Lòng người chương 5

Vào tới nhà,.bà Ngân nhìn thấy Khuê đang nhặt rau thì cất tiếng:
– Chà, bụng lớn rồi nhỉ? Em bé ổn chứ con?
Khuê ngước lên nhìn bà rồi cười:
– Dạ cô mới tới ạ? Cảm ơn cô, bé ổn cô ạ!
Bà Ngân ngồi xuống ghế:
– Ừ, cứ cẩn thận vẫn hơn, chứ vừa rồi cô bảo hai đứa đi xem bói lại không nghe, giờ mà như hai lần trước thì đến khổ!
Khuê hơi khựng người lại. Người ta thường nói, trước những phụ nữ đang mang bầu không nên buông lời xui xẻo, nhất là với những người đã hai lần thất bại như Khuê thì câu nói của bà Ngân thật sự khiến cô lo sợ. Khuê cười:
– Dạ, người ta nói quá tam ba bận, chắc chắn lần này có y học hiện đại, có đức Phật phù hộ nên sẽ tốt cô ạ.
Bà Ngân thở dài:
– Ừ, cô cũng hi vọng thế, mà nếu như hai lần trước, thì mình là phận phụ nữ cũng trách mình chứ chả biết trách ai!
Khuê biết cô Ngân không ưa mình từ xưa, rồi cái ngày Khuê cưới Hoàng Thế, cô Ngân đã nói móc mỉa rằng:” ở thôn quê thì nên lấy người biết làm nghề nông, chứ lấy kẻ làm chữ cũng có được tích sự gì đâu. Đã lấy người có học thức thì phải lấy gáι thành phố mới xứng!”. Mặc dù gia đình Thế chẳng còn làm ruộng nữa nhưng tư tưởng của cô Ngân là vậy, lấy người quê là chỉ để phục vụ gia đình nhà chồng, còn không thì phải lấy hẳn người thành phố. Thật ra Khuê sinh ở quê, nên việc đồng áng cô rất thạo, lại là con nhà nghèo nên đâu nề hà gì. Thế nhưng, chính vì cái nghèo đó mà Khuê quyết tâm học tập để thoát nghèo, thoát cái cảnh đi sau con trâu. Và Khuê nghĩ phụ nữ hay đàn ông thì đều cần ʇ⚡︎ự chủ trong cuộc sống của mình, chẳng nên dựa dẫm. Tuy nhiên, cô Ngân với cô Nga khác nhau. Cô Ngân thuộc kiểu người cũ nên tư tưởng không tiến bộ như cô Nga. Với cô Ngân, người phụ nữ ở thôn quê chỉ nội trợ ruộng vườn thôi. Thế nên Khuê biết dù mình có làm gì thì cô Ngân cũng chẳng thích mình. Khuê biết cô luôn tìm mọi cách để biêu riếu Khuê. Giờ cô biết lần này Khuê có y học hiện đại can thiệp nhưng vẫn nói những câu chẳng hay ho gì. Trước những lời nói ấy, Khuê chỉ cười, khẽ nói:
– Vâng ạ! Nhưng con nghĩ là lần này duyên sẽ đến với chúng con.
Bà Ngân bĩu môi:
– Duyên với cả số, có gì thì phải xem phần âm, xem bề tгêภ họ nói thế nào nữa chứ.
Khuê nén tiếng thở dài. Bà ngân nhiều lúc mê tín quá, nên thôi để cho yên chuyện, cô không nói gì nữa. Một lát sau, thấy bà vẫn như chờ câu trả lời của mình, Khuê lại cười:
– Dạ có thời gian chúng con sẽ đi xem ạ!
Nhưng cô Ngân có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Khuê, cô nói:
– Giờ là lúc cần đi xem có giữ được đứa con không, chứ để lúc nào nữa? Cô thấy con chỉ ngồi không ở xưởng gỗ, kế toán với chả kế tiếc gì, chẳng qua là nêu cho có chức danh vậy chứ, tiền đã có thằng Thế kiếm rồi.
Vậy ra, trong mắt cô thì Khuê cũng chỉ là một kẻ ăn bám không hơn không kém. Nhưng người ta nói, một khi đã ghét thì sẽ tìm đủ mọi lý do, thế nên Khuê chẳng thèm buồn, cô nói:
– Dạ, phụ nữ được chồng lo cho thì còn gì bằng cô nhỉ?
Bà Ngân biết Khuê đang nói xóc xỉa mình, nhưng bà cũng chẳng thèm nói lại. Vừa hay ông An bà Bằng đi ra, mọi người trò chuyện linh ϮιпҺ một lát, bà Ngân ở lại ăn cơm tối rồi mới về. Vì bà Ngân cũng hoàn cảnh nên vợ chồng ông An chẳng nói gì nặng lời mỗi khi bà có buông những câu xỉa xói. Bà Ngân vốn có một gia đình êm ấm, nhưng khi con trai bà lên lớp chín thì chồng bà theo người khác, đoạn tuyệt với mẹ con bà. Ly hôn chồng, bà ở vâỵ nuôi con đến nay. Cứ cậu giờ cũng đã học hết lớp mười hai và sang Đức xuất khẩu lao động rồi. Cũng từ biến cố đó, bà Ngân hay đi xem bói, bà nói thầy bói sẽ biết trước tương lai để mà tránh nên bà tin lắm. Do đó, chuyện của vợ chồng Khuê, bà luôn giục đi coi này coi nọ, trái ý bà thì bà càng không ưng. Hoàn cảnh bà như vậy nên bố mẹ chồng cũng dặn Khuê đừng chấp cô làm gì.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, bé con trong bụng Khuê đã đến tuần ba mươi bảy một cách bình an. Vợ chồng cô xuống thành phố để gặp bác sĩ Minh. Mọi việc diễn ra tốt đẹp tới không ngờ. Bác sĩ Minh sau khi thăm khám cho Khuê thì mỉm cười nói:
– Cắt chỉ xong, con nên ở lại Ьệпh viện cho tới ngày sinh, vì cũng là sinh con đầu lòng, nhà lại xa, đi lại sự пguγ Һιểм.
Bà Minh nhắc nhở:
– Con có thể về nhà chị Nga nghỉ ngơi chứ không phải nằm tại chỗ đâu, vì giờ này em bé đã chắc chắn cứng cáp trong bụng mẹ rồi, không ʇ⚡︎ự ý ra như trước nữa đâu.
Mấy hôm đó, Khuê vẫn đi lại giữa Ьệпh viện và nhà cô Nga. Nhà cô cũng rộng rãi nên thoải mái lắm. Thời gian hai tuần thật nhanh đã tới ngày Thục Khuê được gặp em bé. Giây phút vớ òa của cô thì được nhìn thấy kết quả tình yêu của cô và Hoàng Thế thật ҳúc ᵭộпg. Em bé được sinh ra sau nỗ lực vượt cạn của con Khuê nhờ sự động viên tích cực của bác sĩ Minh và cả ê kíp trong phòng sinh. Tiếng cô γ tά nhịp nhàng cùng nhịp hít sâu rồi thở ra của Khuê, khi tiếng “ oe oe “ vang lên, Khuê nở nụ cười hạnh phúc đón chào một thân thiên thần bé nhỏ đến với cuộc sống của gia đình cô. Tiếng chào đời của bé con lại khiến Khuê bật khóc và cả những người ngồi chờ đợi phía ngoài kia cũng rưng rưng ҳúc ᵭộпg. Vậy là sau bao nhiêu cố gắng và chờ đợi, vợ chồng Khuê cũng đã có đứa con đầu lòng. Cái tên khắc Duy được vợ chồng cô đặt cho con để ghi khắc một dấu son trong cuộc hôn nhân này, ghi khắc công ơn bác sĩ Minh và mọi người đã đồng hành cùng Khuê và Hoàng Thế trong hành trình vừa qua.
Trộm vía cu cậu rất ngoan ngoãn, ăn rồi ngủ nên Khuê cũng nhàn. Từ ngày có con, Hoàng Thế chăm chỉ và có trách nhiệm hơn hẳn. Cũng như những ông bố bỉm sữa khác, Thế rất пghιệп con. Hễ đi làm thì chớ, về đến nhà, rửa tay chân xong là vào ôm lấy bé con. Vì công việc ở xưởng gỗ cũng gần nhà, bé lại ngoan nên khi Khâv Duy được ba tháng thì Khuê cũng quay lại với công việc kế toán của mình. Dù gia đình không cho cô làm gì cả, nhưng Khuê nghĩ ở nhà cũng buồn tay buồn chân, mà để Khắc Duy bám mẹ quá cũng không hay, sau này bé sẽ khó ʇ⚡︎ự lập. Chính vì vậy, cô quyết định quay trở lại với công việc của mình. Sáng sáng, Khuê vắt sữa cẩn thận, cu cậu ở nhà với ông bà nội, tới trưa Khuê mới về. Cứ như thế, cô tận hưởng một cuộc sống bình lặng và hạnh phúc .

Một hôm, Hoàng Thế vừa gặp khách hàng ở một quán cà phê xong, đang định đi về xưởng gỗ thì thấy Hồng bước vào. Cô ấy tỏ ra ngạc nhiên:
– Ồ, anh Thế, anh đi uống cà phê hay sao ạ?
Hoàng Thế quay về phía phát ra tiếng nói:
– À, chào em, anh đi gặp khách hàng thôi, xong rồi, đang định trở về xưởng đây.
Hồng mỉm cười:
– Giờ anh là đàn ông có gia đình, lại là bố bỉm sữa nữa nên bận rộn nhỉ?
Nhắc đến bố bỉm sữa, Thế lại nghĩ tới cu cậu ở nhà và vô thức bật cười:
– Đúng rồi, bận rộn nhưng vui em ạ, vì mình cảm nhận được những việc mình làm trở nên có ý nghĩa. Em muốn trải nghiệm niềm hạnh phúc đó thì lập gia đình đi.
Hồng bước lại thật sát Hoàng Thế:
– Em chưa tìm được người phù hợp à người mình thương thì không thuộc về mình người tìm đến mình sẽ không có lòng yêu em cứ tưởng mỗi chị quê bận rộn thôi chứ.
Thế cười:
– Thời đại nào rồi mà còn tư tưởng đó hả em? Vợ đã vất vả mang nặng đẻ đau, mình cũng phải biết chia sẻ gánh nặng với vợ chứ. Thôi, anh về đã kẻo Khuê một mình ở xưởng gỗ lại buồn.
Hồng vẫn nói:
– Tính ra chị Khuê là sướиɠ nhất, mỗi chín tháng mười ngày mang thai bụng bầu mà lại được cưng như trứng, chưa kể trước đó trầy trật mãi mới có con.
Thế lắc đầu:
– Em không nên nghĩ như vậy. Sau này em lấy chồng, em cũng sẽ được trân trọng, nhất là khi em mang nặng đẻ đau. Lúc đó, em sẽ hiểu những gì anh đang làm là quá bình thường so với những gì Khuê đã trải qua. Cô ấy sinh đẻ vất vả thì càng đáng trân trọng chứ sao?
Hồng gật đầu:
– Rồi rồi, anh đúng là ông chồng quốc dân.
Hoàng Thế tạm biệt Hồng và vội vã ra xe về xưởng gỗ. Hồng nhìn theo anh, miệng nở một nụ cười rất nhẹ rồi nói thật khẽ:
– Để em xem anh đóng vai ông bố bỉm sữa được bao lâu.
Chiều hôm đó, Hồng ghé qua xưởng gỗ. Cô mua mấy đồ cho bé Duy. Vừa thấy Khuê, Hồng đon đả:
– Chị Khuê sinh xong lên cân nhiều nhỉ? Em biết chị sinh được mấy tháng rồi, nhưng đợt vừa rồi em vào Sài Gòn, công việc bận quá, nay em mới về nên ghé mua cho cháu ít đồ làm quà, chúc cháu hay ăn chóng lớn.
Khuê mỉm cười:
– Trời ạ, em đến chơi là quý rồi, quà cáp làm gì.
Hồng nói:
– Quà chứ, bé con cũng trầy trật mãi mới có mặt ở tгêภ đời này, quý chứ chị. Nếu chị sinh đẻ dễ dàng thì cũng đỡ mệt, đằng này… chị như thế nên… có em bé phải quý chứ.
Khuê đã hiểu kiểu trò chuyện mỉa mai của Hồng nên chị nhẹ nhàng đáp:
– Ừ, chị cũng công nhận mình vất vả đường con cái thật đấy. Nhưng giờ thì ổn rồi, cảm ơn em nhé!
Hồng nói:
– Dạ không có gì ạ, mà kể ra mỗi lần có thai chị lại như thế này cũng tốn kém nhỉ?
Khuê lắc đầu:
– Để cho sự ra đời của một đứa trẻ thì không có gì là tốn kém cả em ạ.
Hồng nhìn quanh, chẳng thấy Hoàng Thế đâu nên nói vu vơ dăm ba câu rồi lại ra về. Tuy nhiên, vừa ra khỏi xưởng gỗ, còn chưa kịp lên xe máy thì Hồng thấy Hoàng Thế trở về. Thế vừa xuống xe đã thấy Hồng ngồi loay hoay ngay cạnh xe máy, anh cất tiếng:
– Hồng à. Em đang làm gì đấy? Sao không vào chơi?
Hồng ngước lên, phần ռ.ɠ-ự.ɕ của chiếc váy xộc xệch xuống, để lộ khe hở của bầu ռ.ɠ-ự.ɕ, cô nhăn nhó:
– Em nãy giờ tới chơi với chị Khuê, đang định về thì bị trật chân. Anh Thế, nhờ anh đưa em về nhà được không ạ?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *