Nghề tình nhân – Chương 5

Tác giả : Trang Buby

Khi Dương nói câu đó tôi sợ mình nghe nhầm nên vội vàng hỏi lại:

– Sao cơ ạ?

Ánh mắt của anh nhìn tôi đầy vẻ mιệt ϮҺị, giống như kiểu anh ta nghĩ tôi là con cáo già nhưng vẫn giả vờ ngây thơ. Rồi anh chậm rãi nói:

– Cô muốn tiếp cận tôi lắm đúng không?

– Thì sao ạ?

– Vậy thì cô thành công rồi đấy. Thực ra tôi thấy cô lần đầu cũng rất chuyên nghiệp nên tôi quyết định sẽ mua lại thời gian của cô trong 3 tháng. Chỉ cần cô biết nghe lời, an phận, mỗi tháng tôi sẽ cho cô tiền sinh hoạt. Công việc thì đơn giản lắm, chỉ cần cô phục vụ nhu cầu cho tôi là được.

Rõ ràng là mục đích tôi đạt được sớm hơn rất nhiều so với dự kiến ban đầu mà sao lòng tôi bỗng thấy hẫng một cái giống như mình vừa ᵭάпҺ mất thứ gì đó rất quan trọng. Sâu thẳm trong trái tιм tôi, một nỗi đau vô hình không ngừng rấy lên. Ừ thì tôi l.à.๓ t.เ.ề.ภ thật đấy nhưng ít nhất tôi vẫn còn chút ʇ⚡︎ự trọng. Cuối cùng tôi vẫn phải đồng ý:

– Dạ được ạ.

– Vậy làm ngay thôi nhỉ?

Nói xong Dương bước đi trước, tôi bước theo sau. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ nhưng lần này khác hoàn toàn với lần đầu. Nếu là lần đầu tôi nhìn thấy Dương như nhìn thấy con mồi ngon thì lần này tôi lại thấy ngượng ngùng và xấu hổ. Dương ngồi sẵn tгêภ giường, anh ra lệnh:

– Lại đây cởi áo đi.

Tôi khẽ siết chặt tay lại, biết ทɦụ☪ nhã nhưng vẫn hèn mọn bước đến cởi từng cúc áo cho anh. Tôi không có kinh nghiệm nên làm gì cũng lóng ngóng, cuối cùng anh hất tay tôi ra khỏi rồi ʇ⚡︎ự mình cởi cúc áo cho mình.

Anh nhìn tôi, cười lạnh nói:

– Gái ngành thì không cần giả vờ làm gì cho mắc mệt. Chuyên nghiệp lên!

Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn ϮιпҺ thần để bị sỉ ทɦụ☪ rồi nhưng khi nghe anh ta nói vậy, lòng tôi vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng. Thế nhưng mặt tôi vẫn cố tỏ ra bình thường, chủ động cúi xuống ђô.ภ l-ê.ภ ς.ổ anh, bàn tay vừa ѵυốŧ ѵε khuôn ռ.ɠ-ự.ɕ trần của anh vừa run run. Lần đầu chúng tôi diễn ra thế nào bây giờ tôi cũng chẳng nhớ nữa. Bởi vậy dù đây là lần thứ hai nhưng kinh nghiệm của tôi vẫn như đứa lần đầu. Tôi cố tỏ ra thành thục lắm nhưng rồi sờ hết chỗ này đến chỗ khác mà sắc mặt anh vẫn như cũ.

Cuối cùng Dương đã không đủ kiên nhẫn nữa mà chủ động đẩy tôi xuống giường, chiếc ςủ-α q-μý nhanh chóng thúc thẳng vào t-.ђ.â.ภ ๔-ư.ớ.เ người tôi. Lần này chắc do tôi căng thẳng nên còn cảm giác đau hơn cả lần đầu. Dương lại càng không để ý đến sắc mặt tôi, chỉ тһô Ьạᴏ đâm vào.

Vừa làm anh vừa bảo:

– Sao không гêภ?

– Em…đau.

– Đau?

Nói xong anh liền nhìn tôi rồi cười khinh bỉ. Tôi với anh cũng không ai nói chuyện với nhau, trong phòng chỉ còn tiếng đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ ҳάc ϮhịϮ khi nhẹ khi mạnh của chúng tôi. Khi mọi thứ lên cao trào thì anh mới chịu giải phóng, ấn mạnh hông mấy cái quyết liệt rồi nhấn một cú thật sâu, cuối cùng dừng hẳn.

Sau đó vẫn như lần trước, anh lạnh lùng rút ra rồi vào phòng tắm. Tôi nằm tгêภ giường cho đỡ đau một lát rồi lồm cồm bò dậy mặc quần áo. Vừa kéo khoá quần lên xong xuôi thì Dương quấn chiếc khăn tắm bước ra, tôi định xin phép ra khỏi phòng thì Dương cầm ví rồi rút ra trong đó một số tiền mệnh giá 500 ngà.n đưa cho tôi:

– Tiền công của cô hôm nay.

Tôi nhìn những tờ tiền trước mặt mình, biết ทɦụ☪ nhã nhưng vẫn đưa tay ra cầm:

– Cảm ơn anh.

– Khỏi cần bày đặt cảm ơn. Mà nhớ uống tђยốς tгáภђ tђคเ cẩn thận, đừng để sau này có hậu quả thì…

Dương nói đến đây thì ngừng lại, không nói tiếp nữa, mà tôi cũng ʇ⚡︎ự hiểu nên thẳng thắn trả lời:

– Em biết mà. Em cũng còn phải lo thân mình nữa chứ. Em mà có con với anh thì sau này em lấy chồng kiểu gì.

– Biết vậy thì tốt. Còn điều này nữa, trong thời gian qua lại với tôi, đừng để tôi phát hiện ra cô còn qua lại với thằng nào khác. Mỗi tháng cô cần bao nhiêu tiền cứ nói thẳng, tôi sẽ cung cấp đủ.

– Vâng.

– Ra ngoài về đi. Từ giờ không cần phải đến đây nữa, có gì tôi sẽ gọi.

– Em biết rồi.

Sau khi bước qua khỏi cάпh cửa tôi lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười giả dối khi nãy. Tôi đi thẳng xuống tầng rồi ra cổng bắt xe về phòng trọ. Thực sự mỗi bước đi của tôi bước rất đau, nỗi đau mà tôi cảm nhận thấy nó gấp mấy lần lần đầu tiên. Về đến nhà trọ, tôi đi thẳng vào nhà tắm xả nước, cố kỳ cọ những vết nhơ tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể nhưng mà có kỳ đến trầy da tróc ϮhịϮ thì vẫn thế!

Cô Sang sau khi biết tôi sẽ ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ nhân của Dương trong 3 tháng thì vui như vớ được vàng. Cô dặn tôi những món Dương thích, kể cả trong đó có món mà tôi ghét thì cũng phải cố tỏ vẻ thích ăn cùng Dương.

Buổi trưa hôm ấy tôi đến Ьệпh viện với thằng Minh nhưng thằng bé ngủ rồi nên cái Nhung liền kéo tay tôi ra một góc hỏi chuyện:

– Sao rồi? Tao tưởng mày đi đến nhà ông Dương cơ mà.

– Ừ sáng nay đến lúc rồi về.

– Ơ tưởng làm giúp việc.

– Tao đến cái ông Dương đã nhận ra ý đồ của tao là tiếp cận ổng rồi.

– Ô đéo mẹ, thế là bị đuổi à?

– Không. Ông ấy nói thẳng vấn đề, ý là bây giờ tao giống kiểu tình nhân trong bóng tối của ông ấy 3 tháng. 3 tháng đó ông ấy sẽ chu cấp tiền cho tao.

Cái Nhung nghe xong liền vỗ tét đùi khoái:

– Đấy, tao bảo mà, mày vừa xinh lại còn ƭ૨.เ-ɳɦ thì thằng nào chẳng thích bao nuôi. Cái giống đại gia nó hay thế lắm, toàn tìm những em rau sạch như mày thôi. Nuôi một thời gian ngắn lại thay áo mới.

– Ừ. Chỉ khổ phụ nữ mình thôi. Đời bạc thật.

– Thôi kệ mẹ đi nghĩ làm gì nhiều. Mà công nhận có mỗi cái việc mày với ông Dương quất nhau mà tao nôn nao dễ sợ. Thiệt tình chứ mày được sướиɠ chứ tao sướиɠ đâu.

– Con hâm. Mà thế này thì thời gian tới phải nhờ mày nhiều đấy.

– Ừ yên tâm, thời gian này tao rảnh.

Nói rồi tôi lấy trong túi ra đưa cho cái Nhung 5 triệu để nó chi tiêu trong thời gian tới. Cái Nhung cứ nhất quyết không nhận làm hai đứa tôi giằng co mãi cho tới khi bác sĩ Lê đi tới đưa cho tôi đơn tђยốς mua thêm cho Minh.

Minh nằm viện thêm mấy ngày thì được xuất viện. Nghe bác sĩ tư vấn là nên để em sống ở trong môi trường tốt, đại loại là không khí trong lành. Mà cái xóm trọ tôi đang ở lại quá ồn ào, chật hẹp và khói bụi. Sau một hồi suy nghĩ và bàn bạc với cái Nhung thì chúng tôi quyết định sẽ thuê riêng một căn hộ chung cư giá bình dân 3 triệu rưỡi tгêภ một tháng. Và trước mắt ba người chúng tôi sẽ dọn về sống chung. Buổi chiều hôm Minh được xuất viện về tôi có đến gặp bà chủ trọ thanh toán tất cả các khoản nợ. Bà chủ trọ thấy tôi báo không thuê nữa liền cười nói:

– Đấy cô bảo mày ngay mà. Quen được đại gia cái có phải sướиɠ hơn không. Việc quái gì mà phải khổ như trước.

Tôi không biết trả lời thế nào nên chỉ biết trả lời cho xong chuyện:

– Dạ vâng ạ.

– Thế chuyển đi nơi khác ở rồi thì sau này có giàu cũng đừng quên cô đấy.

– Dạ vâng. Cháu cảm cô đã giúp đỡ chị em cháu trong thời gian qua. Cháu xin phép cô, chị em cháu đi đây ạ.

– Ừ, nhớ giữ liên lạc đấy.

– Dạ vâng.

Ổn định nhà cửa mọi thứ xong xuôi cũng đã một tuần tôi vẫn chưa thấy Dương gọi, mà chỗ nhà hàng tôi làm cũng giục lắm rồi nên sáng đó tôi quay trở lại nhà hàng làm việc. Vừa bước chân đi làm thì chị quản lý đã kéo tay tôi lại bảo:

– My trông nhà hàng hộ chị tí. Chị đi vệ sinh cái đã, sáng không biết ăn phải cái đếch gì mà đau bụng quá.

– Dạ vâng ạ. Thế chị đi đi.

Chị quản lý vừa đi khỏi chưa được bao lâu thì từ ngoài cửa một người phụ nữ dắt theo một chú chó khá to bước vào. Mà theo quy định của nhà hàng thì chó to không được vào trong nên tôi đành tiến lại bảo người phụ nữ ấy:

– Dạ em chào chị ạ. Thật ngại quá, theo như quy định của nhà hàng bên em thì chú chó này không được vào ạ.

Người phụ nữ nghe tôi nói vậy liền tháo chiếc kính đen xuống, giương đôi mắt đầy vẻ coi thường nhìn tôi:

– Đây là con trai của tôi, cô bảo ai là chó?

– Dạ vâng ạ. Nhưng chị thông cảm giúp em, đây là quy định của nhà hàng bên em.

Tôi vừa dứt lời thì người phụ nữ kia liền thay đổi sắc mặt, rít giọng lên cҺửι:

– Cô là ai mà dám nói giọng điệu đó với tôi. Làm phục vụ nhà hàng mà không biết tôn trọng khách hàng à? Đây là con trai tôi, nó còn đáng giá hơn cái loại nghèo hèn như cô đấy.

Người phụ nữa kia vừa nói xong, không để tôi nói một lời nào đã oang oang mồm gọi lớn:

– Chủ nhà hàng đâu… ra đây mà xem nhân viên làm ăn thế này à? Các người biết tôi là ai không?

Lúc ấy tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi. Dù tôi có cố gắng nín nhịn kêu chị ta bình tĩnh nhưng nghe xong chị ta chỉ cười khẩy rồi làm lớn chuyện hơn. Chị chủ nhà hàng rất nhanh sau đó cũng có mặt, chị nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu rồi quay qua nói nhỏ nhẹ với người phụ nữ kia:

– Dạ tôi là chủ nhà hàng ạ. Không biết nhân viên của tôi đã làm gì để quý khách không hài lòng?

– Chị là chủ nhà hàng? Vậy chị có biết tôi là vợ của giám đốc Từ, người mà một tháng đặt biết bao nhiêu bàn tiệc bên nhà hàng này không? Ngay lập tức tôi muốn chị kêu cô ta xin lỗi tôi đi. Cô ta đã làm con trai tôi sợ đấy.

Chị chủ nhà hàng liếc mắt nhìn một ʋòпg, chắc nghe chị ta nhắc đến con trai nên tưởng là một đứa bé chứ không nghĩ đó là một chú chó. Tôi thấy vậy vội vàng giải thích:

– Em thấy vị khách này dắt theo chú chó này vào tới cửa thì em mới bước đến lịch sự nói với chị ấy là nhà hàng có quy định không được mang theo chú chó này vào. Em nghĩ em không làm gì sai cả.

– Cô ăn nói lịch sự? Cô nói chỉ thiếu điều leo lên đầu tôi mà ngồi luôn đó.

Chị ta vừa dứt lời thì một giọng nói quen thuộc vang lên:

– Vậy thì cô nhân viên kia ngồi lên đầu cô ta luôn cho đủ.

Theo phản xạ tôi quay về phía phát ra giọng nói, tôi thấy Dương mặc cả cây đen từ ngoài bước vào, đi theo sau anh còn có một người đàn ông khác. Chị ta nghe Dương nói vậy sắc mặt liền xám xịt lại đáp:

– Anh là ai? Chuyện của anh à mà anh xía vô?

Dương nghe xong hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại, ánh mắt trước sau vẫn sắc lạnh ʇ⚡︎ựa như dao, lạnh lùng cất lời:

– Cô không đủ tư cách để biết tôi là ai.

– Anh….??? Rốt cục anh và con nhân viên này có quαп Һệ gì mà anh bênh nó? Hay cũng là một bọn khố rách áo ôm cả.

Lúc ấy tôi thấy người đàn ông phía sau lưng anh ta định tiến lên thì Dương khẽ giơ tay làm cho anh ta ngay lập tức dừng hành động lại. Dương nhìn người phụ nữ, nhếch môi hỏi:

– Vậy cô với con chó này có quαп Һệ gì?

– Nó là con trai tôi.

– Người phụ nữ đầu tiên tгêภ thế giới mà tôi thấy đẻ ra chó. Bảo sao cái mặt lại ҳúc ρhα̣m người nhìn thế.

Nghe Dương nói mà dù đang tức tôi cũng phải bật cười. Nhưng tôi nào dám cười to, phải cố gắng nín nhịn nụ cười lại để dành cười sau. Người phụ nữ kia cũng tức đến xanh cả mặt, vừa định nói lại thì bị một người đàn ông bước đến kéo tay, bộ dạng khúm núm lo sợ nói:

– Cậu Dương…

Nói rồi người đàn ông quay sang người phụ nữ rít nhỏ:

– im miệng ngay không, cô thích công ty ăn cám cả lũ à?

– Sao anh lại ở đây?

– Biết đây là ai không? Là người tôi khó khăn lắm mới xin gặp được hôm nay đấy. Trời ạ con mụ đàn bà thối tha này, cô sắp làm hỏng hết việc lớn của tôi rồi.

Lúc này người phụ nữ kia nhanh chóng thay đổi sắc mặt rồi quay sang nhìn Dương, hạ giọng nói:

– Anh là sếp Dương sao? Vậy cô gáι này là…?

Dương không thèm liếc nhìn tôi mà lạnh nhạt đáp:

– Tôi không liên quan gì đến cô ta. Nhưng chuyện vừa nãy tôi thấy cô sai rõ rành rành. Tôi đang suy nghĩ xem có nên ký hợp đồng với một người có tư cách tồi vậy không?

– Tôi xin anh, xin anh hãy ký hợp đồng với chồng tôi đi. Chuyện của tôi không liên quan tới anh ấy.

Dương đút hai tay vào túi quần, lừ lừ mắt trả lời:

– Muốn tôi ký hợp đồng lắm sao?

– Dạ vâng ạ.

– Vậy thì cô nên thành tâm xin lỗi con chó này đi. Nó làm con của cô cũng thật mang tiếng.

Dương thấy cô ta chần chừ liền lạnh lùng bước đi. Sau đó cô ta lại cuống quýt nói:

– Xin anh chờ lát, tôi sẽ xin lỗi con chó này mà. Tôi xin lỗi mà.

Thế nhưng Dương vẫn không hề dừng chân lại. Sau đó mọi người giải tán, tôi đứng thất thần mãi, tại sao trong đầu tôi cứ nhớ đến câu nói “ tôi không liên quan gì đến cô ta” của Dương, câu nói ấy lại làm tôi gai gai trong lòng. Kể ra cũng buồn cười thật ấy, ngủ với nhau hai lần rồi nhưng vẫn không liên quan. Hoá ra, cái giá của nghề tình nhân chính là sống trong bóng tối…mãi mãi trong bóng tối mà thôi!

Buổi tối tôi vừa ăn cơm xong thì Dương gọi điện tới:

– Cô đang ở đâu?

– Em đang ở nhà.

– Qua với tôi một lát.

Nói xong Dương liền tắt máy, nhanh chóng tin nhắn địa chỉ hiện đến. Đó là một khu chung cư cao cấp, anh cho tôi cả số nhà và mật mã. Lúc tôi đến nơi thì Dương chưa về, thế nên tôi lại tranh thủ vào ๓.ạ.ภ .ﻮ xem vài kỹ năng ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ. Dù sao với cái thân phận tình nhân thì tôi vẫn còn rất non nớt và gượng gạo so với những người trong nghề. Với lại, tôi phải ҳάc định một khi đã bước chân vào con đường nhơ nhớp này thì phải tập vất bỏ hết liêm sỉ, tức là mỗi lần đối diện với anh tôi phải cố gắng bình thản và thoải mái giống như chuyện thường ngày.

Lúc sau thì Dương cũng về, và vẫn giống như hai lần trước, anh nhìn thấy tôi là lao vào lấy chỗ giải toả. Khác so với mọi lần là bắt tôi đổi tư thế đứng áp mặt vào tường, một tay anh giữ eo tôi, một tay chống vào tường, giọng anh khàn đục hỏi:

– Thoả mãn không?

Thoả mãn cái gì mà thỏa mãn? Đau sắp ૮.ɦ.ế.ƭ đến nơi rồi mà tôi đâu dám trả lời thẳng, tôi gật gật đầu đáp lại:

– Thoả mãn, anh làm thế nào cũng thoả mãn.

– Thoả mãn rồi thì гêภ to lên.

Cổ họng tôi khi ấy khô không khốc nhưng vẫn cố gắng nuốt một ngụm nước bọt rồi bắt đầu phát ra những tiếng гêภ miễn cưỡng. Xong xuôi anh bảo tôi:

– Từ mai cô nghỉ làm ở nhà hàng đó đi.

– Tại sao vậy ạ?

– Tiền tôi đưa không đủ với cô à?

– Dạ đủ nhưng em đi làm cho đỡ buồn chân tay. Với lại em làm nhà hàng này cũng lâu rồi.

– Cô nghỉ đi, yên tâm sau này kết thúc với tôi, tôi sẽ giới thiệu cho cô nhà hàng lớn hơn. Ở đó cũng nhiều khách sộp không kém tôi đâu.

Tôi biết thừa mình đang bị anh mỉa mai nên cũng không thèm chấp, lập tức trả lời:

– Được thế thì tốt quá. Cảm ơn anh trước nhé.

Dương lập tức quay sang nhìn tôi, ánh mắt u ám của anh càng trở nên sâu thẳm, giống như đang tức giận. Nhưng mà kỳ lạ dù tức giận đến mấy thì vẻ mặt anh vẫn thờ ơ như thường, thậm chí còn rất bình thản trả lời tôi rằng:

– Cứ ngoan đi rồi cái gì cũng có.

Dương vừa dứt lời thì điện thoại anh vang lên, ngay lập tức anh nhìn màn hình điện thoại rồi ra hiệu cho tôi lặng im. Tôi cũng biết ý nên quay mặt vào góc tường, bên tai tôi nghe tiếng giọng nói một cô gáι từ điện thoại vọng ra:

– Anh ơi mai kỷ niệm ngày cưới bố mẹ em. Tối mai anh nhớ đến nhà dùng bữa tối nhé.

– Ừ anh biết rồi.

– Mà bây giờ anh có rảnh không?

– Anh rảnh, làm gì thế?

– Tới đón em ở nhà cái Quỳnh được không? Nay em đi sinh nhật nó, có uống chút ɾượu nên hơi chóng mặt.

Dương im lặng một lúc rồi nhìn xuống đồng hồ tгêภ tay, gật đầu đứng dậy:

– Ừ anh chạy xe qua luôn đây.

Nói rồi Dương bước đi luôn mà không thèm nói với tôi một câu. Sau khi anh đi khỏi rồi, ʇ⚡︎ự nhiên tôi thấy lòng mình nổi lên hồi chua xót vô cùng. Thế rồi tôi cũng nhanh chóng bắt xe về nhà. Lúc về đến nhà tôi thấy cả cái Nhung và Minh ngủ hết rồi. Điện thoại tôi cũng bắt đầu vang lên tiếng “ting” tin nhắn tài khoản cộng thêm 5 triệu đồng từ Vũ Thế Dương chuyển.

Đêm ấy tôi nằm mãi chẳng ngủ được. Tự nhiên trong đầu lại cứ lởn vởn cuộc trò chuyện ngắn ngủi của anh và cô gáι kia. Từ ngày gặp Dương, anh chưa bao giờ nói nhẹ nhàng với tôi một câu, thậm chí dù ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ với tôi nhưng ánh mắt anh tràn ngập sự khinh thường.

Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại tôi báo tin nhắn đến. Cầm lên thì tôi thấy bác sĩ Thành nhắn ở mesenger:

– Chưa ngủ à cô gáι?

Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã 12 giờ 25 phút, tôi ngạc nhiên hỏi lại:

– Dạ em chưa. Mà anh cũng chưa ngủ ạ, em tưởng bác sĩ phải ngủ giờ giấc chuẩn lắm chứ.

Tin nhắn vừa gửi đi thì Thành gửi cho tôi một tấm ảnh trong phòng trực của Ьệпh viện. Rồi anh nhắn:

– Cũng muốn ngủ lắm nhưng hôm nay anh còn trực.

Lần đầu tiên bác sĩ Thành xưng “anh” với tôi nên tôi cảm thấy lạ lẫm thế nào ấy. Tôi mỉm cười nhắn lại:

– Dạ vâng ạ. Nhưng anh cũng phải tranh thủ chợp mắt đi không mệt lắm.

– Ừ anh biết rồi. Minh nhà em thế nào rồi?

– Dạ trộm vía ổn anh ăn. Bữa em còn ăn được 2 bát cơm.

– Vậy là tốt rồi, nhớ khám định kỳ và uống tђยốς hằng ngày. Có gì không ổn cứ nhắn anh.

– Dạ em cảm ơn anh. Biết ơn anh nhiều lắm, hơn năm qua chị em em làm phiền anh quá.

– Có gì đâu. Cùng lắm mời anh bữa cơm là được.

Tôi không biết bác sĩ Thành nói thật hay trêu nữa nhưng tôi vẫn cười tươi nhắn lại:

– Nhất trí anh. Được thì cuối tuần này luôn nhé.

– Ok em. Thôi muộn rồi ngủ đi. Chúc em ngủ ngon.

Nói xong tôi cũng nhanh chóng tắt điện thoại đi ngủ. Cứ như thế thời gian trôi qua thêm mấy ngày nữa là đến cuối tuần. Mấy ngày vừa qua tôi và Dương cũng không liên lạc với nhau nên cả ngày tôi chỉ quanh quẩn ở nhà với Minh. Tranh thủ những lúc rảnh tôi có học thêm nấu ăn và nấu cho em những món đắt tiền mà trước đây em chưa từng được ăn. Nhớ những ngày vất vả ăn uống khổ sở ở phòng trọ, bây giờ nghĩ lại tôi chỉ muốn bù đắp cho em những thứ tốt nhất. Minh vừa ăn vừa hỏi:

– Mấy món này đắt lắm đúng không chị?

Tôi mỉm cười lắc đầu:

– Không, không đắt lắm đâu. Minh cứ ráng ăn cho nhanh lại sức nhé.

– Em cũng khỏe hơn rồi, hay là chị cứ cho em ăn mấy món bình thường như trước thôi. Chứ như thế này chị lấy đâu ra tiền?

– Chị vẫn còn tiền mà.

Cái Nhung ngồi bên cạnh sợ thằng Minh không tin nên nói thêm:

– Minh yên tâm, chị My em dạo này bán hàng online kiếm tốt lắm nên không sợ không có tiền đâu. Em cứ chịu khó ăn nhiều vào.

– Em tưởng mình chị Nhung bán hàng thôi.

– Không, chị My lên đơn, chị đóng hàng.

– Dạ vâng ạ.

Nói rồi thằng bé cúi xuống ăn tiếp. Tôi nhìn cái Nhung, chỉ biết thở dài. Làm sao mà tôi có thể nói sự thật cho em biết về cái nghề của mình đây. Cũng may mà mấy hôm nay cái Nhung bán hàng tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ trộm vía cũng nhiều đơn nên thằng bé mới tin. Nghĩ đến đó tôi bỗng thấy nặng nề vô cùng, có lẽ tôi cũng phải dần tìm hướng đi cho tương lai của mình thôi.

Thế rồi cái chuyện hẹn ăn cùng bác sĩ Thành tôi cũng quên khuấy đi. Cuối cùng bác sĩ Thành nhắn tin tôi mới nhớ ra:

– Chiều nay hẹn em ăn nướng ở BBQ nhá. Hôm nay trời mát, ăn nướng là hợp lý.

Đầu óc tôi dạo này chán quá, tôi khẽ đưa tay vỗ nhẹ mấy cái lên trán mình rồi nhắn lại:

– Dạ vâng ạ. Vậy hẹn anh 4 giờ nhé.

Chiều đó tôi mặc một chiếc váy màu trắng, trộm vía da tôi cũng gọi là trắng từ nhỏ nên chỉ cần tô thêm chút son là ổn. Ngắm nghía trong gương một hồi thấy mọi thứ ô kê tôi mới bắt xe đến điểm hẹn. Cái Nhung thấy tôi ăn mặc đẹp liền tủm tiền cười trêu:

– Đi đến với Dương soái ca à?

– Không, nay có hẹn với bác sĩ Thành.

– Ừ nhưng đang ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ nhân của ông Dương mà hẹn trai khác phải cẩn thận không ông thấy.

– Tao nghĩ chắc không thấy đâu. Hình như ông ấy đi công tác rồi, tuần nay không thấy liên lạc.

– Ừ thế thì tốt. Đi chơi vui vẻ nhá.

– Nấu cơm cho Minh giúp tao nhé.

– Biết rồi mà.

Lúc tôi đến nơi thì thấy Thành đã đứng trước cửa quán chờ. Mà kể ra ông này sau khi cởi bỏ bộ đồ làm việc ra thì thấy dáng dấp mọi thứ cũng giống chồng quốc dân của hội chị em phết. Tôi tiến lại gần mỉm cười hỏi:

– Anh chờ em lâu chưa?

– Cũng mới thôi. Mình vào trong nhá.

Tôi gật đầu, vừa bước đi thì điện thoại tôi vang lên tin nhắn. Sau đó tôi dừng chân lại cầm điện thoại xem thì thấy tin nhắn của Dương nhắn đến làm nụ cười tгêภ môi tôi phải vụt tắt. Dương bảo:

– Qua nhà được không?

– Anh chờ em một lúc nhé. Em đang bận chút.

Tin nhắn vừa gửi đi thì tôi thấy Thành cười tươi lên tiếng:

– Ơ Dương, ông cũng đi ăn ở nhà hàng này à?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *