén phía sau. Chính vì thế nên hắn lãnh trọn cái ghế sắt vào đầu, ɱ.á.-ύ chảy lênh láng và té ngã xuống nền nhà.
Lực lượng côпg αп ập vào bắt tên Chen đưa đi Ьệпh viện, và rõ ràng tên thanh niên kia cũng cùng chung số phận. đến lúc này ông Hùng mới biết tên thanh niên chính là tên Việt Cường, con người chồng trước của bà Thúy Ái. Sở dĩ hắn tìm tên Chen để trả thù, bởi vì tên người Hoa này mà mẹ hắn bị bắt, và đi tù về Ϯộι vận chuyển ma túy. Nhưng hắn quên rằng chính hắn cũng đang bị côпg αп lùng bắt về Ϯộι ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người. Cho dù có nằm mơ thì hắn cũng không ngờ mình lại mang thân đi nộp. Chính tên Chen cũng không phải chỉ một mình tên Cường theo trả thù. Mà lực lượng an ninh cũng đang phục bắt hắn về Ϯộι lừa đảo và mua bán vận chuyển chất ma túy.
Sau khi toán người bị giải đi thì ông Hùng cũng vội ra xe quay về công ty. Ngoái đầu nhìn về phía phòng bà Thanh Hà, ông hơi áy náy bởi ông chưa kịp nói lời động viên với Bà. Nhưng về Việt nam lần này, ông lại may mắn phát hiện ra tên Chen, một tên lừa đảo quốc tế mà ℓực ℓượпg cҺức пᾰпg đang truy lùng. Lần này hắn sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về việc làm của mình.
Đang trong phòng bếp với nhân viên pha chế, thì bà Thanh Hà và tất cả mọi người nhận được thông báo yêu cầu vào phòng và đóng cửa lại. Khi thấy không còn động tĩnh thì bà vội ra ngoài. Chợt thấy ông Hùng từ trong quán đi ra xe thì bà lên tiếng:
– Anh Hai…
Nghe tiếng gọi của bà Hà thì ông Hùng quay lại:
– Anh có việc phải chạy về công ty, nếu xong việc sớm thì tối hai cha con ghé ăn cơm…
Thật tình bà Hà đang sốt ruột muốn biết tình hình về cô Diệu Linh thế nào? nếu cô ấy chưa làm gì thiệt hại đến công ty thì bà khuyên ông không truy cứu mà chỉ cho nghỉ việc là được rồi. Nhưng thấy ông Hùng có vẻ vội nên bà im lặng gật đầu.
Thật tình ông Hùng thấy bà đang buồn về việc ông Toàn đột ngột ra đi, nên ông không muốn bà phải suy nghĩ thêm về chuyện cô Diệu Linh nữa. Sở dĩ ông phải quay về ngay cũng vì chuyện của cô ta. Không hiểu mặc dù đang bị tạm giam nhưng cô ta vẫn biết thông tin ông Toàn đã quα ᵭờι, chính vì thế tất cả mọi Ϯộι lỗi cô ta đều đổ cho ông Toàn dựng chuyện, những lời khai của ông ta ở phòng chủ tịch cũng đã được dàn dựng sẵn. Theo như cuộc gọi trong điện thoại của ông Toàn, cũng chính là Thanh Loan con gáι ông ta gọi cho Ba chứ không liên quan gì đến cô ta. Vậy thì không có lý do gì mà có thể giam giữ cô ta hơn 72 tiếng đồng hồ.
Không hiểu cô ta muốn gì mà lại đòi gặp ông Hùng truớc khi lấy lời khai, cô ta còn nhấn mạnh rằng nếu ông Hùng không gặp thì sẽ hối hận. Ông Hùng cố gắng suy nghĩ xem mình có để kẽ hở nào mà cô ta nắm thóp được không? chỉ có thế để cô ta dùng nó như lá bùa hộ mệnh và ép ông phải đi đến chỗ đàm phán. Tuấn Duy cũng không kém phần lo lắng:
– Ba có phát hiện ra được kẽ hở nào không? thời gian gấp quá nên con không xem được hết các hợp đồng…
Suy nghĩ một hồi, ông Hùng nói:
– Ba cũng đang suy nghĩ rất có thể cô ta ᵭάпҺ hỏa mù, Ba sẽ có cách để cô ta nói ra đó là chuyện gì, từ đó mình mới tìm cách đối phó…
– Con nghĩ cũng chỉ còn cách đó thôi. Vụ hai đoạn băng ghi âm của tên Kiệt với cô ta, Ba đã đưa ra chưa?
– Chưa cần thiết. Vấn đề Ba muốn biết số tiền thất thoát của hai hợp đồng hiện nay đang ở đâu? Tại sao lô hàng kém chất lượng mà mình vẫn nhập vào để rồi không bán ra thị trường được.
– Con nhớ thời gian đó chính Ba ký hợp đồng…
– Bởi vậy mới nói, Ba nhớ thời gian đó mẹ con Ьệпh nặng rồi quα ᵭờι. Tất cả mọi việc đều giao cho trợ lý là cô ta…cho đến khi hàng không xuất được thì Ba cho kiểm tra và phát hiện hai lô hàng đều kém chất lượng…
Chợt như nhớ ra điều gì, ông vỗ tay vào đùi nói lớn:
– Tên Chen…đúng là hắn…
– Con cũng nghe cô ta báo cáo là tên Chen chủ mưu ᵭάпҺ tráo lô hàng. Nhưng hiện nay hắn đã bỏ trốn, bây giờ người chịu trách nhiệm vẫn là Ba…
Nhìn đồng hồ sắp đến giờ làm việc với cô ả Diệu Linh. Ông Hùng lấy điện thoại điện cho cơ quan điều tra, từ đầu dây bên kia, tiếng một điều tra viên nam lên tiếng:
– Alo…
– Chiều nay tôi có cuộc họp gấp với đối tác nên không đến gặp các anh như đã hẹn. Vậy sáng mai đúng 8 giờ tôi sẽ có mặt nhé…
Nhìn Tuấn Duy ngơ ngác không hiểu chuyện gì có liên quan đến cơ quan điều tra, mà Ba anh lại hẹn gặp họ. Nhưng bây giờ Ba đang rất bận, phải căng пα̃σ ᵭấu trí với cô ta nên anh cũng im lặng mà không nói gì.
Chờ cho Ba đi rồi, Tuấn Duy cũng ra xe đến quán cơm nhà bà Hà. Anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy bàn ghế, chén bát đang còn văng tung tóe dưới nền nhà thì vô cùng ngạc nhiên. Sau khi lễ phép chào bà Hà, anh hỏi:
– Quán vừa xảy ra chuyện gì ạ cô Út?
Không trả lời vào câu hỏi của chàng trai, bà Hà lại tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Bộ Ba cháu không nói gì sao?
– Dạ không, Ba cháu về rồi lại đi ngay…
Thấy vậy bà Hà hỏi anh:
– Cho cô hỏi một chút, tình hình giải quyết với cô Diệu Linh sao rồi?
– Có vẻ căng cô ạ…
– Mình đừng làm căng quá con ạ, trong công việc thì ai mà chẳng có sai sót. Nếu thiệt hại không đáng thì nên giáng cấp hoặc cho nghỉ việc thôi. Người ta nói “ Già néo đứt dây” quả không sai đâu con ạ…
– Thiệt hại lớn lắm, có thể nói cô ta thông đồng với một người Đài loan, ᵭάпҺ tráo lô hàng để rút tiền chênh lệch, gây thất thoát lớn cho công ty…
– Ôi trời. Cô cứ tưởng chỉ là một vài sơ xuất nhỏ trong hợp đồng chứ ai ngờ cô ta lại to gan đến như vậy…
– Đã thế cô ta còn không nhận Ϯộι mà còn thách thức Ba con…
– Hèn gì thấy Ba con có vẻ vội vàng lắm…
Chợt nhớ ra chuyện gì, Tuấn Duy liền hỏi:
– Vừa rồi xảy ra chuyện gì mà bàn ghế, chén đĩa bể hết trơn vậy cô Út?…
– Ui trời, con nhắc mới nhớ. Giờ cô Út đang còn run đây nè…
Rồi bà kể cho anh nghe trưa nay quán đang có một toán khách thì ông Hùng đến. Lúc đó bà đang ở nhà bếp thì thấy ông Hùng đi đến nói rất nhanh:
– Dừng công việc lại. Tất cả lui vào phòng nhanh lên, cho dù ngoài này có xảy ra chuyện gì thì cũng tuyệt đối không được ra nhớ chưa?
Nói như ra lệnh xong thì ông Hùng lui ra ngoài, còn mọi người vội vàng đi nhanh vào phòng. Rồi chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, mà thấy côпg αп rồi tiếng bàn ghế chén bát đổ bể. Bà có cảm giác ở ngoài đang có cuộc ᵭάпҺ nhau giữa hai bên, hay côпg αп đang bao vây bắt một ai đó. Nhưng nếu đúng là như vậy thì tại sao ông ấy lại không tránh mặt mà lại tham gia làm gì chứ?
– Vậy bao giờ thì cô ra ngoài?
Nét mặt vẫn còn hσảпg hốϮ, bà Thanh Hà kể tiếp:
– Mãi đến khi thấy bên ngoài im ắng thì mọi người mới dám đi ra. Lúc đó cô nhìn thấy Ba cháu cũng đang đi ra xe thì ngạc nhiên, bởi rõ ràng Ba cháu đến đây là để ăn cơm, vậy mà tại sao lại ra về, tuy nhìn dáng rất vội nhưng cô Út vẫn gọi thì Ba chỉ ngoảnh lại nói rằng phải về công ty ngay, rồi tối cùng con đến ăn cơm…
Lúc này Tuấn Duy mới nhớ đến cuộc điện thoại mà Ba điện cho cơ quan điều tra. Mặc dù anh rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không còn cách nào khác là chờ đợi. Chỉ có chờ câu trả lời từ Ba thì mọi việc mới được sáng tỏ…