Lòng người chương 6

Tác giả: An Yên

ĐOẠN 6

Hoàng Thế nhíu mày:
– Chắc do em đi giày cao gót nên dễ trật chân, để anh xem nào!
Hồng đưa hai tay ôm chặt lấy cổ chân phải:
– Dạ, ban nãy em dẫm phải hòn sỏi rồi trật chân luôn ạ. Nếu anh bận, để em nhờ ai đó chở về cũng được ạ..
Thế nói:
– À, anh xong việc rồi. Thôi để anh đưa em lên trạm xá họ xử lý cho nhé!
Hồng xua tay:
– Dạ không cần đâu anh ạ. Anh cứ đưa em về nhà, em chườm đá là khỏi thôi. Với lại, nếu trật khớp thì em cũng có tђยốς dân tộc ở nhà. Đợt trước em ở trong Sài Gòn cũng bị trật chân, có người cho em tђยốς dân tộc nhanh lành lắm.
Hoàng Thế nghĩ Hồng đã quả quyết vậy thì nên chở cô ấy về nhà. Anh gật đầu rồi dìu Hồng lên xe. Ngôi nhà của Hồng nằm ở cuối làng, trước đây chỉ là căn nhà nhỏ lợp ngói đỏ tươi, nhưng nay đã được xây lại thành căn nhà đổ mái bằng với ba gian rộng rãi thoáng mát. Bố mẹ chỉ có mỗi mình Hồng nên dù nghèo khó, ông bà cũng chăm lo cho cô bằng bạn bằng bè. Chỉ là Hồng có chút nhan sắc nhưng không chịu học hành, toàn lêu lổng với bạn bè. Khuyên nhủ không được, bố mẹ đành để hồng ʇ⚡︎ự lựa chọn con đường đi cho mình. Hồng học làm tóc, rồi làm nail và vào thành phố Hồ Chí Minh lập nghiệp. Chắc cũng hợp môi trường nên có tiền gửi về cho bố mẹ sửa sang nhà cửa. Trước đây, có năm tới ngày Tết cũng chẳng thấy Hồng về, nhưng đợt này lại siêng về nhà hẳn nên bố mẹ cô cũng mừng, chỉ mong cô yên bề gia thất.
Xe dừng trước ngõ, thấy Hồng cứ cúi xuống xoa xoa mắt cá chân, Hoàng Thế nói:
– Để anh mở cửa xe rồi đưa em vào nhà.
Anh nghĩ chân Hồng như thế kia, lỡ bước xuống xe mà ngã thì lại tồi tệ thêm, giúp thì giúp cho trót nên anh nhẹ nhàng dìu cô vào phòng khách. Nhìn nhà cửa chẳng có ai, anh nói:
– Hai bác đi đâu hả em?
Hồng cười:
– Dạ bố mẹ em đi xuống thành phố có việc anh ạ.
Hoàng Thế nghĩ cũng lạ, vì hai bác ít ra ngoài giao lưu lắm, chỉ biết cuộc sống sau lũy tre làng thôi. Lúc nãy anh còn tưởng hai bác ra ruộng cơ, chẳng biết lần này có việc gì mà lặn lội xuống tận thành phố, hay là ốm đau gì? Anh hỏi:
– Hai bác vẫn khỏe chứ em? Lâu nay anh bận nên cũng không có thời gian để ý.
Hồng nói:
– Dạ bố mẹ cũng khỏe anh ạ. Anh bận công việc xưởng gỗ, rồi việc nhà nữa thì thời gian đâu mà để ý chuyện khác. Bố mẹ em dạo này có bán thêm thực phẩm chức năng nên nhiều lúc xuống công ty ở dưới thành phố học hỏi thêm ạ.
Thế cau mày:
– Thực phẩm chức năng ư? Sao anh không nghe ai nói gì nhỉ?
Hồng cười:
– Thì em mới bảo đấy thôi, anh bận thế làm sao mà biết được? Thật ra, lúc đầu em có mua thực phẩm chức năng gửi về cho bố mẹ tẩm bổ. Mẹ em dùng tốt, khỏe hẳn ra nên mọi người nhờ bố mẹ mua giúp thôi ạ, giúp được một số người thì lại muốn mở rộng nên bố mẹ xuống tận công ty nghe họ tư vấn và cũng buôn bán được, dần dần bố mẹ em hiểu sản phẩm và bán được nhiều lắm, có hôm bố mẹ con mở cả một chương trình tư vấn cho mọi người ngoài ủy ban xã cơ, quyết tâm thoát khỏi cảnh nhà nông là tuyệt vời nhất.
Thế gật đầu:
– À, những hình thức này anh có biết, nhưng em và hai bác nên tìm hiểu kỹ vì có nhiều vụ mất sạch tiền đấy!
Hồng cười ngặt nghẽo:
– Em biết chứ, em đã mua thì phải tìm hiểu mà anh. Với lại, muốn kinh doanh, muốn đổi đời thì phải có niềm tin và cả sự liều lĩnh nữa. Bố mẹ em không trẻ trung gì nữa nhưng vẫn muốn thay đổi cuộc sống anh ạ.
Hoàng Thế nói:
– Ừ, cái đó tùy vào quan điểm của hai bác và của em. À, bây giờ em có cần anh lấy gì cho em không, vì chân em nên hạn chế đi lại.
Hồng lắc đầu:
– Dạ không ạ. Em ngồi đây một lát rồi sẽ dùng tђยốς dân tộc, cái đó nhanh khỏi lắm. Anh yên tâm đi, em không sao đâu!
Thế nghĩ một nam một nữ ngồi trong nhà sẽ không tiện nên anh đứng dậy:
– Vậy em ʇ⚡︎ự chăm sóc nhé. Anh về xưởng gỗ đây.
Hồng gật đầu rồi nói:
– Vâng ạ. Anh ơi, phiền anh xem giúp có phải ngón út của em bị sưng lên không ạ? Em thấy nhức nhức mà cúi xuống thế này thì đau quá, anh nhìn giúp em với!
Hoàng Thế lại ngồi xuống ghế, nâng chân Hồng đặt lên ghế dài và cúi xuống nhìn. Anh quan sát kỹ rồi lắc đầu:
– À, không, mọi thứ bình thường cả mà.
Anh vừa nói vừa ngẩng lên. Bỗng ᵭ.ậ..℘ vào mắt Thế là hình ảnh hai bầu ռ.ɠ-ự.ɕ ς./ă.ภ.ﻮ t./г.ò.ภ của Hồng. Anh hơi bối rối nhưng nhanh chóng đứng dậy:
– Em nghỉ đi nhé!
Giọng Hồng bỗng ướt át:
– Anh vội cái gì chứ? Chả phải chị Khuê làm rất tốt công việc quản lý ở xưởng gỗ sao?
Thế gãi đầu gãi tai để xua tan sự bối rối:
– À, anh không muốn bỏ bê công việc cho vợ, cô ấy còn con nhỏ nữa.
Hồng nói thật nhanh:
– Em biết anh thương vợ, nhưng chắc chắn thời gian qua không được gần gũi phụ nữ, anh cũng bí bách nhỉ? Anh có nghĩ đến phương án khác để thỏa mãn không???
Thế cau mày lại, anh không hiểu vì sao Hồng dám nói ra những điều ấy. Một cô gáι lại ở cùng làng, không sợ người ta đàm tiếu ư? Khuôn mặt đăm chiêu của Thế lại khiến Hồng quan tâm, nhưng rồi sau vài giây ngượng ngùng, anh đứng dậy nói:
– À…không sao đâu!
Giọng Hồng vẫn lả lơi:
– Thật ra em nghĩ chắc anh lâu ngày không gần gũi vợ. Đàn ông mà, bí bách chứ. Thế nên em cũng định giúp anh. Bí mật, chỉ anh và em biết thôi, nhưng xem là anh chưa sẵn sàng.
Hoàng Thế nắm chặt tay, những đường gân xanh nổi lên, anh nói:
– Hồng à, em nên để ý đến thể diện một chút. Chúng ta là người cùng làng và cũng xem nhau như anh em, thế nên mong em ʇ⚡︎ự trọng. Anh về đây!
Hoàng Thế nói xong thì nhanh chân bước ra khỏi nhà Hồng, lái xe về xưởng gỗ, để lại Hồng với ánh mắt tức tối nhìn theo:
– Để tôi xem anh làm cao được đến khi nào!

Bẵng đi mấy hôm, Hồng không tới nhà Hoàng Thế thế nữa. Thế cũng cho nhân viên đưa xe máy đến tận nhà trả cho Hồng để tránh phiền phức. Anh nghĩ Hồng nhất thời hồ đồ nên mới nói vậy thôi, chứ có ăn gan hùm cô ta cũng không dám giở trò lần thứ hai đâu.

Hai năm sau…
Thời gian thấm thoắt trôi đi, cuộc sống của gia đình Khuê cứ bình lặng như vậy. Từ ngày có Khắc Duy, xưởng gỗ làm ăn phất lên hẳn. Cũng đã hai năm trời, Duy đã hơn hai tuổi nên Hoàng Thế nói với vợ việc tiếp tục sinh bé thứ hai . Kinh tế cũng không cần lo lắng gì nhiều, sức khỏe của Khuê cũng đã ổn định hơn nên cô đã sẵn sàng sinh thêm con để Duy có anh có em. Vả lại, cô cũng muốn sinh con khi tuổi mình chưa quá nhiều, sợ quá độ tuổi sinh đẻ sẽ không tốt cho bé. Lần này Khuê cũng có thai nhanh chóng và chờ đủ tuần để xuống khâu eo cổ ʇ⚡︎ử cung như lần trước. Vợ chồng cô cũng đã liên hệ với bác sĩ Minh để nhờ vả và bà rất vui vẻ đồng ý. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao hai tháng nay, từ ngày Khuê có bầu, những hợp đồng kinh doanh ít đi, thậm chí có cái đã ký mà lại bị hủy và chấp nhận đền bù hợp đồng. Xưởng gỗ nhà Thế lớn nhất vùng này, không lẽ cuộc sống này càng phát triển mà nhu cầu con người lại giảm đi sao? Thế định sau khi được vợ đi khâu eo cổ ʇ⚡︎ử cung về sẽ tìm hiểu xem. Vì xưởng gỗ nhà anh lâu nay làm ăn rất uy tín, đâu dễ mất điểm như vậy? Những hợp đồng hủy ngang cũng không phải lớn nhưng nó rất vô lý, tính đến tầm ảnh hưởng tới tên tuổi thì chưa nhưng cũng cần tìm hiểu. Để tránh cho Khuê cảm giác lo lắng, Hoàng Thế trấn an cô rằng anh vẫn còn rất nhiều hợp đồng lớn và các công ty lớn thì không bao giờ họ hủy hợp đồng đâu. Cô Ngân thì liên tục giục vợ chồng Khuê đi xem bói, bởi bà nghĩ việc có thai lần này của Khuê chắc đứa bé không hợp tuổi, hợp mệnh với bố mẹ nên việc làm ăn của xưởng gỗ mới đi xuống như vậy. Tuy nhiên, Hoàng Thế không để ý đến điều đó, anh và toàn bộ công nhân của xưởng đang tập trung cho một lô hàng lớn. Chuyến hàng này thành công thì những hợp đồng kia có mất cũng chẳng sao. Vì thế, dù thấy khó hiểu nhưng Hoàng Thế cũng không bận tâm lắm. Anh dùng tất cả vốn liếng và nhân lực vào hợp đồng lớn ký kết với một công ty ở ngoài Bắc Ninh. Thế vẫn hi vọng nếu hợp đồng này xong xuôi, chẳng những anh thắng lớn mà tên tuổi của xưởng gỗ sẽ vươn ra tầm quốc tế. Do vậy, anh vẫn tràn đầy hi vọng….
Mọi chuyện của Khuê diễn ra y như lần trước, chỉ là lần này Khuê thấy nhẹ nhõm hơn, không áp lực như lần mang thai Khắc Duy, vì cô đã có niềm tin vào y học và thiện lương, rằng mọi chuyện sẽ trôi chảy, cô và anh sẽ có thêm những đứa con khác xinh xắn, giỏi giang và trưởng thành – vậy là quá đủ.
Khuê ở lại Ьệпh viện và về nhà cô Nga một vài hôm rồi vợ chồng cùng quay trở về xưởng gỗ. Lần này, bác sĩ Minh không nhận bất kỳ một sự cảm ơn nào. Hoàng Thế rất cảm phục gia đình bác sĩ Minh và hẹn một ngày nào đó rảnh rỗi sẽ tới nhà bác sĩ chơi.
Sáng hôm ấy, vợ chồng Khuê cùng mọi người lên xe để về nhà. Xe vừa rời khỏi thành phố thì Thế nghe thấy tiếng chuông điện thoại – là nhân viên của xưởng gỗ. Anh thấy hơi lạ vì nhân viên của anh sẽ giải quyết được công việc chứ thường không gọi vào giờ này. Hoàng Thế liền nghe máy:
– Alo Dũng, anh nghe đây, có việc gì sao em?
Bên kia giọng của cậu Dũng gấp gáp:
– Anh Thế ơi, nguy rồi, lô hàng lần này làm rất cẩn thận, vậy mà mới đi được một chuyến đã bị bên đối tác phản hồi là hỏng rất nhiều, họ đang yêu cầu hủy hợp đồng anh ạ!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *