Bà Loan quyết tâm trả lại cháu bằng được cho gia đình bà Vân, bình thường bà Loan bế bé Bống tới trả nhưng không trả được vì Ánh Dương nhất quyết không nhận con và bà Vân không chịu nhận cháu, thế là bà Loan nghĩ ra một cách mới…
Mới sáng sớm , bà Vân dậy đi tập thể dục, bà chỉ cài cửa chứ không khoá , thế là bà Loan đã chờ sẵn ở gần đó và nhanh chóng bế bé Bống vào trong nhà, đặt bé Bống ở phòng khách rồi bà Loan nhanh chóng đi về.
Một lát sau Ánh Dương tỉnh giấc vì nghe tiếng trẻ con khóc, cô dậy đi ra phòng khách cô hoang mang khi thấy Bống nằm ở đó, cô lẩm bẩm
“Tại sao con bé lại nằm ở đây rồi, chắc bà Loan rình mò nhà mình rồi tìm cách trả lại đây mà”
“Mẹ nó cay thế, mình đã bảo mình không nuôi rồi , thế mà nhà nó cố trả bằng được”
Ánh Dương thấy bé Bống khóc cô ta quát
-Khóc cái gì mà khóc.. mẹ kiếp .. mày đúng là nghiệp chướng mà”
-Thằng bố mày lại nghe con mụ già đó nên không nuôi mày nữa .. cái loại người không có lập trường , suốt đời bám váy mẹ mà sống.
-Người ta mất công mang thai 9 tháng 10 ngày rồi mất công sinh mày ra rồi, thế mà có việc nuôi thôi cũng không nuôi, mẹ nhà nó chứ , điên thật mà.
Ánh Dương cҺửι một hồi liền, con bé khóc cô ta không thèm dỗ , không thèm bế, để con bé mới 3 tháng tuổi khóc ngặt nghẹo vì khát sữa.
…,
Bà Vân đi tập thể dục về thấy đứa bé nằm ở giữa nhà bà vội gọi Ánh Dương
-Ánh Dương.. sao con bé lại ở đây thế này.
-Thì tại mẹ đi tập thể dục không chốt cửa cổng , bà Loan đem nó vào từ sáng sớm rồi.
-Cái bà già khốn пα̣п, đã nói như thế rồi mà vẫn cố tình, không biết đầu bà bị làm sao nữa.
-Mẹ đem nó qua nhà bà Loan trả đi.
Bà Vân thở dài rồi nói
-Bà ý không nhận lại đâu, bà ý cô tình trả lại bằng được thế mà, hay là mình nuôi nó, vì nó là con của con mà.
-Nuôi nó rồi con lấy chồng sao được, con đang câu một thằng đại gia, giờ mà để lộ chuyện con có chồng có con riêng chắc nó chạy luôn đó, con có ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không nuôi đứa bé đâu.
-Thế giờ phải làm sao đây.
-Để con mang nó tới cô nhi viện.
-Ờ hay thế cũng được, hàng tháng mẹ sẽ tới đó thăm nom con bé.Chúng ta không để nó thiếu thốn gì là được.
-Vâng.
-Giờ mẹ về quê ăn cỗ, con ở nhà ʇ⚡︎ự lo liệu nhé.
-Vâng con biết rồi.
….
Bà Vân đi vắng, ở nhà Ánh Dương gọi taxi rồi bế bé Bống tới cô nhi viện, Bé Bống là con gáι Ánh Dương rứt ruột đẻ ra nhưng cô ta lại nhất định không nuôi , cô ta đẩy con gáι mình đi bằng được, một người ᵭộc ác tàn nhẫn như cô ta đáng bị sống cô ᵭộc cả đời .
Ngồi tгêภ xe mang con tới cô nhi viện Ánh Dương lại nghĩ
“Mang nó tới cô nhi viện, ở đó nhiều người lắm, rồi người ta lại biết mặt mình thì không ổn, chuyện này càng người ít chuyện càng tốt”
“Hay là mình mang nó tới một nơi vắng vẻ để nó ở đó .. cho người ta mang về nuôi còn hơn. Như vậy sẽ không ai biết mình cả”
Suy nghĩ một lát rồi Ánh Dương bảo lái xe dừng lại
-Anh cho mẹ con em xuống đây.
-Em xuống đây à, ở đây vắng vẻ thế, mẹ con em tới đâu thì anh chở tới đó luôn, mẹ con em xuống đây chờ ai hả?
-Bạn em đang qua đón sắp tới nơi rồi, anh cứ để mẹ con em xuống đây đi.
-Ờ thế cũng được.
Anh tài xế để hai mẹ con Ánh Dương xuống rồi lái xe đi, Ánh Dương bế con gáι tгêภ tay cô suy nghĩ mông lung
“Hay là mình để nó ở đây nhỉ..ở đây vắng người không ai biết mình cả, chứ giờ mang tới cô nhi viện đông người mình thấy không ổn chút nào”
Ánh Dương nhìn lên bầu trời, sắp mưa rồi, cơn mưa sầm trời lại,cô nghĩ :
“Để đứa bé ở đây nhỡ trời mưa thì phải làm sao?
“Mà chắc chắn sẽ có người đi qua, không sợ mưa đâu”
Ánh Dương nhìn trước ngó sau rồi để bé Bông nằm dưới gốc cây đa rồi cô chạy một mạch không ngoảnh lại nữa, cô ta đã vứt bỏ đứa con ruột của mình ở dưới gốc cây, giữa đoạn đường vắng và trời đang nổi cơn giông.. đầu óc Ánh Dương ấu trĩ quá rồi, cô ra vì sợ mọi người biết nên cô ta mang con tới một nơi vắng vẻ để bỏ con mình ở đó.. nếu trời mưa mà không có ai đi qua thì con bé ૮.ɦ.ế.ƭ chắc chứ sống sao nổi nữa. Cô ta là một người mẹ nhưng là một người mẹ ᵭộc ác ɱ.á.-ύ lạnh nhất thế gian này.
….
Ánh Dương đi được một đoạn xa, có một chiếc xe đi tới cô liền vẫy
-Ta xi..
-Chị về đâu ạ?
-Cho chị về phố.. A..
Ánh Dương lên xe được một đoạn thì trời đổ mưa to, giông bão mạnh… cô ta chợt nhói lòng.. nhưng cô ta vẫn mặc kệ không quay đầu lại .
…..
Khánh đi làm về anh thấy bà Loan ngồi xem ti vi , không thấy bé Bống anh liền hỏi
-Bống đâu rồi mẹ?
-Mẹ mang trả cho Ánh Dương rồi.
Khánh ngạc nhiên hỏi mẹ
-Cô ta nhận nuôi bé Bống rồi à mẹ?
Bà Loan liền nói dối
-Ờ.. nó nhận nuôi rồi, con cứ yên tâm nhé.
Khánh vào phòng anh vẫn thấy hai hộp sữa của Bống ở tгêภ bàn anh liền cho vào túi và mang ra ngoài
-Sao mẹ không mang sữa cho Bống .. để lại không ai uống bỏ phí lắm.
-Mẹ quên mất đấy, để đó lúc nào mẹ mang sang sau.
-Thôi để con mang sang luôn cho, trời mưa mẹ ở nhà đi.
Khánh cầm sữa ra xe ô tô và nhanh chóng mang sang nhà Ánh Dương..sang tới nơi thì Ánh Dương cũng vừa về tới
-Ánh Dương. Anh mang sữa sang cho Bống.
Ánh Dương liền nói
-Vứt đi, Bống đi rồi .. lấy sữa làm gì?
Khánh cau mày hỏi Ánh Dương
-Bống đi đâu hả.. cô nói linh ϮιпҺ cái gì vậy?
Ánh Dương thấy mình lỡ mồm nên cô vội nói
-À không có gì, anh để sữa đó rồi về đi.
Khánh để sữa tгêภ bàn anh ngó vào trong nhưng không thấy bé Bống đâu cả, anh vội hỏi Ánh Dương:
-Bống đâu rồi, sao tôi không thấy con bé đâu cả?
-nó ở bên hàng xóm, anh về đi.
-Không đúng.. cô sợ người ta biết cô có con như thế thì không đời nào cô mang con cô sang hàng xóm cả.. con bé đâu rồi?
-Anh đã trả con bé cho tôi rồi thì anh quan tâm à gì nữa, mau biến về đi.
Khánh lo lắng anh túm cổ Ánh Dương và gặng hỏi
-Bống đâu rồi, cô mang con gáι tôi đi đâu rồi hả?
Ánh Dương tát thẳng vào mặt Khánh bốp một phát
-Đồ khốn.. anh nhất quyết không nuôi nó giờ lại còn giả vờ quan tâm tới nó à, đừng diễn trò nữa mau cút đi.
Khánh túm tay Ánh Dương và quát
-Con gáι tôi đâu .. cô mang nó đi đâu rồi hả?
-Tôi mang đi cho người khác rồi… từ nay về sau anh đừng mong gặp lại con gáι anh nữa..
-Cô điên thật rồi, con bé là con gáι cô đó, sao cô có thể mang nó đi cho được chứ, cô có phải con người không hả?
-Vì anh ép tôi đó, tôi bảo không nuôi rồi anh cứ cố mang trả cho tôi làm gì hả?
-Sao mẹ tôi nói cô nhận nuôi con bé rồi mà.
-Mẹ anh nói với anh như vậy sao, bà ấy lừa anh đấy.. đồ ngu.
-Thế cô mang con bé đi đâu, để tôi tới đón con bé về. Cô không nuôi thì tôi nuôi .
-Ở gốc cây đa chỗ đường… XX
Khánh sốc tới mức sắp ૮.ɦ.ế.ƭ đứng luôn rồi
-Trời mưa bão thế này mà cô để con gáι dưới gốc cây đa.. cô là con quỷ đội lốt con người..
Khánh kéo Ánh Dương lên xe ô tô và nói
-Cô mau chỉ đường cho tôi.. nhanh lên..
Ánh Dương đang thấy ân hận dần dần nên cô chỉ đường cho Khánh ., hai người nhanh chóng đi tới nơi mà Ánh Dương để bé Bống.. trời mưa tầm tã .. gió thổi mạnh.. hai người đi tới gốc cây đa nhưng bé Bống không còn ở đó nữa.. bên cạnh gốc cây chiếc khăn sữa của bé Bống rơi ở đó..
-Con gáι tôi đâu.. con gáι tôi đâu rồi…
Khánh gào khóc trong tuyệt vọng
-Ánh dương.. con gáι tôi đâu rồi.. tại sao cô lại làm thế.. tại sao??!
Ánh dương không thấy con cô ʇ⚡︎ự dưng oà khóc.., trời mưa bão thế này liệu có ai đi qua đây để mang con gáι cô đi không.. hay là con gáι cô bị gió cuốn theo đong nước lũ xuống dưới hồ kia rồi.
Gió càng lúc càng thổi mạnh.. Ánh Dương vội vàng vào trong xe ngồi .. Khánh không tìm được con mà mưa bão to quá anh không thể ở bên ngoài lâu được, anh vào trong xe để tránh mưa bão.. đang đau lòng vì mất con mà Ánh Dương lại nổi điên lên cҺửι anh
-Anh đúng là ngu như chó ý, trời mưa bão thế này mà anh còn bắt tôi tới đây.. anh muốn ૮.ɦ.ế.ƭ hay gì hả?
Khánh điên ɱ.á.-ύ mới quay lại đấm vào mặt Ánh Dương liên tiếp mấy phát liền
-Cô sợ ૮.ɦ.ế.ƭ mà cô lại mang con bé mới 3 tháng tuổi tới đây.. cô còn mở mồm ra nói thế được hả?
Ánh Dương cũng không vừa cô lao lên ᵭάпҺ trả Khánh.. hai người lao vào ᵭάпҺ nhau tới tấp tгêภ xe ô tô..
“Con chó khốn пα̣п.. trả con gáι cho tao”
“Thằng chó.. mày dám ᵭάпҺ tao .. mày ૮.ɦ.ế.ƭ đi..”
Hai người ᵭάпҺ nhau vật lộn tгêภ xe ô tô .. mà không hề biết chiếc xe đang từ từ lăn bánh… chiếc xe di chuyển theo chiều gió thổi và lao thẳng xuống hồ nước sâu thẳm…
Ba năm sau
Kiều Linh và Đình Quân đã kết hôn và có thêm một đứa con trai tên Tôm..cả gia đình 4 người sống bên nhau rất bình yên và hạnh phúc, Cu Long giờ đã học lớp 3 rồi, thằng bé chăm ngoan học giỏi và luôn là niềm ʇ⚡︎ự hào của Kiều Linh và Đình Quân, cô và chồng thường đưa Cu Long đi từ thiện cùng bố mẹ ở khắp mọi nơi nên Long ngoan và rất hiểu chuyện.
Một lần Cu Long đi cùng bố mẹ tới cô nhi viện để thăm và giúp đỡ những em bé mồ côi, có một bé gáι 3 tuổi đã đi theo Long khiến Long ngạc nhiên hỏi
-Em bé ngoan anh cho kẹo nè.
-Dạ..
-Em bé tên gì ?
-Bống ạ..
-Bống.. cái tên dễ thương quá..
-Anh .. bế .. Bống.. bế .. bế..
Cu Long bế Bống lên rồi đi về phía bố mẹ
-Bố ơi.. mẹ ơi?
-Sao vậy con trai?
-Bố mẹ nhận nuôi em Bống đi.. em Bống ngoan lắm bố mẹ ạ..
Đình Quân và Kiều Linh suy nghĩ một hồi rồi quyết định nhận nuôi bé Bống theo ý nguyện của con trai…và Bống chính là con gáι của Khánh và Ánh Dương năm đó, cái hôm giông bão đó khi Ánh Dương bỏ con gáι ở dưới gốc cây đa, may mắn có một người đàn ông đi qua đã nhìn thấy bé Bống và mang về .. hôm đó cũng là ngày bé Bống mất cả bố lẫn mẹ vì chiếc xe ô tô của Khánh lao xuống hồ.. trời mưa bão to quá nên Khánh và Ánh Dương không qua khỏi.. hai người họ bị chìm dưới hồ mãi tới chiều ngày hôm sau mới có người phát hiện ra.
Bà Loan và bà Vân thì vẫn luôn đổ lỗi cho nhau, ngày nào cũng đi tìm nhau để cãi lộn .. cuộc sống của hai người mẹ mất con vô cùng mệt mỏi cứ kéo dài theo năm tháng .
Bống được Kiều Linh và Đình Quân nhận nuôi , cô bé được sống trong tình yêu thương đùm bọc của bố mẹ nuôi và cô bé được sống cùng anh trai cùng bố khác mẹ của mình, đó chính duyên nợ của hai anh em Long và Bống…
Hoàng Nam và Trang cũng chuẩn bị kết hôn.. sau mấy năm kiên trì theo đuổi Hoàng Nam thì Trang đã thành công tán đổ Hoàng Nam, hai người chuẩn bị kết hôn vì Trang đã có em bé , hai gia đình vẫn luôn giữ vững tình bạn tốt đẹp, công việc của hai gia đình ngày càng thăng hạng.. mọi bão giông đã qua rồi , hiện tại và tương lai là những ngày nắng đẹp.
[..]The end