Lòng người chương 9

Tác giả: An Yên

Hai đồng chí cα̉пh sάϮ đưa mắt nhìn nhau rất nhanh và kín đáo, rồi tỏ ra mừng rỡ:

– Trời ơi, vậy là chúng con có manh mối rồi!

Một người vờ lau mồ hôi lẫn nước mắt:

– Bác ơi, vậy bác có nhớ biển số chiếc xe mà em cháu đã lên không ạ? Hoặc là bác có biết chiếc xe đó không ạ bác?

Bà chủ quán nước nhíu mày, những nếp nhăn tгêภ trán xô lại với nhau, rồi bà giãn cơ mặt ra nói:

– À, cô ấy lên một chiếc xe chở hàng của xưởng gỗ đằng xóm kia. Cô gáι này thì tôi gặp lần đầu nhưng xe của xưởng gỗ nhà ông An thì tôi biết rất rõ vì nhà tôi cũng ở gần đây mà khác xóm, nhưng tôi bán nước mía ở đây lâu rồi, xưởng gỗ đó nổi tiếng như vậy nên xe của họ tôi quen lắm. Mấy anh tài xế đi giao hàng thi thoảng cũng có dừng lại mua nước mía.

Hai đồng chí cα̉пh sάϮ cảm ơn bà bán nước mía lia lịa, còn khen nước mía của bà rất ngon, uống đến đâu mát lạnh đến đó. Sau đó, hai người tạm biệt bà và lên xe về trụ sở.

Khi Hoàng Thế nghe được tin đó, anh hơi bất ngờ pha chút bực bội, vì thực ra anh không hiểu sao Hồng lại làm như thế. Vì sao Hồng lại dựng lên câu chuyện bị mất ví tiền để được đi nhờ xe của Lĩnh? Và xâu chuỗi lại, nếu như vậy thì khả năng Hồng là thủ phạm rất cao, vì chẳng có lý do gì để cô ta bịa chuyện rồi xin đi nhờ xe. Tuy nhiên, điều kỳ lạ hơn nữa là nếu Hồng gây ra chuyện này thì cô ta làm cách nào và mục đích là gì? Suy nghĩ chán chê cũng chẳng tìm ra được lý do, Hoàng Thế lái xe đến trụ sở cα̉пh sάϮ ngồi bàn bạc một lúc với các đồng chí rồi lên xe đi về.

Chiều muộn ngày hôm đó, Thế và Dũng lấy xe máy đi ʋòпg ʋòпg. Tới con ngõ rẽ vào nhà Hồng, Dũng dừng lại cúi xuống hí hoáy một lát rồi đi bộ tới quán nước đầu ngõ ngồi như đợi ai đó. Thế lại đẩy xe tới trước cổng nhà Hồng. Anh nhìn vào trong, đúng lúc thấy bóng dáng của Hồng trong phòng khách thì cất tiếng gọi:
– Hai bác có ở nhà không ạ?

Tiếng Hồng nói vọng ra ngoài:
– Dạ ai đấy ạ?
Tuy nhiên, khi vừa nhìn thấy Thế, Hồng hơi khựng người lại, rồi rất nhanh sau đó, cô ta nở nụ cười:
– Ồ, hôm nay chắc bão to nhỉ? Anh Thế mà cũng có lúc đến nhà em ư?

Thế cười:

– Em nói gì nghe tuyệt tình thế? Anh đi có chút việc mà tới đây xe lại thủng xăm nên vào nhà em xin ngụm nước có được không? Với lại điện thoại anh hết pin, phiền em gọi số sửa xe di động giúp anh!

Hồng nhìn chiếc xe của Thế, lốp trước đã chẳng còn chút hơi nào, cô nói:
– À, thì ra là tiện đường chứ không phải muốn tới thăm em hả? Chắc là xe anh dẫm phải đinh rồi, mấy hôm trước em cũng bị như thế. Thôi, anh vào nhà đi! Em có số điện thoại của chú sửa xe di động, để em gọi chú ấy tới đây sửa luôn!

Thế đẩy xe vào trong sân, gạt chân chống rồi mới cùng Hồng bước vào căn nhà nhỏ. Cũng như lần trước, Thế nhìn quanh rồi hỏi:

– Hai bác đi đâu hả em? Hay là đi họp ở công ty thực phẩm chức năng?
Hồng cười có vẻ ngượng nghịu:
– Dạ bố mẹ em đi đón xe nhận hàng từ công ty anh ạ. Em bảo để em đưa đi mà có chịu nghe đâu, mọi việc hai ông bà cứ ʇ⚡︎ự dắt nhau đi. Mà công nhận tђยốς đó tốt thật, mẹ em uống một thời gian mà giờ chắc là khỏe hơn cả em ý!
Thế gật đầu:
– Vậy thì tốt, cứ có sức khỏe là được thôi!

Hồng nói:

– Công việc của anh vẫn tốt chứ ạ?

Thế trả lời bằng một câu hỏi:
– Sao ʇ⚡︎ự nhiên hôm nay em quan tâm tới công việc của anh vậy?

Hồng lại hơi sững người lại, nhưng chỉ mấy giây sau lại nở một nụ cười:
– À, thì em vẫn quan tâm tới anh mà, chỉ là anh không để ý thôi.
Thế ngả người ra ghế, thoải mái bật cười:
– Đâu có, anh vẫn để ý nên mới biết lâu nay em không hỏi gì tới công việc của anh, mà hôm nay thấy em hỏi về việc làm ăn của anh nên anh mới ngạc nhiên chứ!
Hồng cười:
– Có gì đâu, anh đa nghi quá rồi!

Thế chợt thở dài, tỏ ra chán nản:

– Anh phá sản rồi, Hồng ạ!
Hồng tỏ ra ngạc nhiên:
– Anh đùa em đúng không? Xưởng gỗ nhà anh lâu đời như vậy, làm sao lại dễ dàng phá sản chỉ vì một vài cái hợp đồng cỏn con bị hủy bỏ chứ?

Thế nắm chặt tay, gân xanh nổi lên cả đám. Rõ ràng cô ta là người đã phá việc làm ăn của gia đình anh, nếu không thì sao mà biết anh bị mất hợp đồng chứ? Nhưng tại sao cô ta lại làm thế và cô ta làm cách nào mà những công ty nhỏ cũng hủy hợp đồng, còn công ty lớn lại bị phá cả một phần lô hàng? Không lẽ cô ta có thế lực đáng sợ như vậy ư? Thế nhíu mày nói:
– Anh nhớ là mình chưa nói gì với em về chuyện làm ăn, sao em biết là anh bị hủy hợp đồng nho nhỏ nhỉ?

Khuôn mặt của Hồng khẽ đỏ lên một chút, ánh mắt cô ta liếc ngang liếc dọc rồi cười gượng:
– À, mấy anh công nhân trong xưởng xin nghỉ việc có kể cho em nghe.
Thế nghiêng đầu nhìn Hồng:
– Em quen họ à?

Hồng lắc đầu:
– Dạ không ạ. Em chỉ tình cờ tới uống nước ở quán ven đường, vô tình thấy mấy anh đó nói chuyện với nhau và em nghe nên có lại hỏi thăm thôi ạ.
Quả là cô ta dựng lên một vở kịch mà chính Hồng vừa là đạo diễn vừa là diễn viên chính. Quá xuất sắc! Thế vẫn không hiểu cô ta làm cách gì mà có thể khiến công ty của anh mất một loạt hợp đồng. Thế gật đầu như để ҳάc nhận thông tin đó:
– Đúng rồi, mất rất nhiều từ hợp đồng nhỏ đến hợp đồng lớn nên phá sản là đúng thôi em!
Hồng ngạc nhiên:

– Anh nói thật ư? Không phải chứ, xưởng của nhà anh từ đời này sang đời khác, không lẽ vì mấy hợp đồng đó mà mất hết ư?

Thế cười mỉa mai:

– Sao lại không hả em? Lâu nay xưởng gỗ nhà anh chỉ ở phạm vi địa phương trong tỉnh ta thôi, nay những hợp đồng nhỏ mất thì không nói làm gì, hợp đồng lớn đầu tiên với một công ty tầm cỡ, anh dồn tất cả vào đó, không phá sản mới lạ đấy!

Hồng lẩm bẩm nhưng những lời đó vẫn lọt vào tai Thế:

– Bị lỗi có mấy sản phẩm mà cũng hủy cả hợp đồng sao?
Thế cười, một nụ cười chua chát:
– Với một hợp đồng tầm cỡ thì sai một chi tiết nhỏ cũng có thể khiến họ khó chịu, nói gì đến mấy chục sản phẩm hả em?
Hồng ngạc nhiên:
– Nhiều thế ư? Em tưởng có mấy cái bị rạch…

Hồng bỏ lửng câu nói rồi cười xoà:

– Thôi thôi, em cũng nghe họ kể lại nên hơi nhiều chuyện, mình nói chuyện khác đi anh!

Vừa lúc đó, người sửa xe di động tới và bắt đầu kiểm tra lốp xe cho Thế. Hồng định đi ra sân nhưng Thế bảo cô cứ ngồi lại. Anh bước ra sân trao đổi tình trạng với người sửa xe rồi quay lại phòng khách nhà Hồng và nói tiếp:
– Giờ có mỗi việc đó quan trọng, có gì nghiêm trọng hơn bằng việc phá sản đâu em?
Hồng nói:
– Nhà anh vốn, có nền tảng, vực dậy mấy lúc! Vả lại có chị Cúc ở bên Đức, con cô Ngân cũng ở bên đó, rồi Thu Giang và Hoàng Tuấn buôn gỗ bên Lào, không lẽ chẳng vực nổi xưởng gỗ sao?

Thế lắc đầu:

– Bên nước Đức đang làm ăn khó khăn, chị Cúc không giúp được đâu. Giang và Tuấn buôn gỗ, giờ xưởng sắp dẹp thì chúng buôn sao được?

Hồng bần thần một chút rồi nói:

– Vậy…chị Khuê có nói gì anh không ạ?
Hoàng Thế lắc đầu:
– Nói gì chứ? Khuê đang mang thai. Anh không muốn cô ấy phải suy nghĩ, cô ấy luôn ủng hộ anh mà.

Hồng nói:
– Vậy là ổn rồi ạ. Em tin là anh sẽ vực dậy được thôi. Em không nghĩ mọi chuyện lại tồi tệ như vậy, không nghĩ thiệt hại lớn đến thế.
Hoàng Thế gật gật đầu, rồi như nhớ ra điều gì liền hỏi:
– À, em chưa vào lại Sài Gòn ư? Công việc em ổn chứ?
Hồng cười:
– Từ bao giờ anh lại quan tâm đến em vậy?

Thế nói:
– Em lại đa nghi rồi, em quan tâm anh thì anh cũng quan tâm lại thôi!

Hồng đưa ánh mắt nhìn anh:
– Vậy sao? Nếu anh biết quan tâm em sớm, chẳng phải giờ này chúng ta đã vui vẻ, đâu phải rơi vào cảnh như thế này!
Thế nói giọng bực tức, bởi nãy giờ anh đã kiềm chế, nên lúc này hơi lớn giọng:

– Ý em là sao? Anh nhắc lại là anh đã có vợ rồi đấy!
Hồng vẫn lẳng lơ:
– Thôi, anh không phải giấu đâu. Vợ anh mang thai, chả lẽ anh không có nhu cầu? Trừ khi… anh không phải đàn ông!
Thế bật cười, giọng cười có pha cả sự tức giận:
– Ừ, anh đang rất bí bách!

Hồng đứng dậy, bước lại cạnh chỗ của Thế rồi ngồi xuống:
– Nào, giờ anh muốn gì nào?
Cùng lời nói lả lơi, bàn tay cô ta mơn man ѵυốŧ ѵε cάпh tay Thế. Anh đưa ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận nhìn sang Hồng:
– Tao muốn bắt kẻ phá n.á.t sự nghiệp kinh doanh nhà tao t.ố.n.g vào n.g.ụ.c!

Hồng nhìn ánh mắt của Thế, giọng run run:

– Sao… sao.. trông anh ghê thế…

Thế đứng bật dậy:

– Hồng, hạ màn được rồi, cô đừng chạm vào tôi, bẩn lắm!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *